Sáng ngày hôm sau, Phương nhận được một bưu kiện. Bên trong có hàng trăm tấm ảnh sắc nét từ gần đến xa, mô tả lại gần như hoàn chỉnh về trận khích tình hôm qua. Mặt Phương đã xấu nay lại càng xấu thêm, nó trắng bệch đến thảm hại. Hắn...hắn thật sự là ác quỷ địa ngục. Ngay cả những hành động biếи ŧɦái như thế này hắn cũng có thể nghĩ ra.
- Bưu kiện gì đấy em.
Nam từ trên lầu đi xuống, vừa ngáp vừa hỏi. Tim Phương như nhảy ra khỏi l*иg ngực, hoảng loạn suýt nữa đánh rơi cả hộp ảnh. Hôm nay là chủ nhật, Nam đương nhiên không phải đến công ty.
Thấy Nam đã xuống gần đến nơi, Phương vội vàng gói chiếc hộp lại, rồi nói:
- Là...là văn kiện người ta gửi em để dịch.
Nam không hề thấy biểu hiện khác lạ của vợ mình. Anh liền "ừ" một tiếng rồi mệt mỏi bước vào phòng bếp. Đêm qua sau khi người đó đi, Phương vội vã đi tắm và thay chiếc ga trải giường khác. Sau đó, cũng không dám gọi Nam trở lên giường. Anh nằm nền nhà, cô thì trằn trọc cả một đêm. Tới gần sáng, cô nói dối Nam là anh mộng du bị ngã xuống giường. Anh ậm ừ chèo lại lên giường không một chút nghi ngờ. Do tác dụng của thuốc an thần, nên Nam ngủ một mạch tới trưa. Nếu anh dậy sớm hơn, có phải sẽ thấy được bưu kiện này?
Cả ngày hôm đó và mấy ngày sau Phương đều sống trong nỗi hoảng sợ không thể nói cho ai. Cô suy nghĩ đến nát óc cuối cùng vẫn không đưa ra được kết luận là có nên báo cảnh sát hay không?
...
Nam không hề biết được sự khác lạ của cô, cũng như những dấu vết hoan ái trên người cô. Một mặt vì anh bận việc công ty, một mặt vì hai người hơn một tháng không hề xảy ra quan hệ vợ chồng. Nam vẫn là đi sớm về muộn, đôi khi trên người toàn mùi rượu, thuốc lá, cũng không che giấu mùi nước hoa phụ nữ. Phương biết, làm việc trong công ty lớn nhiều áp lực, lắm xã giao, anh lại cực liệt tranh đấu nên việc đi bar, uống rượu là chuyện thường tình, nhưng trong lòng vẫn mang nỗi nghẹn ngào khó tả.
Đêm hôm nay, Nam không về ăn cơm nhưng về sớm. Anh ôm cô nói, ngày kia sẽ mở cuộc họp. Anh nắm chắc cơ hội rồi.
- Em biết không. Thằng kia có scandal nɠɵạı ŧìиɧ, chuyện vỡ lở, cả công ty đều biết. Lần này anh thắng chắc rồi. May mà anh nghe lời pháp sư nói không gần nữ sắc, không quan hệ vợ chồng trong thời gian này.
Nam nói thật vui vẻ, Phương cũng vui vẻ theo. Cô biết được nguyên do Nam không gần gũi mình không phải là do có tình nhân bên ngoài mà là lý do đó, nhưng trong lòng cũng không nhẹ nhàng hơn được chút nào. Cô muốn Nam, muốn với chồng của mình làʍ t̠ìиɦ.
Phương chuẩn bị nước tắm cho chồng, rồi giúp anh kỳ lưng. Nam vừa tắm, vừa hào hứng kể. Cô mê mẩn ma sát túm bông vào lưng anh. Anh tuy là con vùng quê nhưng do từ nhỏ chỉ lo học nên , trắng, thân hình không cao lắm nhưng trên người có da có thịt. Các múi cơ đều có, nhưng do không có thời gian luyện tập nên chỉ như thư sinh. Cô bất giác nhớ đến tấm lưng rộng, l*иg ngực rắn chắc màu đồng, eo tám múi, lên xuống nhanh mạnh trên người mình, phía dưới liền cảm giác chảy ra dòng nước ấm.
Phương hoảng hốt, cô đang ngồi với chồng lại nhớ đến kẻ đã hãʍ Ꮒϊếp mình. Nỗi sợ hãi của cố có lẽ nào thành hiện thực hay không? Có phải là như hắn nói, sau đêm đó cô sẽ không quên được hắn?
Vậy nên, Phương muốn được cùng Nam ân ái. Cô lo sợ, lâu ngày không được gần gũi chồng, kẻ lạ mặt lại mạnh bạo như thú dữ.
Phương lập tức ôm lấy Nam. Cô thực sự muốn nói hết những uất ức trong lòng ra, giãi bày tâm sự cho anh. Nhưng những điều muốn nói cứ mắc nghẹn trong cổ họng, nghẹn ngào không nói thành lời được.
Nam đang hăng say kể chuyện, thấy hơi thở nóng rực của Phương từ phía sau có đôi chút bất ngờ. Giọng nói của anh không rõ ý tứ:
- Sao thế em?
Phương không dám nói hẳn ra. Nhưng trong thâm tâm luôn gào thét: Nam! Anh hãy yêu em đi, yêu em để em chỉ còn nghĩ đến anh, để em xóa đi kí ức tồi tệ với kẻ biếи ŧɦái kia đi...! Nhưng Nam đã nói những ngày này không gần nữ sắc, cô chỉ có thể nũng nịu trên vai anh:
- Em thấy anh làm việc vất vả quá.
Nam xoay người tôi lại, cười:
- Cũng sắp hết vất vả rồi. Sau khi anh lên phó trưởng phòng, chúng ta sẽ nhanh chóng trả hết tiền nhà, rồi sẽ sinh con. Chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc và sung túc.
Phương cười nhưng trong lòng buồn đi một mảng. Tiền nhà còn thiếu quá nhiều. Kể cả khi anh lên phó trưởng, hai vợ chồng tích cóp cũng phải mất gần hai năm mới có thể trả hết, lúc đó mới có thể sinh con. Phương đã hai mươi lăm, thật sự muốn sinh sớm sớm một chút. Nhưng vì chồng, nên cô đành im lặng. Nam vỗ vỗ thân hình đã ướt nhẹp của cô rồi đứng lên:
- Thay quần áo đi ngủ thôi em, mai anh phải dậy sớm. Hai ngày này không thể sơ xuất được.
Phương thẫn thờ, lấy bộ quần áo ngủ mới ra thay. Khi trở về phòng, đã thấy Nam đắp chăn nằm yên.
Phương cũng nằm xuống, nhưng không giống Nam, cô chằn chọc mãi không ngủ được. Một tiếng sau, không chịu được nữa, cô liền dậy khỏi giường.
Đầu Phương đau như búa bổ. Cô mở cửa phòng định xuống lầu lấy viên thuốc đau đầu. Nhưng, vừa ra tới cửa, đã bị một bóng hình giữ chặt lại. Theo tiếng cửa đóng "cạnh", cả thân người cô bị dồn ép gắt gao vào bức tường bên cạnh.
