Dụ Hoan sung sướиɠ đến mức bật khóc, cô chỉ muốn hét lên thật lớn, để tất cả mọi người tới đây, nhìn thầy giáo đang chơi mình.
Qυყ đầυ to lớn hung hăng cọ trong vách thịt, vừa tê vừa nóng, sảng khoái đến mức não bộ gần như ngừng hoạt động.
Cứ điên cuồng như thế khoảng nửa tiếng, cuối cùng Dụ Hoan cũng nằm dưới thân thể anh mà đạt tới cao trào.
Tiểu huyệt co quắp điên cuồng, hung hăng hút chặt dươиɠ ѵậŧ ở bên trong. Người đàn ông không nhịn được mà rùng mình một cái, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sánh lập tức bắn thẳng vào bên trong thân thể cô.
“Mẹ kiếp!”
Phương Thành Vũ ảo não mắng một tiếng, anh không ngờ mình lại có thể bị cô kẹp đến mức xuất tinh.
Anh vươn tay nhào nặn bầu ngực của cô: “Đồ dâʍ đãиɠ! Được thầy giáo chơi sung sướиɠ đến thế cơ à?”
Hai mắt Dụ Hoan mê ly, nhìn anh mỉm cười, kéo dài giọng ra: “Sướиɠ lắm, thoải mái lắm...”
Phương Thành Vũ giận không có chỗ phát tiết, lại ôm lấy cô đặt lên chiếc kệ trống bên trên, đâm thẳng vào trong.
Dụ Hoan ngửa đầu thở dài một hơi, ôm lấy cổ anh, hai chân vòng quanh eo anh, thừa nhận từng cú thúc của anh.
Chiếc kệ rung lắc theo chuyển động của cả hai, phát ra những âm thanh kẽo kẹt.
Người đàn ông càng lúc càng di chuyển mạnh hơn. Tiểu huyệt bên trong cô vừa mới đạt tới cao trào nên vẫn còn chứa đầy chất lỏng nhớp nháp, theo mỗi cú thúc của anh mà chảy ra ngoài, ướt đẫm phần lông ở nơi giao hợp của cả hai.
“A... Chặt quá, sao lại nhiều nước thế này?”
Phương Thành Vũ không thích rêи ɾỉ trong lúc làʍ t̠ìиɦ, nhưng tiểu huyệt của Dụ Hoan thực sự quá chặt chẽ, càng đυ. càng thấy tiêu hồn, mυ'ŧ chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của anh không chịu buồn. Da đầu anh như tê dại, mặc dù không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận một điều, thân thể của Dụ Hoan thực sự rất phù hợp với anh, cô có thể mang lại cho anh kɧoáı ©ảʍ lớn nhất.
Người đàn ông chìm đắm trong thân thể của cô, Dụ Hoan vươn tay vuốt ve cánh tay cường tráng của anh, cảm nhận sức mạnh ẩn chứa dưới làn cơ bắp đó, trong lòng càng thêm rung động.
Phương Thành Vũ đột nhiên cúi đầu cắn một cái lên vai Dụ Hoan, đồng thời chạy nước rút.
Dụ Hoan gần đạt tới cao trào, bị anh cắn một cái thì lập tức lêи đỉиɦ. Tiểu huyệt của cô co thắt lại, dâʍ ŧᏂủy̠ từ bên trong phun ra, rưới lên qυყ đầυ của người đàn ông.
“A a a a a a... Sướиɠ quá... Bị thầy làm đến mức đi tiểu rồi, A a a a...”
Dâʍ ɖị©ɧ bên trong cô trào ra nhiều không kiểm soát được, giống như đi tiểu vậy. Phương Thành Vũ cắm chặt trong người cô cũng không nhịn được nữa, giữ chặt lấy eo cô, phun thẳng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong.
Người đàn ông ôm thấy cô gái trong lòng, ghé sát vào tai cô thở hổn hển. Âm thanh của anh trầm thấp mà gợi cảm, Dụ Hoan nghe thấy thì thân thể lại run bắn lên, tiếp tục lêи đỉиɦ lần nữa.
Dươиɠ ѵậŧ của Phương Thành Vũ hoàn toàn bị đợt sóng dâʍ ŧᏂủy̠ này của cô làm cho ướt nhẹp. Dâʍ ŧᏂủy̠ của Dụ Hoan giống như đang rửa sạch dươиɠ ѵậŧ của anh, người đàn ông rút thứ to lớn của mình ra khỏi người cô, nước từ bên trong bắn ra, phun cả lên cơ bụng săn chắc của anh.
“Ôi... Thầy đừng nhìn, em lại đi tiểu nữa rồi... Xấu hổ quá...”
