Bạch Tô nghe được hai chữ "Trị liệu", tâm bây giờ cũng không còn bất kì ảo tưởng nào đối với Lục Hành Chu. Cậu biết "trị liệu" này nhất định là một hình phạt đáng sợ nào đó.
"Lục Hành Chu, ngươi nếu hận ta như thế, hà tất phải hao tổn tâm huyết tra tấn ta, ngươi chỉ cần đưa đơn ly hôn ta sẽ ký ngay lập tức, tài sản của ngươi ta một đồng ta cũng không cần!"
"Ly hôn?" Lục Hành Chu biểu tình đình trệ "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện muốn ly hôn với em, tuy rằng em phản bội tôi, nhưng tôi có tự tin sẽ giúp em sửa lại, tôi vẫn luôn yêu em."
"Yêu ta?" Bạch tô cười khổ một chút "Sau khi kết hôn vẫn luôn bỏ mặc ta một mình ở nhà chẳng quan tâm đến, cái này ngươi gọi là yêu ta?"
Lục Hành Chu làm ra một biểu tình khó hiểu "Tôi mỗi ngày đều quan tâm em mà bảo bối, không tin em nhìn xem." Lục Hành Chu mở một phần mềm trong điện thoại của hắn ra, trong đó là chín căn phòng khác nhau được quay bằng camera, thậm chí phòng vệ sinh cũng bao gồm trong đó.
"Trong văn phòng của tôi còn có một màn hình theo dõi rất lớn, chỉ để đảm bảo bất kể lúc nào cũng có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của em, em chơi game, ăn cơm, ngủ, tắm rửa, tôi đều ở một bên yên lặng làm bạn với em. Em lại nói tôi không quan tâm em, tôi thật ấm ức."
Bạch Tô cảm giác như mình bị sét đánh qua "Lục Hành Chu, ngươi con mẹ nó biếи ŧɦái.... Ngươi thà rằng mỗi ngày rình coi ta, cũng không muốn về nhà nhìn ta, cái gọi là yêu của ngươi thật đúng là khác hẳn với người thường!"
"Tôi tán đồng quan điểm này của em, yêu của người bình thường chỉ coi trọng quan hệ thân thể, thân thể làm bạn, thân thể giao hợp, loại yêu này trong mắt tôi giống như một đám động vật cấp thấp. Tôi muốn theo đuổi tinh thần cực hạn, một tình yêu thuần túy nhất, một người vô điều kiện, trăm phần trăm chỉ yêu một người. Em có thể hiểu ý của tôi đi?" Trong mắt Lục Hành Chu lóe lên tia sáng.
"Ngươi điên rồi, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."
"Không hiểu cũng không sao, chỉ cần làm theo phương pháp trị liệu, em nhất định có thể sửa chữa sai lầm, trở thành người yêu hoàn mỹ, em phải tin tưởng vào y học."
"Ngươi cho rằng vấn đề hiện tại giữa chúng ta có thể được cải thiện nhờ vào y học?" Bạch Tô khó có thể tin nhìn Lục Hành Chu.
"Hoàn toàn có thể, tuy rằng tình yêu khó có thể nắm bắt, nhưng chung quy thì tình yêu cũng chỉ là một loại cảm xúc sinh ra từ việc tổng hợp các loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố như Phenethylamie, Norepinephrine, Dopamine, Endorphin. Theo tiến bộ khoa học về khoa não, hoàn toàn có thể thông qua một ít thủ đoạn y học để tạo nên tình yêu cực hạn, em chỉ cần tin tưởng tôi, phối hợp với tôi." Lục Hành Chu càng nói càng hưng phấn.
"Ta cự tuyệt, ta không muốn trở thành vật thí nghiệm của ngươi, ta muốn ly hôn với ngươi, mong ngươi cách ta càng xa càng tốt."
"Ly hôn" hai chữ hung hăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Hành Chu, hắn siết chặt nắm tay đến mức nghe được tiếng khớp răng rắc, đẩy cửa rời đi.
Không lâu sau, Dr.Wu đẩy một cái máy màu trắng tiến vào, mặt trên được nối với rất nhiều dây điện. Bạch Tô đứng lên dùng một chân đá đổ tất cả máy móc, Dr.Wu thân hình cao to thực hiện một động tác chuyên nghiệp liền có thể ấn ngã Bạch Tô xuống ghế, Bạch Tô bị mang còng tay hoàn toàn không thể kháng cự, một lần nữa bị chế phục, Dr.Wu động tác nhanh nhẹn mở những trói buộc trên ghế ra, đem nửa người trên của Bạch Tô cố định lại.
"Bạch thiếu gia, cẩn thận, những dụng cụ này rất quý, đều là Lục tiên sinh cố ý mua cho ngài." Trên mặt Dr.Wu vẫn mang theo nụ cười khéo léo.