Hơi thở quỷ dị, nóng ấm, vừa xa lại lại vừa quen thuộc ấp đến. Phương sau giây phút bất ngờ, chỉ kịp kêu một tiếng “A...!" nhỏ, đã bị người đàn ông khí thế bức người kia đánh gãy. Hắn điên cuồng hôn cô. Hôn tới mức mà cô hoa mắt chóng mặt, quên cả dãy dụa. Hôn tới mức Phương có đôi chút cảm giác quen thuộc, quên cả động tác chối bỏ. Đến khi cô không thở được nữa, hắn mới không đành lòng buông ra, miệng gặm gặm cổ cô, vừa thở vừa nói:
- Phương! Hai tuần rồi, hai tuần rồi anh đếm từng ngày để có thể trở về gặp em... Phương... Phương...! Em có nhớ tôi không, Phương?
Tiếng nói khàn đυ.c động tình, cử chỉ mυ'ŧ mát khắp mặt khiến Phương tê dại. Để mặc cho một bàn tay hắn giơ một chân cô lên cao, tách hai chân rộng ra. Vật to lớn phía dưới của hắn chủ động chen vào giữa, tìm được vị trí thích hợp, liền thúc mạnh và cọ sát liên hồi vào vùng mẫn cảm của Phương. Phương hít phải ngụm khí lạnh, ngực phập phồng lên xuống. Đỉnh nhũ hoa cách lớp áo mỏng chà nhẹ như có như không vào má hắn.
Sau một hồi gặm cắn thỏa nãm, người đối diện nhanh chóng tụt khóa quần của mình, vén váy ngủ của cô lên cao trên thắt lưng. Ngay cả qυầи ɭóŧ của cô cũng không cởi, trực tiếp vạch sang bên cạnh, rồi động thân một cái, cự vật đâm thẳng vào âʍ đa͙σ. Một lần thẳng tiến, đâm quá nửa âʍ đa͙σ.
Bên trong Phương liền hồi co rút. Lần này âʍ đa͙σ không hề khô rát như lần trước, chỉ vài động tác hôn hít, cắn gặm của hắn đã khiến Phương hoàn toàn động tình. Một phần do hôm nay, là ngày rụng trứng nên tình cảm, tìиɧ ɖu͙© của Phương có hưng phấn hơn một chút. Một phần cũng do dạo gần đây cô đều khao khát sự yêu thương của Nam.
Âʍ đa͙σ co rút mạnh khiến cự vật to lớn đã vào được một nửa, nhưng phải khó khăn lắm mới có thể vào được thêm. Người đối diện thở dốc, ấn manh, ấn sâu. Theo từng cái nhấc mông đẩy vào cả hai đều tự động rên lên một tiếng, không rõ là đau hay thống khoái...
Một lúc sau, nhận thấy sự căng tức khó chịu quen thuộc phía dưới, Phương mới giật mình hoảng sợ. Cô lấy hết sức của mình tay đẩy, chân đạp... Nhưng, con quái vật kia vẫn không hề có ý định ra khỏi âʍ đa͙σ của cô.
Hông hắn rắn chắc đè chặt hạ bộ của cô, khiến cô áp sát vào tường. Hai tay lập tức kéo hai chân cô ôm lấy eo hắn, cánh tay rắn chắc ôm lấy hai bên đùi cô, vừa có tác dụng nâng đỡ, vừa banh rộng vùиɠ ҡíи của cô ra. Hắn xoay người, bắt đầu di chuyển.
Phương đang có chỗ dựa phía sau, bỗng bị hắn bất ngờ làm cho lưng mình rời khỏi tường. Cô chới với, muốn ngã ra đằng sau. Hai tay đang vô lực đánh vào ngực hắn biến thành bám chặt cổ hắn. Hắn cười thì thào vào tai cô, nói:
- Em muốn chồng mình ra xem cảnh này hay sao? Kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm đấy.
Phương giật mình hoảng sợ. Lúc nãy, cô chống cự mạnh, liên tiếp đập chân vào tường, liệu Nam có nghe thấy? Nam thấy cảnh này thì sao? Anh sẽ làm gì?
Khi Phương còn đang lo lắng, liền bị một trận tê dại dưới thân làm cho hoa mắt chóng mặt. Hắn vừa đi lên cầu thang, vừa lắc mông ra vào mạnh mẽ. Lần đầu tiên Phương được kɧoáı ©ảʍ xa lạ, mới mẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô liền rên lên một tiếng mơ hồ.
Thấy biểu hiện của Phương, hắn mỉm cười vì đã tìm ra được điểm yếu của nàng. Hai mươi mốt bậc thang lên lầu ba, hắn đi một bước động một cái, cái nào cái đấy đều đâm thẳng, chạm hẳn vào cổ tử ©υиɠ khít chặt của cô. Phương vừa day dứt, vừa sợ hãi, vừa thống khổ, lại vừa kɧoáı ©ảʍ. Nam là một người cổ điển, sinh hoạt vợ chồng chừng mực, tư thế chỉ có nữ dưới nam trên, thỉnh thoảng là doggy không có những tư thế nào khác.Phương thèm khát tư thế như thế này lâu rồi.
Người đàn ông đối diện thích thú, trong bóng tối nhìn ngắm khuôn mặt ngất ngây của cô, nghe tiếng rêи ɾỉ cố nén trong cổ họng của cô.
Chưa bước đến bậc cuối cùng. Kɧoáı ©ảʍ trong Phương đã lên đến cực đại. Cô cắn môi đến bật máu để ngăn tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, nhưng không được. Một tiếng thét nhỏ vang lên, âʍ đa͙σ co thắt cực đại, Phương chuẩn bị lêи đỉиɦ.
Người đối diện bị bóp nghẹn, bỗng hóa thú. Cự vật lớn mạnh không ngừng chống lại sự co thắt. Hắn trực tiếp đè nàng áp sát vào tường lầu ba. Vẫn là tư thế đứng, hai tay banh rộng hai chân cô ra, lấy một chân làm trụ, hắn lắc mông thành thục, luận động nhanh mạnh, dứt khoát. Những tiếng phành phạch, tần số nhanh hơn cả máy vang lên trong đêm. Phương bị ép không cho lêи đỉиɦ sớm, uống éo người rêи ɾỉ, hai cặρ √υ' đã cương cứng lên xuống liên tục đẹp mắt.
Người đàn ông đối diện luôn có sự thu hút kì lạ đối với đôi gò hồng đào đẹp tuyệt trần của cô, kể cả khi nó vẫn còn trong áo, hắn vẫn tham lam cúi xuống bú ʍúŧ một cách thèm khát. Sau đó hắn còn mạnh báo cắn, gặm xung quanh, mỗi một nơi miệng hắn đi qua, da thịt của Phương liền bị thiêu đốt. Không kể phần dưới to lớn của hắn vẫn dũng mãnh đâm thẳng vào, lần nào cũng chạm vào cổ tử ©υиɠ khiến nó bị đẩy lên trên vặn vẹo nghiêng ngả.