Dụ Hoan vừa xấu hổ vừa thoải mái, thấy Phương Thành Vũ nhìn mình như vậy thì không nhịn được mà bật khóc. Một tay cô che mặt khóc nức nở, tay kia vươn xuống đặt lên tiểu huyệt, cố gắng ngăn không cho nơi này tiếp tục phun nước ra nữa.
Phương Thành Vũ lạnh lùng gạt tay cô ra, nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt đang phun nước kia. Dươиɠ ѵậŧ nửa cứng nửa mềm của anh lập tức cứng rắn trở lại, chờ đến khi tiểu huyệt của cô không phun nước nữa thì anh lại hung hăng đâm vào.
Trên bụng người đàn ông bây giờ đều là dâʍ ŧᏂủy̠ của Dụ Hoan, anh là người mắc bệnh sạch sẽ, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện đó, chỉ hung hăng đâm sâu vào thân thể cô.
Dụ Hoan run rẩy, bật khóc nức nở.
“Hu hu hu... Thầy ơi... Thầy tha cho em... Em không chịu được nữa rồi...”
Dụ Hoan nằm ngửa trên bàn, hai chân bị người đàn ông giữ chặt, dươиɠ ѵậŧ to lớn không ngừng ra ra vào vào trong tiểu huyệt sưng đỏ.
“Không chịu được cũng phải chịu, tôi sẽ đâm xuyên qua bụng em!”
Đôi mắt của người đàn ông đỏ rực, anh cầm lấy tay cô đặt lên phần bụng dưới trắng trẻo. Dươиɠ ѵậŧ của anh điên cuồng đâm vào sâu bên trong cô, phần bụng dưới của Dụ Hoan lập tức nhô lên, hiện ra hình dáng của dươиɠ ѵậŧ.
Dụ Hoan bị dọa sợ, cô cảm thấy bụng mình thực sự sắp bị xuyên thủng rồi. Cô khóc lóc thảm thiết, cố gắng cầu xin tha thứ.
“Hu hu hu... Thầy ơi, đừng mà... Em thực sự không chịu nổi nữa... Thầy tha cho em đi... Em không muốn bị đυ. chết đâu... Hu hu hu...”
Phương Thành Vũ phát hiện ra mình thích nhìn Dụ Hoan khóc, cô khóc càng thảm thiết thì anh càng thấy thoải mái.
Dươиɠ ѵậŧ điên cuồng di chuyển trong tiểu huyệt phấn nột, đột nhiên chọc tới một điểm nào đó. Dụ Hoan giống như một con cá, lập tức cong người lên, sợ hãi hét lớn.
“A a a...”
Sắc mặt Phương Thành Vũ trở nên âm trầm, anh biết mình đã chạm đến điểm G của Dụ Hoan, thế là cứ liên tục chọc vào chỗ đó.
Kɧoáı ©ảʍ quá mạnh, Dụ Hoan mới nếm thử tìиɧ ɖu͙© không bao lâu, làm sao có thể chịu được kɧoáı ©ảʍ này. Chưa tới hai phút đồng hồ, cô đã bị anh chơi cho lên cao trào.
Phương Thành Vũ lại chưa xi nhê gì, sau khi Dụ Hoan lên cao trào lần nữa, anh nắm lấy vòng eo thon của cô, hung hăng chuyển động mấy trăm cái, sau đó bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu trong tử ©υиɠ của cô.
Chờ Phương Thành Vũ bắn tinh thì Dụ Hoan cũng đã lên cao trào bốn năm lần. Bây giờ, cả người cô xụi lơ, đầu óc trống rỗng, thân thể run rẩy, bắt đầu khóc thút thít.
Người đàn ông bắn tinh xong thì rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi tiểu huyệt của cô, lấy khăn giấy trong túi lau sạch sẽ dươиɠ ѵậŧ của mình rồi mặc quần tử tế. Anh thản nhiên nói với cô: “Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi, chuẩn bị về đi học thôi.”
Nói xong, anh ném túi khăn giấy còn lại lên bụng Dụ Hoan, chỉnh lại quần áo rồi rời đi.
Cánh cửa nhà kho mở ra rồi lại đóng lại, Dụ Hoan nằm trên chiếc bàn lạnh lẽo một lúc mới chậm rãi đứng lên, cầm lấy khăn giấy lau sạch sẽ hạ thể của mình.
Tiểu huyệt của cô sưng tấy lên, chạm nhẹ một cái cũng đau đớn vô cùng. Cô cố gắng chịu đau, lau chùi sạch sẽ, sau đó nhặt quần áo trên đất lên, chậm rãi mặc vào. Dọn dẹp xong xuôi, cô vịn vào tường, khập khiễng đi ra khỏi nhà kho.