"Các ngươi đều là đồ điên, ta không cần trị liệu, các ngươi đây là bắt cóc! Là phạm pháp!" Bạch Tô tuyệt vọng mắng chửi.
Dr.Wu đem hai dây dẫn với điện cực dán lên hai bên huyệt thái dương Bạch Tô, mở máy chiếu bắt đầu phát video.
Đoạn video này nhân vật chính vẫn là Lâm Sanh, cùng với video đã được xem có điểm bất đồng, lần này là Lâm Sanh đang giảng dạy trong phòng học, hơn nữa còn có âm thanh, xem ngày tháng hiển thị ở góc bên phải, cư nhiên lại chính là hôm nay, chẳng lẽ đây là đang phát sóng trực tiếp! Bạch Tô đình chỉ giãy giụa, bị video hoàn toàn hấp dẫn.
Trên màn hình, Lâm Sanh mặc áo sơ mi tuyết trắng, được là phẳng đến không có một nếp nhăn, bên vai là đàn violon nâu đỏ, ưu nhã tấu lên một khúc nhạc, đoạn nhạc động lòng người này Lâm Sanh cũng từng trình diễn cho Bạch Tô. Lâm Sanh ánh mắt u buồn, trên mặt hình như có chút tiều tụy, mái tóc dài cơ hồ che khuất cả đôi mắt, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới âm nhạc của riêng minh.
Bạch Tô chăm chú nhìn ngón tay mảnh khảnh của Lâm Sanh, nhịn không được nhớ đến chuyện ngày hôm qua, ngón tay không nhiễm một hạt bụi này từng nóng bỏng mà tiến vào bên trong cơ thể mình.
Bỗng nhiên một trận đau nhức không hề phòng bị từ huyệt thái dương như đinh thép đâm vào, truyền khắp toàn thân Tô Bạch, khiến cho tay chân cậu một trận co rút.
"A a a a a a a!" Bạch Tô phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lục Hành Chu không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Bạch Tô, trên tay mang găng tay cao su, nắm lấy tay Bạch Tô nói "Vừa rồi là cảm xúc của tôi mất khống chế là tôi sai, tôi không nên tức giận với em. Tôi biết em chỉ là bị bệnh, trị liệu bằng phương pháp điện giật này có thể giúp em không còn bất kì cảm tình nào đối với Lâm Sanh, tuy rằng có chút thống khổ nhưng lại rất hữu hiệu, trong suốt quá trình trị liệu tôi sẽ luôn bên cạnh em."
Bạch Tô bất ngờ bị điện giật, lúc này đã nghe không rõ Lục Hành Chu đang nói gì, lỗ tai như bị rót đầy nước, đại não trống rỗng. Điện lưu đã dừng lại nhưng toàn thân vẫn còn dư vị đau nhức không ngừng run rẩy.
"Nghỉ ngơi tốt rồi chứ? Chúng ta tiếp tục." Lục Hành Chu hướng Dr.Wu gật đầu.
Đôi mắt Bạch Tô trừng lớn, thân thể đã nhớ kỹ đau đớn đáng sợ vừa rồi làm cậu sợ hãi muốn hỏng mất, nếu lại thêm một lần nữa, không bằng gϊếŧ chết cậu luôn đi. Bạch Tô điên cuồng giãy giụa, hoảng loạn quơ tay sờ đến một thứ, là hạ thể đang bừng bừng phấn chấn của Lục Hành Chu. Bạch Tô muốn tức điên rồi, cậu ở đây chịu cực hình, Lục Hành Chu lại xem đến cứng lên! Tên súc sinh!
Vì trốn tránh sự khủng bố của điện giật, Bạch Tô chỉ có thể thuận thế nắm lấy dương v*t Lục Hành Chu, cách một lớp quần vuốt ve.
"Hành Chu, em sợ hãi, em biết sai rồi, ôm em một cái được không?" Bạch Tô ngậm nước mắt nhu nhược đáng thương nói.
"Bạch thiếu gia có ý đồ dùng sắc dục câu dẫn ngài, mượn việc này trốn tránh trị liệu." Thanh âm Dr.Wu rất bình tĩnh.
Hầu kết Lục Hành Chu lăn lộn một chút, nói với Dr.Wu "Đôi ta cần một chút không gian riêng, làm phiền ngươi ra ngoài chờ một lát."
Dr.Wu biểu tình không chút thay đổi, điềm tĩnh buông tay rời khỏi phòng, trước khi đi cũng không quên đóng cửa lại.
Chương 8: Mát xa tuyến tiền liệt, làʍ t̠ìиɦ trên ghế chữa bệnh.