Không biết sau bao nhiêu tiếng phành phạch, lẹp đẹp nhớt nhát, người đàn ông bỗng chu nhẹ lên như dã thú, người phụ nữ cong lên chào đón. Qυყ đầυ vượt vũ môn qua cả cổ tử ©υиɠ chui vào trong buồng lớn, phóng thích chất lỏng đầy kɧoáı ©ảʍ. Trong tử ©υиɠ, dâʍ ŧᏂủy̠ trào mạnh ra men theo khe hẹp còn trống, như dòng nước, cố đẩy cự vật ra ngoài.
Sau khi cùng lêи đỉиɦ, cả hai đều thở dốc. Dịch chảy liên hồi từ âʍ đa͙σ ra, cự vật đang thuận thế trôi ra cùng. Nhưng vừa ra được hai phần ba, ngay lập tức nó lại có biến đổi. Người đàn ông vừa động thân, tiến sâu cự vật vào bên trong, vừa đè Phương xuống sàn. Hắn nằm trên người Phương, mặt áp vào một bầu vυ' đang cương cứng. Phía dưới, cự vật ngóc đầu, vừa mền liền cứng lên một chút nằm im trong âʍ đa͙σ ấm áp.
Dù đã lêи đỉиɦ, nhưng cơ thể Phương vẫn run lên mãnh liệt. Tư thế đứng là tư thế mỗi lần xem phim con heo cô liền thích nhất, nhưng chưa một lần dám nói với Nam. Hôm nay được kiểm nghiệm, liền như lạc vào u mê. Kɧoáı ©ảʍ, khao khát, du͙© vọиɠ đều tăng hơn nhiều lần so với những lần giao hợp trước.
Trong khi cô còn đang lạc vào kɧoáı ©ảʍ, đã cảm thấy toàn thân mình trống trơn, váy ngủ và qυầи ɭóŧ đã bị hắn lột ra.
Ngay lập tức, một bên vυ' tê dại. Kĩ thuật thành thạo, lưỡi đảo đi đảo lại trên đầu nhũ hoa, mυ'ŧ mát, cắn nuốt, rồi lại như giác hút mà mυ'ŧ chặt từng tấc da trên tuyết lê. Bên kia nhiễm nhiên được tay hắn xoa nắm, vặn vẹo không ra hình dạng.
Phương sau khi bất ngờ, cuối cùng cũng ý thức được hắn muốn làm gì. Cảm giác căng tức ở âʍ đa͙σ, rã rời của lưng hông sau hai lần quan hệ trước ùa về. Cô không thể để cho hắn tiếp tục.
Cô liền vô lực đẩy hắn ra:
- Anh là đồ khốn kiếp. Buông tôi ra. Tôi không muốn, buông...
Hắn dừng lại, ánh mắt như dao nhọn. Sau đó, hai tay nhanh chóng khóa hai tay Phương sang hai bên, chân đè mạnh hai chân tôi xuống. Dươиɠ ѵậŧ như con rắn, như có như không ngọ nguậy trong âʍ đa͙σ của cô.
Phương bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền cắn răng chịu đựng.
Hắn cười tà ác, mỉa mai nói:
- Em kêu to lên, kêu to cho chồng em ra đây nhìn mà xem, hắn là kẻ bất lực. Hắn đã bao giờ làm cho em được chảy nhiều nước như vậy chưa? Hắn đã bao giờ ở trong em nổi mười lăm phút chưa? Em gọi hắn ra đây mà xem một người tuyệt hảo như tôi làm em sung sướиɠ cỡ nào...
Hắn nắm rõ mọi chuyện của gia đình Phương, kể cả chuyện hai người ân ái ngắn hay chậm. Hắn không phải là con người hắn là ác quỷ.
Người đàn ông đối diện như đọc được ý nghĩ của Phương. Hắn nhếch môi cười:
- Em nói đúng rồi, tôi là ác quỷ. Một con quỷ yêu em, khao khát em đến bệnh rồi. Không có em tôi sẽ chết mất. Không được ở trong em tôi tưởng mình phát điên.
Những câu nói ngọt ngào trong trận kí©ɧ ŧìиɧ khiến Phương có chút rung động. Cô ngơ ra, mặt kệ người phía trên hôn môi một cách triệt để. Hắn không cho phép cô có thể kháng cự, chưa nghỉ ngơi được hai phút đã tiếp tục ra vào.
Lần này hắn bức Phương ngồi dậy, hai chân dạng sang hai bên, kê lên đùi hắn, cơ thể phía trên bị gắt gao bị hắn ôm chặt trong ngực, miệng liên tục bị cắn gặm bú ʍúŧ. Mỗi lần hắn lắc mông, từng tấc da thịt đều dính vào nhau, cho đến nơi sâu thẳm của cơ thể cũng bị hắn kịch liệt công phá.
Dãy dụa dần bị thay thế bởi kɧoáı ©ảʍ, liên tục được thử các thế mới khiến Phương lần đầu tiên khi không bị hạ thuốc, vô thức luận động theo hắn. Lắc eo, cong mông, ấn vào... như hòa cũng một nhịp với người đối diện.
Thấy được biểu hiện của Phương, người đối diện liền vui sướиɠ như điên. Hắn lắc mông, ra vào ngày càng mạnh. Cuối cùng cũng trút những giọt tϊиɧ ŧяùиɠ nóng hổi ra, thêm một lần nữa làm đầy căng buồng tử ©υиɠ của Phương.
Hai lần lêи đỉиɦ trong trận mây mưa kịch liệt làm cả cơ thể Phương không còn dù chỉ là một chút sức lực, vô thức ngã vào ngực người đối diện. Hắn cũng ngã xuống nền, đặt cô nằm trên l*иg ngực nóng bỏng, nhớt nhát mồ hôi.
Phương nghe tiếng tim hắn, thấy sự rung động của l*иg ngực hắn, ngửi mùi cơ thể hắn, nếm vị ngọt mồ hôi hắn, tay chạm vào làn da rắn chắc của hắn. Ngũ quan đều được lấp đầy bởi người đàn ông xa lạ.
Hắn nhẹ vuốt tóc cô, một lúc sau kéo người cô lên cao, đôi mắt ngọt ngào nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, hỏi:
- Phương! Em thích chứ?
Phương không còn có sức mà trả lời, chỉ lẳng lặng nhắm mắt. Trong lòng vừa kɧoáı ©ảʍ vừa chua xót, cô chấp nhận người hãʍ Ꮒϊếp mình. Cô đã trở thành một con điếm rẻ mạt.
Hắn nhìn biểu hiện của tôi liền ấn Phương trở lại ngực mình, tay vuốt ve tấm lưng trần của cô:
- Đừng suy nghĩ nhiều. Em là cô gái tốt. Em đáng được yêu thương. Em cần phải được hạnh phúc.
Hai chúng tôi im lặng. Một lúc lâu sau hắn ngồi dậy, nhẹ nhàng bế tôi lên:
- Để anh giúp em làm sạch cơ thể.
Cô mặc kệ, không cử động.
Hắn đưa cô vào nhà tắm, xả nước vào bồn rồi cùng cô bước vào. Hắn nhẹ nhàng cầm khăn tắm kì nhẹ trên da cô như đang lau một bảo vật dễ vỡ. Nơi nào hắn đi qua, đều làm Phương tê dại. Cơ thể càng nhạy cảm hơn khi hắn móc tay vào nơi đó. Một dòng nước ấm bên trong chảy ra, hòa vào với dòng nước ấm bên ngoài.
