Sau Này Gặp Được Anh

Chương 13-1: ĐÊM ĐẦU TIÊN (H)

Convert: Vespertine

Edit: Sam

- ----

"Chú... Đừng..." Ôn Nhu cản anh lại, ai ngờ tay bị người đàn ông nắm lấy, rồi anh cúi đầu ngậm mυ'ŧ từng ngón tay bé xinh của cô.

Anh nâng hai chân cô lên, sau đó tách chân cô về phía mình, nơi hai người tiếp xúc đã tràn đầy mật dịch, qυყ đầυ tìm được lối xâm nhập tiểu huyệt, cọ cọ lên xuống phía dưới vài lần.

"Chú..." Ôn Nhu không thoải mái, cô không rõ chỗ ấy ra sao, nhưng cô biết mỗi khi anh cọ xát sẽ làm cô đau đớn và khó chịu.

Qυყ đầυ Cố Quyền chơi đùa bên ngoài, chỉ cần đi vào một chút cũng đủ cảm nhận được tiểu huyệt thiếu nữ non mềm đến nhường nào... Lỗ nhỏ trong khe hở lớn bằng đầu ngón tay anh, cô còn quá nhỏ... Thế mà lại muốn anh cho bằng được...

Cố Quyền thử một lần, vẫn không thành công, đầu tiên anh dùng tay thăm dò, tiểu huyệt lập tức hút chặt ngón tay anh liều mạng liếʍ mυ'ŧ.

"Chú... Đừng... Đau." Cô gái lắc mông nhỏ, Cố Quyền ngước mắt lên.

"Cô bé, nếu bây giờ dừng lại, tôi sẽ không chạm vào em." Cố Quyền không định tiến đến bước cuối cùng, anh nhắc nhở cô, chất giọng trầm thấp bay bổng.

Nhưng Ôn Nhu thì khác, cô bất mãn nhìn anh: "Anh không biết một cô gái nói "đừng" có nghĩa là đang "muốn" à! Chú, anh không làm được ư?" Ôn Nhu nhíu mi tâm, nào nghĩ rằng đây là câu nói khiến cô hối hận suốt cả đêm.

Cố Quyền nhướng mày, anh không phản bác lời cô mà cắm ngón tay vào tiểu huyệt cô gái, thong thả đâm rút bên trong, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào của cô, tay anh dần tăng nhanh tốc độ.

Cố Quyền thuận lợi cắm thêm ngón tay thứ hai, bôi chất lỏng lên côn th*t, động tác phía dưới nhanh hơn nữa.

"Chú! Chú! Sắp tới rồi!" Ôn Nhu nắm khăn trải giường, cả người cô run rẩy... Trước mắt xuất hiện ánh sáng chói lóa.

"Lần đầu tiên." Người đàn ông rút ngón tay, nhờ mật dịch bôi trơn khắp thân gậy, qυყ đầυ đã chờ sẵn trước miệng huyệt, chậm rãi cắm vào trong.

Tiểu huyệt chợt co lại... Người Ôn Nhu vẫn còn yếu ớt sau cơn kɧoáı ©ảʍ vừa rồi, đến khi hoa tâm thả lỏng, Cố Quyền bắt lấy cơ hội đột phá tấm màn chắn của cô.

Vườn đào co rút ngăn chặn cự vật của Cố Quyền, anh cũng không dám động lung tung... Chặt quá, chặt đến nỗi làm anh nhói đau.

"Đau!" Hai tay Ôn Nhu đẩy bụng người đàn ông, anh vừa nhấp một cái là tiểu huyệt đã cắn nuốt không buông... Ánh mắt Cố Quyền thâm sâu nhìn cô.

"Cô bé, nghe lời." Người đàn ông xoa ngực cô gái, ngón tay nhẹ vuốt ve đầu v* cô.

Dòng máu đỏ và mật dịch chảy ra từ nơi giao hợp của hai người, tiểu huyệt được anh nong rộng nhưng côn th*t chưa vào hết, Cố Quyền quét chất lỏng lên phần còn lại, sờ nhụy hoa chớm nở trong khe thịt, chạm một cái.

"A!" Dường như tiểu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi thứ gì đó, bên trong thi nhau mυ'ŧ lấy côn th*t, Ôn Nhu cắn răng chịu đựng, nắm chặt khăn trải giường.

"Lần thứ hai." Cố Quyền hạ thấp vòng eo rắn chắc, hưởng thụ cảm giác được tiểu huyệt bao bọc, phần lông ở bụng dưới của người đàn ông áp sát cánh hoa trắng nõn, tạo cho anh một cảm giác sảng khoái lạ thường.

"Tới rồi, tới rồi!" Ôn Nhu vẫy tay hai cái, cô kiệt sức buông tay... Hai mắt thất thần, vườn đào càng co rút lấp kín chỗ hở...

"Lần thứ ba." Cố Quyền bật cười, anh lót một cái gối mềm dưới eo cô, chính anh cũng bắt đầu khởi động, từ tốn đâm vào miệng nhỏ.

"Chú... Em không muốn... Không muốn." Ôn Nhu đỏ mắt nhìn người đàn ông.

"Cô bé, tôi nghe nói khi một cô gái nói "đừng" nghĩa là họ đang "muốn"... Chú hiểu rõ rồi." Người đàn ông nở nụ cười, hàm răng trắng tinh thẳng đều, duy chỉ có mình Ôn Nhu nhìn ra đó là... răng của ma quỷ sao?

- --

Tác giả có lời muốn nói: Các tình yêu, các anh em! Tôi đã không phụ sự tin tưởng của các bạn đúng không? Chú Cố bá đạo lắm đó! Đúng là mẫu người lý tưởng của tôi... tôi nguyện ý! Đừng keo kiệt trân châu của bạn nhé! Yêu mọi người!!