"Giúp em tháo còng tay ra được không..... Có chút bất tiện." Bạch Tô thử thăm dò.
"Bây giờ còn chưa được, em còn chưa đủ ngoan." Lục Hành Chu cố tình quơ quơ cánh tay trái đang quấn băng vải, đó là tác phẩm do Bạch Tô dùng ống thép đánh lên tay hắn.
Lục Hành Chu lôi kéo xích sắt giữa còng tay, đem hai tay của cậu khóa trên đỉnh đầu, lại dùng dây da cố định thật chặt mới yên tâm đem áo ngủ trên người Bạch Tô cởi ra.
Lục Hành Chu lại tìm tới một lọ gel siêu âm, đổ lên ngón tay mang găng tay cao su, tách hai chân Bạch Tô ra, ngón trỏ chậm rãi cắm vào hậu huyệt. Huyệt thịt bên trong Bạch Tô có thể cảm nhận rõ ràng khớp xương ngón tay của Lục Hành Chu đang dần dần thâm nhập.
Lục Hành Chu một thân áo blouse trắng chỉnh tề, mang găng tay cao su, biểu tình nghiêm túc, Bạch Tô cảm thấy thập phần quái dị, giống như đang được bác sĩ kiểm tra.
"Em muốn tôi nhanh chóng thượng em? Đừng nóng vội, trước tiên để tôi mát xa tuyến tiền liệt cho em, làm em sướиɠ một lần trước."
Đốt ngón tay đầu tiên của ngón trỏ gặp lại, ở bên trong nộn huyệt của Bạch Tô không nặng không nhẹ mà ấn vào một chỗ, một chốc mát xa thuận theo kim đồng hồ, một chốc lại ngược kim đồng hồ, thủ pháp thập phần thuần thục.
Bạch tô ngượng ngùng không thôi, bản thân trong hoàn cảnh toàn thân bị ánh đèn phẫu thuật chiếu đến thập phần rõ ràng lại bị mát xa nơi riêng tư, cảm thấy thật nhục nhã nhưng kɧoáı ©ảʍ lại không ngừng tăng lên, Bạch Tô không rảnh lo nhiều như vậy nữa, không nhịn được mà rên lên.
"A...! A ha...... A...... Thật thoải mái...... A...... A......" Bạch Tô khó có thể chống đỡ sự sảng khoái từ bên trong cơ thể, hô hấp dần trở nên dồn dập, cổ ngửa ra sau, nhắm mắt hưởng thụ.
Trong lòng Bạch Tô lại hận thân thể của mình không biết nhục, rõ ràng sợ Lục Hành Chu muốn chết, hận muốn chết, chỉ muốn lập tức phân rõ giới hạn với hắn, lúc này lại bị hắn đùa bỡn đến không ngừng dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ.
Vài phút sau, dưới sự chăm sóc của Lục Hành Chu, dương v*t Bạch Tô đứng thẳng, phun ra chất lỏng trong suốt.
"A a a...... A a a...... Thật sướиɠ......" Bạch Tô mất hết lý trí, không ngừng rêи ɾỉ đạt tới cao trào, toàn bộ nửa người dưới đều tê dại, kɧoáı ©ảʍ như thủy triều một đợt lại một đợt đánh úp, cao trào giằng co thật lâu, Bạch Tô đã sướиɠ đến mấy ngón chân đều căng thẳng.
"Thân thể thật dâʍ đãиɠ, bắn nhanh như thế." Lục Hành Chu lộ ra nụ cười khinh miệt.
Lục Hành Chu tháo đai lưng, xoay người lên ghế, đem Bạch Tô đè dưới thân, Ghế chữa bệnh cũng đủ rắn chắc, hoàn toàn có thể chịu được trọng lượng của hai nam nhân.
Thân hình Lục Hành Chu cường trắng cơ hồ đem Bạch Tô bao phủ dưới thân, bởi vì Bạch Tô vẫn còn tính công kích, Lục Hành Chu cũng không hôn cậu mà vào thẳng vấn đề.
Bạch Tô vừa trải qua một đợt cao trào, hậu huyệt lầy lội bất kham, bị cực đại dương v*t tiến vào cũng không cảm thấy quá đau. Một chốc bị cắm vào kia, Bạch Tô sướиɠ đến mức toàn thân nổi da gà, cậu kinh ngạc không ngờ thân thể của mình lại thèm khát tìиɧ ɖu͙© đến như thế, ẩn ẩn cảm thấy thẹn.
"Ham muốn tìиɧ ɖu͙© đến như thế? Tôi không ở nhà liền tìm nam nhân khác làm em?" Lục Hành Chu thật sự là một người thù dai, thọc cắm một lần lại hỏi một câu.
"...... Đừng nói nữa..." Bạch tô không muốn lại nghe mấy lời này.