Hắn chọc trái, chọc phải. Chọc đến mức Phương không thể hô hấp được nữa mà phải rên lên một tiếng. Sau đó, cô liền cảm nhận được mình đã hoàn toàn được lấp đầy. Nước bị cự vật đẩy dần ra, ma sát làm cô tê liệt toàn thân. Sau trận kí©ɧ ŧìиɧ vừa nãy đã chẳng còn sức chống đỡ, nay hắn lại dũng mãnh ra vào khiến Phương hoảng sợ.
Phương không có sức lực nhưng vẫn giãy dụa:
- Không không... đừng làm thế...
Hắn hôn cô, ngăn không cho cô nói tiếp:
- Miệng em thật không thật chút nào. Em không muốn sao lại ôm tôi chặt vậy? Miệng dưới của em co rút mạnh vậy?
Hai má Phương vừa dịu đi lại đỏ ửng. Cô ôm hắn là do cô sợ ngã vào trong nước, cô ôm hắn vì hắn làm quá mạnh bạo.
Người đối diện vẫn làm việc rất miệt mài, tiếng nước óc óc cùng tiếng da thịt chạm nhau phành phạch khiến nhà tắm trở nên nóng đến cực độ. Mồ hôi trên trán cả hai vừa được lau khô lại chảy ra.
Hắn vừa ra vào, vừa vỗ về, lại vừa tha thiết rêи ɾỉ:
- Phương! Tôi yêu em,... Phương!!! Phương... em là của tôi... của một mình tôi.
Hắn như không bị ảnh hưởng bởi hai trận kí©ɧ ŧìиɧ trước đó, vẫn rất dũng mãnh ra vào trong nước. Còn Phương, cảm giác phía dưới của mình đã sưng trướng gấp đôi, liền bám lấy tay hắn cầu xin:
- Xin anh... tôi... ư... tôi đau quá... Á! Anh đâm sâu quá....
Lời rêи ɾỉ đầy kɧoáı ©ảʍ. Người đối diện càng nhấn mông nhanh mạnh hơn. Hắn lại hôn Phương, quấn quýt che lấp tiếng nói cầu xin của cô.
Sau đó, chuyển miệng dần lên tai cô, cắn cắn dái tai cô dụ dỗ:
- Phương! Nói tôi là người đàn ông tuyệt vời nhất đi em... nói đi Phương...
Tôi bị dụ dỗ, vừa rêи ɾỉ vừa nói:
- Anh tuyệt...ư ah...ah. ah... tuyệt vời nhất.
- Nói, em là của tôi, mãi mãi là của tôi...
- E...em là...ah...hah.. em là của anh...ư...
Phương đã bị hắn mê hoặc hoàn toàn, bị kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© chi phối, bị đê mê che phủ. Cô vô điều kiện bị người đàn ông mị hoặc này quyến rũ, vô lực chống trả.
Hắn hôn Phương, Phương mơ hồ hôn lại. Bình thường chỉ hắn đảo lưỡi khắp khoang miệng cô, còn cô hoàn toàn né tránh, nhưng lần này, cô bị hắn cải tạo. Hắn vờn lưỡi cô, bắt cô phải làm theo, đuổi theo cầu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của hắn. Cả hai đều đưa lưỡi ra ngoài, đùa giỡn với nhau, sợi chỉ bạc kéo dài kí©ɧ ŧɧí©ɧ họ tiếp tục..
Tay Phương tự động đưa xuống bám vào nơi hai người đang giao hợp. Cảm nhận gốc dươиɠ ѵậŧ của hắn còn ở bên ngoài, cảm nhận miệng âʍ đa͙σ của mình đã mở rộng hết cỡ liên tục được đẩy ra, đưa vào rất ăn ý, Phương muốn bỏng tay.
Một lúc sau, hai người hôn đến ngạt thở, tay cũng đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đủ. Cả hai hòa làm một, lêи đỉиɦ cùng một lúc.
Sau đó hắn ôm cô, như ôm con búp bê đứng trước vòi hoa sen. Lại một lần nữa cẩn thận lau sạch người cho cô.
Người đó cuốn khăn tắm quanh người Phương rồi bế cô xuống dưới lầu, thành thạo sấy khô tóc. Phương tựa cả người vào cơ thể trần như nhộng của hắn, tận hưởng sự phục vụ nóng ngóng ấy. Sau khi làm khô tóc, hắn bế Phương trở lại giường lúc nào cô cũng không biết. Cô chỉ thấy có ai đó hôn môi mình mãi không muốn rời, cô mơ hồ đáp trả. Cuốn quýt triền miên.
...
Khi Phương tỉnh dậy là sáng hôm sau, Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông báo hiệu sáu giờ sáng. Phương trần trừ một lúc sau đó như nhớ ra gì đó, cô giật mình bật dậy khỏi giường, lao vào phòng tắm. May mắn, mọi chứng cứ cho trận kí©ɧ ŧìиɧ trong nhà tắm hôm qua đã biến mất. Phương chạy lên lầu, hai mắt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt bởi chiếc váy ngủ được xé rách làm đôi nằm lăn lóc trong một vũng chất nhờn.
- Phương... em làm gì đấy?
Nam đã ra khỏi phòng ngủ, thấy cô đứng chết chân ở bậc cầu thang lên tầng ba liền ngước lên hỏi.
Phương hoảng sợ, chạy vội xuống, lấp liếʍ:
- Là em định lên lầu lấy một số thứ.
- Chút nữa làm đi. Giờ chuẩn bị cho anh bộ quần áo để anh đi làm.
- Anh... Anh không ăn sáng sao?
- Thôi... hôm nay anh ăn ở ngoài cũng được.
Nam bước vào nhà tắm, làm công tác vệ sinh. Phương vội vã lấy quần áo cho Nam. Sau đó, trong khi Nam thay đồ, cô nhanh chóng lên lau sạch thứ nhầy nhụa bốc mùi trên tầng ba, tránh việc đột xuất Nam lên đó mà nhìn thấy.
Khi Nam đi làm, Phương vẫn còn đang cố rửa sạch tay. Cô nghe tiếng Nam gọi mình liền chạy ra ngoài, nhưng chưa kịp bước chân xuống lầu đã có một bàn tay kéo lại. Hắn một tay bịt miệng cô, một tay ghì chặt cơ thể cô vào l*иg ngực mình, môi hắn tìm ngay đến tai cô, cổ cô, tham lam mυ'ŧ mát.
- Phương?
Nam ở phía dưới thấy Phương không xuống liền giọng hơi bực tức. Phương bối rối dãy dụa. Hơi thở bên tai quỷ dị:
- Nếu em muốn, tôi không ngại cho hắn xem chúng ta đưa đẩy.
Nói rồi hắn buông tay ra khỏi miệng cô. Phương sợ hãi, lại nghe tiếng phía dưới vọng lên:
- Phương? Em làm cái gì thế?
Lần này là gắt gỏng thấy rõ.
Phương vội nói lớn:
- X...xin lỗi em đang đ...đánh răng, em...em xuống ngay đây.
