"Chú ơi...!" Ôn Nhu nắm lấy tay Cố Quyền đang đặt bên hông cô, cơ mà không thể ngăn cản được móng vuốt của anh.
Anh cởi thắt lưng cô bé, kéo quân phục của cô ra để lộ áo ba lỗ bên trong.
Cánh tay cô gái nhỏ bị phơi nắng nên hơi ngăm đen, có thể thấy rõ sự tương phản với làn da vốn trắng muốt của cô. Cố Quyền bắt đầu cởi cúc áo cô nhóc.
"Cục cưng mau cởi ra." Hầu kết anh giật giật.
"Chú... Chúng ta về nhà được không?" Ôn Nhu lo lắng.
"Trước khi về nhà, chú muốn nhìn bông hoa nhỏ bên dưới, tối nào ngủ cũng mơ thấy nó." Cố Quyền không nói chuyện với Ôn Nhu nữa mà nhanh tay xé quân phục của cô, mắt anh càng âm u khi nghe tiếng vải bị xé rách.
"Chú!" Ôn Nhu chưa kịp nói hết câu đã bị nụ hôn của người đàn ông áp xuống mạnh mẽ.
Cuối cùng ngón tay anh cũng đã được chạm đến miệng nhỏ anh thầm mong nhớ, đầu ngón tay vuốt ve tiểu huyệt khép kín, đôi lúc còn niết nhụy hoa bên trong đến mức làm cô nhóc run lên.
"Chú... Ưʍ." Người Ôn Nhu bị anh khống chế, ngón trỏ Cố Quyền nhẹ nhàng cọ xát lỗ nhỏ, anh cảm nhận được vệt nước chảy ra rồi chậm chạp cắm vào.
Lớp thịt mềm ấm áp bao bọc ngón tay anh trong nháy mắt, yết hầu anh khẽ dao động lên xuống, càng dùng sức hôn cô nhóc, động tác bên dưới cũng nhanh hơn.
Tay trái cởi nội y thiếu nữ, nắm lấy bầu ngực sữa của cô, ngón trỏ nhẹ xoa anh đào, tay phải không đứng đắn xâm chiếm thịt mềm bên trong.
"Chú! Đừng!" Toàn thân cô bị đai an toàn trói buộc, đối với anh mà nói, sức lực của cô vô cùng nhỏ bé. Kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể ngày càng làm cô vừa sướиɠ vừa ngại.
"Chú... Chậm... Chậm một chút." Thiếu nữ run rẩy như sắp đạt cao trào, lúc này Cố Quyền lại rút tay ra.
"Cố Quyền!" Ôn Nhu đỏ mắt nhìn anh.
"Cô bé cao trào sao? Nhớ vừa rồi chú nói gì không, không cởi đồ thì làm em phát khóc..." Cố Quyền cười, cô nhìn bàn tay anh dính đầy chất lỏng, đỏ mắt, đỏ cả mặt.
"Chú..." Ôn Nhu túm tay anh, dời xuống bên dưới.
"Cục cưng dâʍ đãиɠ, vừa muốn sờ lại không muốn cho tôi sờ, cầu xin tôi."
"Cầu xin anh..." Cô gái nhỏ chỉ biết run cầm cập chịu đựng.
"Chú... Cầu xin anh... sờ em, sờ Nhu Nhu..."
Hai ngón tay Cố Quyền cắm vào bên trong huyệt nhỏ, xoa khối thịt mềm đang nhô lên.
"Chú! A" Ôn Nhu kéo đai an toàn, mông nhỏ định trốn thoát nhưng anh không cho cơ hội, ngón tay thuận tiện khuấy động lối nhỏ chật hẹp, trong xe vang lên âm thanh ái muội rõ rệt, Ôn Nhu dưới bàn tay Cố Quyền đã đạt tới cao trào...
Cố Quyền cười, cọ chất lỏng của cô nhóc lên đùi cô.
"Cô bé... ngồi lại đây." Cố Quyền điều chỉnh chỗ ngồi, nhìn bé con nằm liệt trên ghế phụ.
"Em không muốn..." Ôn Nhu lắc đầu, anh nhướng mày cởi đai an toàn, kéo cánh tay cô, ôm vào lòng anh.
"Chú! Cấn em rồi!" Cô ngồi trên đùi người đàn ông, phía sau có vô lăng chống đỡ, tuy bên dưới có mặc qυầи ɭóŧ nhưng đã bị cô làm ướt từ lâu... Tiến về phía trước không được, lui về sau cũng không xong.
Quần Cố Quyền nhô lên một khối lớn, Ôn Nhu nuốt nước bọt, tự nghĩ có phải bản thân cô đã làm sai cái gì không?
"Cô bé, sờ cho chú." Anh cắn nhẹ lên cổ cô.
