“Chiếc màu xanh lá cây!” Cố Diễn Trạch kiên quyết, hoàn toàn không có vẻ nghe nhầm lời gợi ý của Mạc Khả.
La Vân không nói gì nữa, trước giờ cô luôn nghe theo lời anh. Mạc Khả lập tức đi thanh toán.
Ba người tiếp tục đi xem các gian hàng khác, dọc đường Cố Diễn Trạch lại giữ im lặng, Mạc Khả đành chủ động nói chuyện với La Vân, làm dịu bầu không khí. Tất cả những bộ trang phục mua sau đó đều là màu xanh lá cây, Mạc Khả và La Vân không tránh khỏi hoài nghi, Cố Diễn Trạch có phải là tín đồ màu xanh lá cây hay không?
Sau khi nhận một cuộc điện thoại, Cố Diễn Trạch dặn dò Mạc Khả đưa La Vân về để anh đi xử lí công việc. La Vân trong lòng rất muốn ở bên cạnh anh nhưng không dám quấy rầy, chỉ có thể tiếc nuối nhìn anh rời đi/
Cố Diễn Trạch đi rồi, sự bình tĩnh của La Vân hoàn toàn biến mất, trên mặt cô tràn ngập nỗi thất vọng. Mặc dù trên tay là rất nhiều túi quần áo hàng hiệu, cô cũng không thấy vui vẻ.
“Chị Mạc Khả, anh ấy luôn bận rộn như vậy à?” Thực ra, số lần cô gặp Cố Diễn Trạch không nhiều, chỉ có thể hỏi thăm anh thông qua Mạc Khả. Chỉ cần như vậy, La Vân đã cảm thấy hài lòng rồi.
Mạc Khả nghiêm túc gật đầu: “Ừ”
Cố Diễn Trạch là người thừa kế duy nhất của Bắc Thần, chẳng những phải giải quyết rất nhiều dự án mà còn phải tham gia tiệc tùng, thậm chí có những thứ anh không muốn làm vẫn phải làm. Như vậy sao không mệt cho được.
La Vân thở dài: “Chị làm việc cho anh ấy lâu rồi phải không?”
Mạc Khả khó hiểu gật đầu.
“Vậy chắc là chị gặp vợ anh ấy rồi?”
Nhận ra vẻ chờ mong trong ánh mắt La Vân, nhưng Mạc Khả chỉ có thể lắc đầu nói: “Chưa”
Báo giới đều muốn có được thông tin về hôn lễ của Cố Diễn Trạch, đáng tiếc không thể tìm ra bất cứ điều gì. Lễ cưới chỉ mời mười bàn khách, đều là họ hàng thân thích của nhà họ Cố, không có người ngoài.
“Chị đoán xem, đó là người phụ nữ như thế nào?”
“Hả?” Mạc Khả khó hiểu.
“Một người đàn ông như anh ấy mà chị ta cũng không quí trọng”.
Mạc Khả cúi đầu, khóe miệng nhếch lên mang theo ý châm chọc. Đàn ông ra ngoài tìm vui, lí do đâu phải là người phụ nữ có quí trọng anh ta hay không, chẳng qua chỉ vì đàn ông rất thích ngụy biện cho những việc mình làm mà thôi.
Chương 3
Cố Diễn Trạch vừa bước vào phòng, đám người Thân Thiên Phong lập tức nhốn nháo hẳn lên, quay sang bắt ép một người uống rượu. Cố Diễn Trạch liếc bọn họ một cái rồi ngồi xuống ghế: “Lấy tôi ra cá cược phải không, cược cái gì?”.Thực ra cũng không có gì to tát, chẳng qua trước đây mỗi lần tụ tập, bọn họ đều không lôi kéo được Cố Diễn Trạch tham gia, dần dần nhận định anh chính là một kẻ trọng sắc khinh bạn. Từ sau khi có vợ, ngoài thời gian cho công việc, Cố Diễn Trạch đều không rảnh rỗi ra ngoài gặp bạn bè, thế nên đám bạn của anh cũng biết ý không gọi anh đi nữa.
Lần này tụ tập là do Dương Hựu Khải cầm đầu, anh ta vừa đến liền uống vài ly, nhìn xung quanh không thấy Cố Diễn Trạch đâu bèn giục mọi người gọi Cố Diễn Trạch đến. Thân Thiên Phong gọi điện cho Cố Diễn Trạch, tưởng rằng anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại đồng ý. Thế nên đám người mới đánh cược với nhau, có người cho rằng Cố Diễn Trạch chỉ nói để đấy, có người cho rằng Cố Diễn Trạch nhất định sẽ tới.
Bọn họ vốn chẳng thiếu gì tiền, cùng tụ tập một chỗ cho vui nên đương nhiên hình phạt sẽ là uống rượu, chỉ có điều đây là loại rượu “đặc biệt” – trộn lẫn nhiều thứ rượu với nhau.
“Vô vị!” Nghe họ nói xong, Cố Diễn Trạch lắc đầu.
“Cậu đương nhiên là không vô vị.” Ai đó cười, lên tiếng: “Trong nhà có vợ đẹp như ngọc, bên ngoài còn có tình nhân xinh như hoa, thế còn vô vị cái nỗi gì nữa”.
Cố Diễn Trạch đang lấy ly rượu, tay bỗng khựng lại, liếc người nọ một cái: “Nói vớ vẩn cái gì thế?”.
“Ôi dào, với bọn tôi, cậu còn giả vờ làm cái gì nữa?” Đối phương hoàn toàn không để ý tới Cố Diễn Trạch:
“Chuyện này bọn tôi đều hiểu cả!”.
Cố Diễn Trạch cầm ly rượu lên uống, phớt lờ bọn họ.
