Convert: Vespertine
Edit: Sam
- ----
Quần áo rải rác khắp nơi trên sàn nhà, tấm chăn màu đen cũng bị ném sang một bên, ngoài cửa sổ là ánh mặt trời sáng chói, từng tia nắng ấm áp chiếu vào căn phòng. Trên giường lớn, đôi nam nữ quấn quýt bên nhau... có thể nói là cả hai chỉ đang đơn phương người còn lại.
Cô gái quỳ trên giường, làn da mịn màng ngập kín dấu hôn, người đàn ông quỳ sau lưng cô, hai tay nắm lấy eo cô thuận thế đâm vào.
"Chú... Đừng làm nữa... Em không chịu nổi... Xin lỗi chú..." Ôn Nhu nắm ga giường, giọng cô khàn đặc.
"Cô bé, nói "đừng" nghĩa là em đang "muốn" sao..." Cố Quyền cười khẽ, đâm thật sâu vào bên trong, qυყ đầυ sắp đυ.ng phải tử ©υиɠ cô gái.
"A...!!" Thiếu nữ ngửa đầu ra sau, mái tóc dài rối tung, cả người run rẩy ngã xuống giường.
"Lần thứ năm, cục cưng..." Người đàn ông hạ thấp người, côn th*t vẫn nằm trong cơ thể của cô.
"Chú... Em không làm nữa... Em đau." Ôn Nhu giữ chặt ga giường trong tay, đôi mắt ửng hồng, khóc thút thít.
"Đau ở đâu? Chú nhìn xem." Cố Quyền nhéo đầu v* cô, in một nụ hôn lên lưng cô gái.
"Chú... Em... Em muốn nằm xuống." Ôn Nhu xin tha, eo cô sắp gãy tới nơi rồi.
"Chậc, nằm là em, quỳ cũng là em, cục cưng có muốn nằm trên không?" Cố Quyền rút côn th*t khỏi tiểu huyệt, nơi giao hoan phát ra âm thanh da^ʍ mỹ, hỗn hợp chất lỏng trắng ngà cùng với mật dịch chảy ra liên miên.
Cô gái nằm trên giường bị anh tách chân thêm lần nữa.
"Sao em không thả lỏng được vậy cục cưng, mới nghỉ một lát đã chặt trở lại rồi à?" Người đàn ông cọ cọ cửa động, lúc anh cắm vào, tiểu huyệt thèm muốn siết chặt lấy anh như ban nãy.
"Đừng nói nữa... Đừng mà..." Thiếu nữ duỗi tay nhưng đành bất lực rơi xuống... Ôn Nhu khóc, không phải cô quỳ là muốn chạy trốn ư, nằm cũng không được động đậy à.
"Nhu Nhu, tôi nên tăng tốc..." Cố Quyền cắn vành tai Ôn Nhu, anh nâng bắp đùi cô gái, cơ bắp anh căng chặt bắt đầu đẩy nhanh động tác.
"Không... Không... Chú... Cố Quyền!" Mỗi một lần tiến vào đều kề sát miệng tử ©υиɠ kéo theo một trận sảng khoái, chợt cảm giác đau đớn khó hiểu làm Ôn Nhu sợ hãi. . Chap mới luôn có tại — TRÙMtruу ện.M E —
"A!" Qυყ đầυ va chạm bên trong cái miệng nhỏ, cả người Ôn Nhu run rẩy, trước mắt là cái gì cô nhìn không rõ nữa.
"Lần thứ sáu." Người đàn ông không thèm ngừng lại, mặc dù anh đâm rất nhanh nhưng không vào sâu.
"Nhu Nhu, tại sao lại mềm như vậy? Nơi nào cũng mềm, tiểu huyệt mềm không kém..." Cố Quyền mỉm cười.
"Ưʍ..." Hai mắt Ôn Nhu khép lại, bên tai là tiếng ong ong choáng váng, cô không nghe rõ lời người đàn ông nói.
"Chậc, cô bé..." Cố Quyền nhìn cô gái mệt mỏi dưới thân, đầu lưỡi lướt qua hàm răng, tức khắc tăng tốc.
"Cục cưng, bắn cho em được không?" Cổ Cố Quyền nổi gân xanh, hành động mạnh mẽ như chiếc máy đóng cọc, thậm chí nơi giao hợp giữa hai người còn xuất hiện bọt trắng.
Vật nóng bỏng trong vườn đào vui sướиɠ đâm thọc, mà vách tường thì hút lấy anh, cô gái nhỏ cong người nghênh đón đợt cao trào. Phía trên, Cố Quyền nắm chặt eo thiếu nữ, càng lúc càng nhanh.
Cố Quyền gầm nhẹ một tiếng... Bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào tiểu huyệt Ôn Nhu, toàn thân cô gái lại run lên.
Hai người nằm nghỉ thêm một lát, anh nhìn cô bé hôn mê, rút côn th*t nửa mềm, thở dài bất lực bế cô nhóc "muốn nếm mùi tình ái" này vào phòng tắm.