Lại một lần nữa đôi vai bị đè chặt trên tường, tim Lục Thu nháy mắt đập liên hồi rối loạn vô cùng.
Cậu biết ngay sau đó Chử Dịch sẽ cúi đầu xuống hôn lên cánh môi cậu, loại khí tràng cường hãn ập vào mặt làm người ta hít thở không thông, môi răng giao triền quá mức thân mật làm cậu có chút thất thố.
Nhưng cậu không nghĩ đến bởi vì chính mình mà làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim, càng không nghĩ số lần NG lại nhiều như vậy, diễn lại một lần thì lại hôn một lần!
"Anh rốt cuộc muốn làm gì? Buông ta ra, ngô!"
Lục Thu giãy giụa mãnh liệt, hám miệng nói còn chưa xong lại bị lấp kín.
Chử Dịch hôn thập phần hung ác, thậm chí làm cánh môi sưng đỏ nhìn đáng thương vô cùng.
Cậu giơ tay đây nam nhân đang chôn chặt cậu trong ngực, nhưng lại bị kéo trở về, trực tiếp đề tay cậu trên đỉnh đầu ép sát lên tường.
"Buông ta ra...Buông ra....mau....Cút ngay........."
Lục Thu một bên giãy giụa, một bên rống giận, lửa giận trong mắt hừng hực thiêu đốt, bên trong đôi mắt ấy chứa đầy sự nhục nhã, phẫn nộ còn có sự vô lực giãy giụa trong tuyệt vọng, đến cuối cùng tất cả đều mãnh liệt tuôn trào.
Nhìn giọt nước mắt trong suốt trượt xuống khuôn mặt trắng nõn, không biết vì cái gì lòng ngực phảng phất như bị dao đâm một nhát, hắn nhưng lại theo bản năng dừng lại mọi động tác, cúi người hôn đến giọt nước mắt trên má.
"Cắt!"
Cận đạo mở to hai mắt, trừng mắt nhìn Chử Dịch, mặt đầy vẻ không thể tin được.
"Chử ảnh đế ơi là Chử ảnh đế! Cậu...Cậu vừa rồi sao lại làm như vậy! Cậu hiện tại hẳn bị công hiệu của thuốc làm cho thần chí không rõ ràng, chỉ nghĩ hung hăng xâm chiếm người trước mắt, sao có thể thương tiếc rồi làm sao lại có cảm xúc đâu lòng."
"Xin lỗi!"
Tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt Chử Dịch biến mất, thế nhưng vừa rồi hắn bị Lục Thu dẫn dắt vào mạch diễn, nhìn giọt nước mắt hắn không kiềm được mà đau lòng, nụ hôn thương tiếc kia cũng là hành động theo bản năng hắn cũng không điều khiển được.
Cận đạo nghe được lời xin lỗi của Chử ảnh đế, cũng không nói gì, đành phải quay lại một lần nữa.
Kết quả chưa tới một phút, Cận đạo lại hô "dừng!"
"Chử ảnh đế à! Nụ hôn vừa rồi không đúng với hoàn cảnh, không cần thương tiếc, cậu chỉ muốn hung hăng chà đạp cậu ấy, tình trạng bây giờ của cậu là thần trí không rõ!"
"Xin lỗi!"
Hắn đặt tay lên huyệt thái dương xoa xoa vài vòng, lại lần nữa xin lỗi, lời này không phải nói với đạo diễn mà là Lục Thu.
Cậu bị sự ôn nhu cùng nụ hôn đầy thương tiếc làm cho đầu óc choáng váng, đỏ mặt cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể miễn cưỡng gật gật đầu, xem như đồng ý lời xin lỗi.
"Chử Dịch, chúng ta quay lại một lần nữa."
Toàn bộ phim trường vì nhiều lần NG không khí vô cùng áp lực, lúc này Hứa Lâm cùng người đại diện đang đi cùng nhau.
"Nghe nói Chử Dịch sẽ tham gia một bộ phim với tư cách là khách mời, trước mắt đoàn phim chưa có thông báo chính thức, nhưng đã chắc chắn chính mười phần. Lúc này chính là cơ hội cậu nhất định phải nắm chắc, Chử Dịch là khách mời quan trọng nhất của bộ phim lần này, ratings lần tuyệt đối sẽ bùng nổ. Chỉ cần cậu diễn xuất thật xuất sắc, đến lúc đó chúng ta lại mua một đám thuỷ quân tung hô cậu, cậu tuyệt đối sẽ hồng ngay thôi."
Người đại diện lải nhải liên hồi đã đi về, lời gã nói một câu cũng không vào đầu Hứa lâm, hắn hiện tại đầu óc toàn là tại sao Liêu Dương chưa điện cho hắn.
Liêu Dương đem sự tình ngày hôm đó nói cho Lục Thu hay là Lục Thu đã nói gì với hắn!?