Cô vùng vẫy ra khỏi tay hắn. Chạy xuống dưới nhà Nam đã đi ra khỏi cổng. Nhìn bóng dáng Nam đi khuất, Phương muốn gọi anh quay lại, nói rõ ra tất cả nhưng vẫn không thể. Đôi bàn tay cô run run, không biết nên khóa cổng hay chạy trốn.
Bỗng, một tiếng nói phía sau vang lên ngay trên đỉnh đầu:
- Còn không đóng cửa?
Phương hoảng hốt quay lại nhìn người đàn ông ưu tú phía sau, lại vội vã đưa mắt nhìn tứ phía xung quanh. Cô cố nhỏ giọng gắt:
- Sao anh lại ra đây, nhỡ có ai nhìn thấy thì sao?
- Em không ngại chạy trốn, tôi không ngại đuổi theo.
Hắn nói một cách dứt khoát, bá đạo khiến cho Phương càng hoảng sợ. Khóa nhanh cửa rồi kéo hắn trở vào nhà.
Vào bên trong, hắn liền cười cười ôm lấy cô:
- Em không được ăn lo hả? Vội vã đến thế sao?
Phương hiểu ý hắn đang nói gì, cô vẫy vùng, hét lớn:
- Tôi... Tôi sẽ báo cảnh sát...buông tôi ra.... đồ da^ʍ tặc...
Tiếng cười của hắn phía sau gáy cô, sảng khoái:
- Ahaha...! Tôi đã nói ngay từ đầu em có gan, hãy cứ báo. Nhưng tôi lại không biết em vô tình đến vậy. Tôi vừa về nước, chưa kịp làm việc gì đã sang nhà em làm cho em sung sướиɠ. Vậy mà em lại lỡ đưa người làm em kɧoáı ©ảʍ đến cực độ vào tù hay sao? Vậy sau này ai làm em sung sướиɠ hả Phương?
Toàn thân cô lập tức đông cứng. Hắn nói đúng, là hắn đã thỏa nãm cô.
Một nỗi kinh tởm tràn lên tới họng, Phương vùng vẫy, thoát ra khỏi cánh tay hắn, chạy vào bếp, nôn thốc nôn tháo. Cô bị người cưỡиɠ ɧϊếp mình làm cho lêи đỉиɦ, làm cho thăng hoa. Cô là một con điếm.
Phương thấy trong lòng chua sót, liên tục nôn. Nhưng dạ dày rỗng khiến cô chỉ có thể nôn khan.
Người đàn ông đó nhìn thấy vậy, lo lắng thật sự. Hắn bối rối đến bên, vỗ lưng cô:
- Em sao vậy. Sắc mặt xấu quá.
Cô không thèm trả lời, tiếp tục nôn.
Người phía sau càng lo lắng:
- Để tôi gọi bác sĩ tới.
Tiếng bấm điện thoại làm Phương giật mình, cô giữ lấy tay hắn vừa lúc có tiếng người đầu đối diện bắt máy.
“ Alo"
Phương thấy tim mình rung lên từng hồi. Cô vội vã giằng lấy chiếc điện thoại bấm nút tắt.
- Anh điên hả, anh hãʍ Ꮒϊếp tôi, nay còn muốn gọi bác sĩ tới tận nhà tôi khám cho tôi.
Cô hét lớn, thật muốn nhào đến gϊếŧ chết hắn. Tên khốn kiếp này đã làm hỏng cả cuộc đời cô.
Nước mắt vô thức tràn, Phương òa khóc nức nở.
Người đối diện nhìn cô trân trân. Mãi sau mới cất được tiếng nói, vẻ bối rối thấy hẳn:
- Em sao vậy, Phương... Đêm qua...em...em không ngủ được sao. Tôi làm em đau quá sao?
Phương rụt vai, tránh lại sự động chạm của hắn:
- Tránh xa tôi ra, tôi căm thù anh...
Đúng lúc đó, đầu óc choáng váng, hai mắt tối sầm lại, người Phương lảo đảo.
Hắn hét lớn gọi tên cô, ôm cô trong lòng:
- Phương!... Em sao vậy...Phương em đừng dọa tôi.
Phương được hắn bế hẳn lên, cô sợ hắn lại gọi người đến hoặc bốc đồng hơn là đưa cô đi bệnh viện nên liền bám lấy cánh tay hắn, thều thào nói:
- Tôi không sao, chỉ là mệt quá... đừng gọi bác sĩ.
Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trong mắt có sự lo lắng thấy rõ. Cuối cùng hắn cũng đều nghe theo ý cô.
- Được! Để tôi đưa em về giường ngủ.
Hắn nhẹ nhàng ôm cô lên phòng ngủ, đặt cô xuống giường rồi tiện thể nằm xuống, lấy chính tay mình làm gối cho cô. Phương ban đầu còn bài xích nhưng thấy hắn cương quyết ôm cô, Phương đành đầu hàng. Cô không biết từ lúc nào đã vùi đầu trong l*иg ngực nóng ấm của hắn mà ngủ. Một giấc ngủ ấm áp và yên ổn.
Sáng ngày hôm sau, Phương nhận được một bưu kiện. Bên trong có hàng trăm tấm ảnh sắc nét từ gần đến xa, mô tả lại gần như hoàn chỉnh về trận khích tình hôm qua. Mặt Phương đã xấu nay lại càng xấu thêm, nó trắng bệch đến thảm hại. Hắn...hắn thật sự là ác quỷ địa ngục. Ngay cả những hành động biếи ŧɦái như thế này hắn cũng có thể nghĩ ra.
- Bưu kiện gì đấy em.
Nam từ trên lầu đi xuống, vừa ngáp vừa hỏi. Tim Phương như nhảy ra khỏi l*иg ngực, hoảng loạn suýt nữa đánh rơi cả hộp ảnh. Hôm nay là chủ nhật, Nam đương nhiên không phải đến công ty.
Thấy Nam đã xuống gần đến nơi, Phương vội vàng gói chiếc hộp lại, rồi nói:
- Là...là văn kiện người ta gửi em để dịch.
Nam không hề thấy biểu hiện khác lạ của vợ mình. Anh liền "ừ" một tiếng rồi mệt mỏi bước vào phòng bếp. Đêm qua sau khi người đó đi, Phương vội vã đi tắm và thay chiếc ga trải giường khác. Sau đó, cũng không dám gọi Nam trở lên giường. Anh nằm nền nhà, cô thì trằn trọc cả một đêm. Tới gần sáng, cô nói dối Nam là anh mộng du bị ngã xuống giường. Anh ậm ừ chèo lại lên giường không một chút nghi ngờ. Do tác dụng của thuốc an thần, nên Nam ngủ một mạch tới trưa. Nếu anh dậy sớm hơn, có phải sẽ thấy được bưu kiện này?
Cả ngày hôm đó và mấy ngày sau Phương đều sống trong nỗi hoảng sợ không thể nói cho ai. Cô suy nghĩ đến nát óc cuối cùng vẫn không đưa ra được kết luận là có nên báo cảnh sát hay không?
...