"Bị nam nhân làm thoải mái đến như vậy?" Lục Hành Chu chăm chú nhìn vào khuôn mặt tuấn tú đang mê mang trong tìиɧ ɖu͙© của Bạch Tô, tưởng tượng đến việc Bạch Tô đã từng ở dưới thân nam nhân khác thừa hoan, cơn tức giận lại lần nữa nổi lên, không quan tâm đến lực độ nặng hay nhẹ, lập tức đâm tới nơi sâu nhất.
"A...... Đau." Bạch Tô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, đau đến hừ nhẹ một tiếng.
"Đau hay là sướиɠ?" Lục Hành Chu thật sự thật sự chán ghét.
"Em...... Em không biết......" Bạch Tô không muốn chịu thua trước mặt Lục Hành Chu, nhưng thành ruột của cậu lại vô ý mà mυ'ŧ lấy dương v*t của nam nhân làm câu trả lời, rõ ràng là sướиɠ muốn chết.
Lục Hành Chu cười lạnh, bắt đầu tăng nhanh tốc độ dập hông, Bạch Tô cảm thấy thân thể như bị xuyên thủng, hậu huyệt bị thao thật sâu, bụng nhỏ cũng hiện lên hình dáng dương v*t,
"A...... A a...... Ân a...... Nơi đó thật sướиɠ...... Còn muốn......" Theo tần suất ra vào gia tăng, ý chí Bạch Tô dần dần bị kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© công phá, như thế nào cũng nhịn không được nữa, từng trận sảng khoái từ trong cơ thể khiến cậu chỉ muốn lớn tiếng rêи ɾỉ, tuy rằng biết thất thố như vậy sẽ bị Lục Hành Chu châm chọc mỉa mai.
"Còn muốn thao nơi này sao?"
"Ưʍ...... Muốn......"
Lục Hành Chu lại ở vị trí kia thao làm trên dưới một trăm hạ, thao đến cậu hai mắt đẫm lệ, nước da^ʍ bốn phía.
Bộ dáng Bạch Tô bị treo hai tay trên đỉnh đầu quá mức dụ hoặc, đến cả người bình tĩnh như Lục Hành Chu cũng cầm giữ không được, giống như mất đi lý trí ở trong thân thể cậu điên cuồng đóng cọc, ái dịch dính nhớp dính đầy hạ thể của hai người.
Hậu huyệt Bạch Tô vô ý mà bóp chặt, Lục Hành Chu biết đây là biểu hiện cậu muốn cao trào. Hậu huyệt bạch Tô gắt gao hút lấy dương v*t, tham lam muốn tìm kiếm càng nhiều kɧoáı ©ảʍ, Lục Hành Chu thẳng lưng phát lực, điên cuồng thao làm, đem Bạch Tô sướиɠ đến tận trời, Bạch Tô bị thao sướиɠ liên tục bắn tinh, hậu huyệt cũng run rẩy đạt đến cao trào.
Lục Hành Chu cũng bị kẹp đến bắn đầy vào hậu huyệt, hạ thân Bạch Tô một mảnh hỗn độn, trên đùi trắng trắng đỏ đỏ, cho thấy tình sự điên cuồng vừa xảy ra.
"Bạch Tô, em thích đến vậy? Uổng cho một diện mạo thanh thuần, lại giống như người thường thích loại chuyện hạ đẳng này, thỏa mãn với nɧu͙© ɖu͙© dơ bẩn, em làm tôi thật thất vọng." Lục Hành Chu nhéo cằm Bạch Tô, trong ánh mắt chứa đầy khinh miệt.
Bạch Tô thật phục Lục Hành Chu, một người như thế nào có thể đa nhân cách đến như thế, quần còn chưa kéo lên đã bắt đầu phê phán cậu.
"Ngươi không phải cũng sướиɠ sao?" Bạch Tô trào phúng nói.
"Chỉ là nhất thời bị em mê hoặc thôi, tôi sẽ tự mình kiểm điểm. Con nữa, bắt đầu từ ngày mai, hạng mục trị liệu cần phải gia tăng, phải bỏ đi dâʍ ɖu͙© trong em." Lục Hành Chu khôi phục thanh âm lãnh đạm.
【 Đôi lời của tác giả: 】Lục Hành Chu: Chỉ cần da mặt ta đủ dày, thoải mái xong liền có thể tiếp tục đóng vai cao lãnh.
...
Trong phần này, xưng hô của thụ với công liên tục có sự thay đổi theo mạch cảm xúc của nhân vât, lúc còn ngọt ngào thì anh-em, lúc lấy lòng thì anh-em; còn lúc tức giận sẽ là ta-ngươi. Còn công thì vẫn luôn một lòng với thụ nên giữ nguyên xưng hô nhen.