“Ha ha ha…” Dương Hựu Khải có vẻ đã uống khá nhiều, anh ta chỉ vào Cố Diễn Trạch mà cười: “Trước kia khi vợ tôi còn chưa là vợ tôi…”.
Có người cắt ngang lời anh ta: “Giờ cũng sắp không còn là vợ cậu nữa rồi”. Mọi người ở đây đều biết vợ của Dương Hựu Khải đang đòi li hôn.
Mặt Dương Hựu Khải đỏ bừng bừng, xem ra ly rượu hỗn hợp ban nãy đã phát huy tác dụng: “Khi đó vợ tôi còn nói Cố Diễn Trạch cậu là một kẻ si tình, liều lĩnh cưới bằng được một cô gái không quyền không thế, hoàn toàn khác với đám người chơi bời trác táng bọn tôi. Ha ha, giờ phải cho vợ tôi thấy cậu cũng cùng một giuộc với bọn tôi mới được. Cờ đỏ trong nhà còn chưa ngã mà cờ màu bên ngoài đã phất…” Nói xong, Dương Hựu Khải còn ợ no một cái.
Thân Thiên Phong thấy mặt Cố Diễn Trạch sa sầm lại, vội vàng ngăn Dương Hựu Khải: “Uống say rồi bớt nói đi, tôi đưa cậu đi nghỉ…”.
“Tôi say đâu mà say!” Dương Hựu Khải đẩy Thân Thiên Phong ra. Dương Hựu Khải mới kết hôn chưa được một năm, nhưng vợ anh ta không thể chịu đựng nổi tính trăng hoa của anh ta nên đòi li hôn. Dương Hựu Khải đang rất bực bội về chuyện này, vừa nhìn thấy Cố Diễn Trạch, anh ta liền nhớ tới ngày trước vợ mình coi Cố Diễn Trạch là thần tượng, đang lúc say rượu, không kiềm chế được mà nói hết ra: “Tôi có nói gì sai đâu, giới truyền thông đưa tin đầy ra đấy còn gì, chẳng lẽ mọi người không biết? Giả vờ cái gì mà giả vờ? Chưa biết chừng lúc này vợ cậu ta đang ngồi nhà dùng nước mắt để rửa mặt ấy chứ!”.
Cố Diễn Trạch đứng bật dậy: “Cậu nói lại lần nữa xem!”.
Dương Hựu Khải cười: “Ái chà, tức giận rồi à? Ha ha… Vợ cậu nhất định không bằng vợ tôi. Vợ tôi nóng tính, còn đang đòi li hôn kia kìa. Vợ cậu ấy à, chỉ có thể một mình nén giận, không dám làm ầm lên…”.
Cố Diễn Trạch xông tới tóm cổ áo Dương Hựu Khải, hạ một cú đấm lên mặt anh ta. Mọi người vội vàng can ngăn.
“Nó uống say, nói linh tinh thôi!”
Dương Hựu Khải bị đánh vài cú, mặt thoáng cái tím bầm, đầu óc cũng tỉnh táo ra phần nào, cuống quýt ôm mặt nói: “Tôi… tôi say nên nói lung tung. Cậu đừng để bụng, đừng để bụng…”
Những người ở đây không ai dám đắc tội với nhà họ Cố, Cố Diễn Trạch vài năm nay danh nổi như cồn khắp thành phố Thâm Hạ, huống hồ còn có Cố Vân Tu làm mưa làm gió trên thương trường bấy lâu nay. Có ai không muốn kết thân với họ? Nếu đắc tội với Cố Diễn Trạch, chẳng những bản thân gặp rắc rối mà còn liên lụy tới người nhà.
Cố Diễn Trạch chỉnh lại quần áo, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chuyện của tôi không phải ai cũng có thể phán xét!”.
Thân Thiên Phong biết Cố Diễn Trạch thật sự đã tức giận, nhưng dẫu vậy cũng không thể gộp tất cả mọi người vào được, anh ta bèn kéo tay Cố Diễn Trạch nói: “Đều là bạn bè cả, Hựu Khải quá chén nên nói năng không ra sao, cậu chấp nó làm gì!”
Cố Diễn Trạch gạt tay Thân Thiên Phong ra: “Tôi về trước”
Cố Diễn Trạch vừa mới ra khỏi phòng đã có người lên tiếng: “Ghê thật, bảo vệ nhân tình như thế chẳng lẽ lần này là thật? Nghe nói em này cũng xinh lắm”.
“Tôi rất muốn biết vợ và nhân tình của Diễn Trạch ai đẹp hơn ai. Những người dự lễ cưới về chẳng phải đều xuýt xoa khen ngợi nhan sắc cô ta đấy thôi”
“Chắc chắn là rất đẹp, nếu không thì sao lọt vào mắt Cố Diễn Trạch được?”
“Bớt lời đi!”
Phòng được cách âm, nhưng Cố Diễn Trạch ra ngoài còn chưa đóng cửa. Nghe những lời họ nói, hai bàn tay anh siết chặt, nhưng kiềm chế không xông vào trong. Anh tìm phòng trống ngồi một mình uống rượu. Hóa ra tất cả mọi người đều nghĩ về anh như vậy, thậm chí còn khinh bỉ anh. Thế nhưng, người có tư cách lên tiếng nhất trong chuyện này đang làm gì?
Phòng được cách âm, nhưng Cố Diễn Trạch ra ngoài còn chưa đóng cửa. Nghe những lời họ nói, hai bàn tay anh siết chặt, nhưng kiềm chế không xông vào trong. Anh tìm phòng trống ngồi một mình uống rượu. Hóa ra tất cả mọi người đều nghĩ về anh như vậy, thậm chí còn khinh bỉ anh. Thế nhưng, người có tư cách lên tiếng nhất trong chuyện này đang làm gì.