Nam không hề biết được sự khác lạ của cô, cũng như những dấu vết hoan ái trên người cô. Một mặt vì anh bận việc công ty, một mặt vì hai người hơn một tháng không hề xảy ra quan hệ vợ chồng. Nam vẫn là đi sớm về muộn, đôi khi trên người toàn mùi rượu, thuốc lá, cũng không che giấu mùi nước hoa phụ nữ. Phương biết, làm việc trong công ty lớn nhiều áp lực, lắm xã giao, anh lại cực liệt tranh đấu nên việc đi bar, uống rượu là chuyện thường tình, nhưng trong lòng vẫn mang nỗi nghẹn ngào khó tả.
Đêm hôm nay, Nam không về ăn cơm nhưng về sớm. Anh ôm cô nói, ngày kia sẽ mở cuộc họp. Anh nắm chắc cơ hội rồi.
- Em biết không. Thằng kia có scandal nɠɵạı ŧìиɧ, chuyện vỡ lở, cả công ty đều biết. Lần này anh thắng chắc rồi. May mà anh nghe lời pháp sư nói không gần nữ sắc, không quan hệ vợ chồng trong thời gian này.
Nam nói thật vui vẻ, Phương cũng vui vẻ theo. Cô biết được nguyên do Nam không gần gũi mình không phải là do có tình nhân bên ngoài mà là lý do đó, nhưng trong lòng cũng không nhẹ nhàng hơn được chút nào. Cô muốn Nam, muốn với chồng của mình làʍ t̠ìиɦ.
Phương chuẩn bị nước tắm cho chồng, rồi giúp anh kỳ lưng. Nam vừa tắm, vừa hào hứng kể. Cô mê mẩn ma sát túm bông vào lưng anh. Anh tuy là con vùng quê nhưng do từ nhỏ chỉ lo học nên , trắng, thân hình không cao lắm nhưng trên người có da có thịt. Các múi cơ đều có, nhưng do không có thời gian luyện tập nên chỉ như thư sinh. Cô bất giác nhớ đến tấm lưng rộng, l*иg ngực rắn chắc màu đồng, eo tám múi, lên xuống nhanh mạnh trên người mình, phía dưới liền cảm giác chảy ra dòng nước ấm.
Phương hoảng hốt, cô đang ngồi với chồng lại nhớ đến kẻ đã hãʍ Ꮒϊếp mình. Nỗi sợ hãi của cố có lẽ nào thành hiện thực hay không? Có phải là như hắn nói, sau đêm đó cô sẽ không quên được hắn?
Vậy nên, Phương muốn được cùng Nam ân ái. Cô lo sợ, lâu ngày không được gần gũi chồng, kẻ lạ mặt lại mạnh bạo như thú dữ.
Phương lập tức ôm lấy Nam. Cô thực sự muốn nói hết những uất ức trong lòng ra, giãi bày tâm sự cho anh. Nhưng những điều muốn nói cứ mắc nghẹn trong cổ họng, nghẹn ngào không nói thành lời được.
Nam đang hăng say kể chuyện, thấy hơi thở nóng rực của Phương từ phía sau có đôi chút bất ngờ. Giọng nói của anh không rõ ý tứ:
- Sao thế em?
Phương không dám nói hẳn ra. Nhưng trong thâm tâm luôn gào thét: Nam! Anh hãy yêu em đi, yêu em để em chỉ còn nghĩ đến anh, để em xóa đi kí ức tồi tệ với kẻ biếи ŧɦái kia đi...! Nhưng Nam đã nói những ngày này không gần nữ sắc, cô chỉ có thể nũng nịu trên vai anh:
- Em thấy anh làm việc vất vả quá.
Nam xoay người tôi lại, cười:
- Cũng sắp hết vất vả rồi. Sau khi anh lên phó trưởng phòng, chúng ta sẽ nhanh chóng trả hết tiền nhà, rồi sẽ sinh con. Chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc và sung túc.
Phương cười nhưng trong lòng buồn đi một mảng. Tiền nhà còn thiếu quá nhiều. Kể cả khi anh lên phó trưởng, hai vợ chồng tích cóp cũng phải mất gần hai năm mới có thể trả hết, lúc đó mới có thể sinh con. Phương đã hai mươi lăm, thật sự muốn sinh sớm sớm một chút. Nhưng vì chồng, nên cô đành im lặng. Nam vỗ vỗ thân hình đã ướt nhẹp của cô rồi đứng lên:
- Thay quần áo đi ngủ thôi em, mai anh phải dậy sớm. Hai ngày này không thể sơ xuất được.
Phương thẫn thờ, lấy bộ quần áo ngủ mới ra thay. Khi trở về phòng, đã thấy Nam đắp chăn nằm yên.
Phương cũng nằm xuống, nhưng không giống Nam, cô chằn chọc mãi không ngủ được. Một tiếng sau, không chịu được nữa, cô liền dậy khỏi giường.
Đầu Phương đau như búa bổ. Cô mở cửa phòng định xuống lầu lấy viên thuốc đau đầu. Nhưng, vừa ra tới cửa, đã bị một bóng hình giữ chặt lại. Theo tiếng cửa đóng "cạnh", cả thân người cô bị dồn ép gắt gao vào bức tường bên cạnh.
Hơi thở quỷ dị, nóng ấm, vừa xa lại lại vừa quen thuộc ấp đến. Phương sau giây phút bất ngờ, chỉ kịp kêu một tiếng “A...!" nhỏ, đã bị người đàn ông khí thế bức người kia đánh gãy. Hắn điên cuồng hôn cô. Hôn tới mức mà cô hoa mắt chóng mặt, quên cả dãy dụa. Hôn tới mức Phương có đôi chút cảm giác quen thuộc, quên cả động tác chối bỏ. Đến khi cô không thở được nữa, hắn mới không đành lòng buông ra, miệng gặm gặm cổ cô, vừa thở vừa nói:
- Phương! Hai tuần rồi, hai tuần rồi anh đếm từng ngày để có thể trở về gặp em... Phương... Phương...! Em có nhớ tôi không, Phương?
Tiếng nói khàn đυ.c động tình, cử chỉ mυ'ŧ mát khắp mặt khiến Phương tê dại. Để mặc cho một bàn tay hắn giơ một chân cô lên cao, tách hai chân rộng ra. Vật to lớn phía dưới của hắn chủ động chen vào giữa, tìm được vị trí thích hợp, liền thúc mạnh và cọ sát liên hồi vào vùng mẫn cảm của Phương. Phương hít phải ngụm khí lạnh, ngực phập phồng lên xuống. Đỉnh nhũ hoa cách lớp áo mỏng chà nhẹ như có như không vào má hắn.
Sau một hồi gặm cắn thỏa nãm, người đối diện nhanh chóng tụt khóa quần của mình, vén váy ngủ của cô lên cao trên thắt lưng. Ngay cả qυầи ɭóŧ của cô cũng không cởi, trực tiếp vạch sang bên cạnh, rồi động thân một cái, cự vật đâm thẳng vào âʍ đa͙σ. Một lần thẳng tiến, đâm quá nửa âʍ đa͙σ.
Bên trong Phương liền hồi co rút. Lần này âʍ đa͙σ không hề khô rát như lần trước, chỉ vài động tác hôn hít, cắn gặm của hắn đã khiến Phương hoàn toàn động tình. Một phần do hôm nay, là ngày rụng trứng nên tình cảm, tìиɧ ɖu͙© của Phương có hưng phấn hơn một chút. Một phần cũng do dạo gần đây cô đều khao khát sự yêu thương của Nam.