"Chú ơi... Về nhà... Về nhà được không?" Ôn Nhu ôm Cố Quyền, trộm nhìn hàng mi của người đàn ông, chỉ thấy nụ cười tươi của anh ám chỉ anh không đồng ý, cô vừa định nói gì đó đã bị anh đè lên vô lăng.
"Chú!" Eo cô hơi nhích một tí làm cô cảm thấy sợ hãi, mà Cố Quyền thì cúi đầu xé rách qυầи ɭóŧ cô.
"Cô gái nhỏ, mới tập quân sự 20 ngày đã không nghe lời chú nữa rồi?" Cố Quyền vuốt tiểu huyệt ướt đẫm nước, anh cởi thắt lưng, giải thoát "người anh em" cứng rắn.
Ôn Nhu nuốt nước bọt nhìn côn th*t dữ tợn, trên qυყ đầυ còn phun chất lỏng trong suốt, gân xanh nổi lên căng trướng thành màu đỏ tím...
Cố Quyền nâng mông cô nhóc, qυყ đầυ cọ khe thịt hồng nhạt, chạm đến nhụy hoa.
"Chú ơi." Ôn Nhu giật mình, nơi riêng tư giữa hai người ma sát nhau khiến Ôn Nhu nửa sảng khoái nửa lo sợ.
Qυყ đầυ to lớn chen vào miệng huyệt, thịt non điên cuồng đè ép vật nóng bên ngoài, nụ hoa run rẩy như thể đang muốn đẩy nó ra.
côn th*t từ từ cắm vào hoa huy*t tạo nên âm thanh sắc tình... Cố Quyền bị cô bé kẹp một cái, anh hít sâu một hơi.
"Kẹp cái gì chứ!" Anh đánh mông cô nhóc, huyệt nhỏ vô thức kẹp chặt, Cố Quyền vừa sướиɠ vừa đau, ấn cô ngồi xuống.
"Chú! Chú! Đến rồi!" Người cô dựa vào vô lăng và hai tay Cố Quyền, không thể nhúc nhích được.
Cánh hoa trắng nõn đυ.ng vào vùng rừng rậm của người đàn ông, Ôn Nhu lập tức đạt cao trào, vật to lớn được mật đào cọ rửa và huyệt non chèn ép đã cắt đứt tia lý trí cuối cùng của Cố Quyền.
"M* kiếp! Bé dâʍ đãиɠ, sao em lại kẹp chặt như vậy? Sau này ngày nào cũng làm em được không?" Cố Quyền đánh mông cô gái nhỏ.
"Ưm ưʍ... Chú! Đừng... sâu quá!" Hai tay cô bắt lấy vô lăng. côn th*t từng lúc cắm rút, miệng huyệt căng ra, phía trên Cố Quyền gặm cắn ngực cô, lưu lại dấu hôn màu đỏ nhạt.
Vật nóng hổi đâm vào chỗ sâu nhất bên trong Ôn Nhu, Cố Quyền bị kẹp quá sướиɠ, anh cắn đầu v* dẫn đến cô bé thét ra tiếng, tay anh còn không quên xoa mông cô.
"Cục cưng dâʍ đãиɠ, chú muốn đâm nát em thì phải làm sao đây?" Cố Quyền ngậm đầu v* cô, đôi tay nâng mông nhỏ, Ôn Nhu mơ hồ cứ thế bị lực cắm mạnh mẽ của anh làm đến nỗi thất thần.
Cố Quyền không hài lòng với tốc độ của cô nhóc, anh nâng mông cô nhằm nâng hông đâm lên trên, chiếc xe rung lắc theo nhịp điệu của anh, tức khắc Ôn Nhu kêu không ra tiếng, cô thầm nghĩ mình muốn chết mất thôi.
Ngón chân thiếu nữ co lại, cô nằm trong lòng anh run rẩy, tiểu huyệt ra sức kẹp côn th*t.
"Cô bé, làm chết em được không, chú làm chết em được không?" Cố Quyền dùng lực cắm hoa huy*t cô nhóc, cảm giác như muốn đâm nát cô vậy. Ôn Nhu mang giày vải màu trắng, toàn thân trần trụi kiệt sức dựa vào vô lăng, hai mắt mông lung, bầu ngực sữa lắc lư trước mắt anh, Cố Quyền không hề giảm tốc độ mà ngược lại càng mạnh bạo làm cô.
"Ưm!" Ôn Nhu lại đạt cao trào một lần nữa, Cố Quyền đánh mông cô, tiếng "bạch bạch bạch" vang lên không dứt, anh vừa làm đồng thời ấn eo cô xuống. Cô gái nhỏ mới trải qua cao trào, trước mắt trắng xóa, người mềm nhũn thành vũng nước.
Cố Quyền nhìn bé con ngây ngốc trong ngực anh, không khỏi bật cười. Cô gái nhỏ này quá chặt, anh nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài, cầm lấy qυầи ɭóŧ cô chặn miệng huyệt lại.