Âʍ đa͙σ co rút mạnh khiến cự vật to lớn đã vào được một nửa, nhưng phải khó khăn lắm mới có thể vào được thêm. Người đối diện thở dốc, ấn manh, ấn sâu. Theo từng cái nhấc mông đẩy vào cả hai đều tự động rên lên một tiếng, không rõ là đau hay thống khoái...
Một lúc sau, nhận thấy sự căng tức khó chịu quen thuộc phía dưới, Phương mới giật mình hoảng sợ. Cô lấy hết sức của mình tay đẩy, chân đạp... Nhưng, con quái vật kia vẫn không hề có ý định ra khỏi âʍ đa͙σ của cô.
Hông hắn rắn chắc đè chặt hạ bộ của cô, khiến cô áp sát vào tường. Hai tay lập tức kéo hai chân cô ôm lấy eo hắn, cánh tay rắn chắc ôm lấy hai bên đùi cô, vừa có tác dụng nâng đỡ, vừa banh rộng vùиɠ ҡíи của cô ra. Hắn xoay người, bắt đầu di chuyển.
Phương đang có chỗ dựa phía sau, bỗng bị hắn bất ngờ làm cho lưng mình rời khỏi tường. Cô chới với, muốn ngã ra đằng sau. Hai tay đang vô lực đánh vào ngực hắn biến thành bám chặt cổ hắn. Hắn cười thì thào vào tai cô, nói:
- Em muốn chồng mình ra xem cảnh này hay sao? Kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm đấy.
Phương giật mình hoảng sợ. Lúc nãy, cô chống cự mạnh, liên tiếp đập chân vào tường, liệu Nam có nghe thấy? Nam thấy cảnh này thì sao? Anh sẽ làm gì?
Khi Phương còn đang lo lắng, liền bị một trận tê dại dưới thân làm cho hoa mắt chóng mặt. Hắn vừa đi lên cầu thang, vừa lắc mông ra vào mạnh mẽ. Lần đầu tiên Phương được kɧoáı ©ảʍ xa lạ, mới mẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô liền rên lên một tiếng mơ hồ.
Thấy biểu hiện của Phương, hắn mỉm cười vì đã tìm ra được điểm yếu của nàng. Hai mươi mốt bậc thang lên lầu ba, hắn đi một bước động một cái, cái nào cái đấy đều đâm thẳng, chạm hẳn vào cổ tử ©υиɠ khít chặt của cô. Phương vừa day dứt, vừa sợ hãi, vừa thống khổ, lại vừa kɧoáı ©ảʍ. Nam là một người cổ điển, sinh hoạt vợ chồng chừng mực, tư thế chỉ có nữ dưới nam trên, thỉnh thoảng là doggy không có những tư thế nào khác.Phương thèm khát tư thế như thế này lâu rồi.
Người đàn ông đối diện thích thú, trong bóng tối nhìn ngắm khuôn mặt ngất ngây của cô, nghe tiếng rêи ɾỉ cố nén trong cổ họng của cô.
Chưa bước đến bậc cuối cùng. Kɧoáı ©ảʍ trong Phương đã lên đến cực đại. Cô cắn môi đến bật máu để ngăn tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, nhưng không được. Một tiếng thét nhỏ vang lên, âʍ đa͙σ co thắt cực đại, Phương chuẩn bị lêи đỉиɦ.
Người đối diện bị bóp nghẹn, bỗng hóa thú. Cự vật lớn mạnh không ngừng chống lại sự co thắt. Hắn trực tiếp đè nàng áp sát vào tường lầu ba. Vẫn là tư thế đứng, hai tay banh rộng hai chân cô ra, lấy một chân làm trụ, hắn lắc mông thành thục, luận động nhanh mạnh, dứt khoát. Những tiếng phành phạch, tần số nhanh hơn cả máy vang lên trong đêm. Phương bị ép không cho lêи đỉиɦ sớm, uống éo người rêи ɾỉ, hai cặρ √υ' đã cương cứng lên xuống liên tục đẹp mắt.
Người đàn ông đối diện luôn có sự thu hút kì lạ đối với đôi gò hồng đào đẹp tuyệt trần của cô, kể cả khi nó vẫn còn trong áo, hắn vẫn tham lam cúi xuống bú ʍúŧ một cách thèm khát. Sau đó hắn còn mạnh báo cắn, gặm xung quanh, mỗi một nơi miệng hắn đi qua, da thịt của Phương liền bị thiêu đốt. Không kể phần dưới to lớn của hắn vẫn dũng mãnh đâm thẳng vào, lần nào cũng chạm vào cổ tử ©υиɠ khiến nó bị đẩy lên trên vặn vẹo nghiêng ngả.
Không biết sau bao nhiêu tiếng phành phạch, lẹp đẹp nhớt nhát, người đàn ông bỗng chu nhẹ lên như dã thú, người phụ nữ cong lên chào đón. Qυყ đầυ vượt vũ môn qua cả cổ tử ©υиɠ chui vào trong buồng lớn, phóng thích chất lỏng đầy kɧoáı ©ảʍ. Trong tử ©υиɠ, dâʍ ŧᏂủy̠ trào mạnh ra men theo khe hẹp còn trống, như dòng nước, cố đẩy cự vật ra ngoài.
Sau khi cùng lêи đỉиɦ, cả hai đều thở dốc. Dịch chảy liên hồi từ âʍ đa͙σ ra, cự vật đang thuận thế trôi ra cùng. Nhưng vừa ra được hai phần ba, ngay lập tức nó lại có biến đổi. Người đàn ông vừa động thân, tiến sâu cự vật vào bên trong, vừa đè Phương xuống sàn. Hắn nằm trên người Phương, mặt áp vào một bầu vυ' đang cương cứng. Phía dưới, cự vật ngóc đầu, vừa mền liền cứng lên một chút nằm im trong âʍ đa͙σ ấm áp.
Dù đã lêи đỉиɦ, nhưng cơ thể Phương vẫn run lên mãnh liệt. Tư thế đứng là tư thế mỗi lần xem phim con heo cô liền thích nhất, nhưng chưa một lần dám nói với Nam. Hôm nay được kiểm nghiệm, liền như lạc vào u mê. Kɧoáı ©ảʍ, khao khát, du͙© vọиɠ đều tăng hơn nhiều lần so với những lần giao hợp trước.
Trong khi cô còn đang lạc vào kɧoáı ©ảʍ, đã cảm thấy toàn thân mình trống trơn, váy ngủ và qυầи ɭóŧ đã bị hắn lột ra.
Ngay lập tức, một bên vυ' tê dại. Kĩ thuật thành thạo, lưỡi đảo đi đảo lại trên đầu nhũ hoa, mυ'ŧ mát, cắn nuốt, rồi lại như giác hút mà mυ'ŧ chặt từng tấc da trên tuyết lê. Bên kia nhiễm nhiên được tay hắn xoa nắm, vặn vẹo không ra hình dạng.
Phương sau khi bất ngờ, cuối cùng cũng ý thức được hắn muốn làm gì. Cảm giác căng tức ở âʍ đa͙σ, rã rời của lưng hông sau hai lần quan hệ trước ùa về. Cô không thể để cho hắn tiếp tục.
Cô liền vô lực đẩy hắn ra:
- Anh là đồ khốn kiếp. Buông tôi ra. Tôi không muốn, buông...
Hắn dừng lại, ánh mắt như dao nhọn. Sau đó, hai tay nhanh chóng khóa hai tay Phương sang hai bên, chân đè mạnh hai chân tôi xuống. Dươиɠ ѵậŧ như con rắn, như có như không ngọ nguậy trong âʍ đa͙σ của cô.
Phương bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền cắn răng chịu đựng.
Hắn cười tà ác, mỉa mai nói:
- Em kêu to lên, kêu to cho chồng em ra đây nhìn mà xem, hắn là kẻ bất lực. Hắn đã bao giờ làm cho em được chảy nhiều nước như vậy chưa? Hắn đã bao giờ ở trong em nổi mười lăm phút chưa? Em gọi hắn ra đây mà xem một người tuyệt hảo như tôi làm em sung sướиɠ cỡ nào...
Hắn nắm rõ mọi chuyện của gia đình Phương, kể cả chuyện hai người ân ái ngắn hay chậm. Hắn không phải là con người hắn là ác quỷ.
Người đàn ông đối diện như đọc được ý nghĩ của Phương. Hắn nhếch môi cười:
- Em nói đúng rồi, tôi là ác quỷ. Một con quỷ yêu em, khao khát em đến bệnh rồi. Không có em tôi sẽ chết mất. Không được ở trong em tôi tưởng mình phát điên.
Những câu nói ngọt ngào trong trận kí©ɧ ŧìиɧ khiến Phương có chút rung động. Cô ngơ ra, mặt kệ người phía trên hôn môi một cách triệt để. Hắn không cho phép cô có thể kháng cự, chưa nghỉ ngơi được hai phút đã tiếp tục ra vào.
Lần này hắn bức Phương ngồi dậy, hai chân dạng sang hai bên, kê lên đùi hắn, cơ thể phía trên bị gắt gao bị hắn ôm chặt trong ngực, miệng liên tục bị cắn gặm bú ʍúŧ. Mỗi lần hắn lắc mông, từng tấc da thịt đều dính vào nhau, cho đến nơi sâu thẳm của cơ thể cũng bị hắn kịch liệt công phá.
Dãy dụa dần bị thay thế bởi kɧoáı ©ảʍ, liên tục được thử các thế mới khiến Phương lần đầu tiên khi không bị hạ thuốc, vô thức luận động theo hắn. Lắc eo, cong mông, ấn vào... như hòa cũng một nhịp với người đối diện.
Thấy được biểu hiện của Phương, người đối diện liền vui sướиɠ như điên. Hắn lắc mông, ra vào ngày càng mạnh. Cuối cùng cũng trút những giọt tϊиɧ ŧяùиɠ nóng hổi ra, thêm một lần nữa làm đầy căng buồng tử ©υиɠ của Phương.
Hai lần lêи đỉиɦ trong trận mây mưa kịch liệt làm cả cơ thể Phương không còn dù chỉ là một chút sức lực, vô thức ngã vào ngực người đối diện. Hắn cũng ngã xuống nền, đặt cô nằm trên l*иg ngực nóng bỏng, nhớt nhát mồ hôi.
Phương nghe tiếng tim hắn, thấy sự rung động của l*иg ngực hắn, ngửi mùi cơ thể hắn, nếm vị ngọt mồ hôi hắn, tay chạm vào làn da rắn chắc của hắn. Ngũ quan đều được lấp đầy bởi người đàn ông xa lạ.
Hắn nhẹ vuốt tóc cô, một lúc sau kéo người cô lên cao, đôi mắt ngọt ngào nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, hỏi:
- Phương! Em thích chứ?
Phương không còn có sức mà trả lời, chỉ lẳng lặng nhắm mắt. Trong lòng vừa kɧoáı ©ảʍ vừa chua xót, cô chấp nhận người hãʍ Ꮒϊếp mình. Cô đã trở thành một con điếm rẻ mạt.
Hắn nhìn biểu hiện của tôi liền ấn Phương trở lại ngực mình, tay vuốt ve tấm lưng trần của cô:
- Đừng suy nghĩ nhiều. Em là cô gái tốt. Em đáng được yêu thương. Em cần phải được hạnh phúc.
Hai chúng tôi im lặng. Một lúc lâu sau hắn ngồi dậy, nhẹ nhàng bế tôi lên:
- Để anh giúp em làm sạch cơ thể.
Cô mặc kệ, không cử động.
Hắn đưa cô vào nhà tắm, xả nước vào bồn rồi cùng cô bước vào. Hắn nhẹ nhàng cầm khăn tắm kì nhẹ trên da cô như đang lau một bảo vật dễ vỡ. Nơi nào hắn đi qua, đều làm Phương tê dại. Cơ thể càng nhạy cảm hơn khi hắn móc tay vào nơi đó. Một dòng nước ấm bên trong chảy ra, hòa vào với dòng nước ấm bên ngoài.
Hắn chọc trái, chọc phải. Chọc đến mức Phương không thể hô hấp được nữa mà phải rên lên một tiếng. Sau đó, cô liền cảm nhận được mình đã hoàn toàn được lấp đầy. Nước bị cự vật đẩy dần ra, ma sát làm cô tê liệt toàn thân. Sau trận kí©ɧ ŧìиɧ vừa nãy đã chẳng còn sức chống đỡ, nay hắn lại dũng mãnh ra vào khiến Phương hoảng sợ.
Phương không có sức lực nhưng vẫn giãy dụa:
- Không không... đừng làm thế...
Hắn hôn cô, ngăn không cho cô nói tiếp:
- Miệng em thật không thật chút nào. Em không muốn sao lại ôm tôi chặt vậy? Miệng dưới của em co rút mạnh vậy?
Hai má Phương vừa dịu đi lại đỏ ửng. Cô ôm hắn là do cô sợ ngã vào trong nước, cô ôm hắn vì hắn làm quá mạnh bạo.
Người đối diện vẫn làm việc rất miệt mài, tiếng nước óc óc cùng tiếng da thịt chạm nhau phành phạch khiến nhà tắm trở nên nóng đến cực độ. Mồ hôi trên trán cả hai vừa được lau khô lại chảy ra.
Hắn vừa ra vào, vừa vỗ về, lại vừa tha thiết rêи ɾỉ:
- Phương! Tôi yêu em,... Phương!!! Phương... em là của tôi... của một mình tôi.
Hắn như không bị ảnh hưởng bởi hai trận kí©ɧ ŧìиɧ trước đó, vẫn rất dũng mãnh ra vào trong nước. Còn Phương, cảm giác phía dưới của mình đã sưng trướng gấp đôi, liền bám lấy tay hắn cầu xin:
- Xin anh... tôi... ư... tôi đau quá... Á! Anh đâm sâu quá....
Lời rêи ɾỉ đầy kɧoáı ©ảʍ. Người đối diện càng nhấn mông nhanh mạnh hơn. Hắn lại hôn Phương, quấn quýt che lấp tiếng nói cầu xin của cô.
Sau đó, chuyển miệng dần lên tai cô, cắn cắn dái tai cô dụ dỗ:
- Phương! Nói tôi là người đàn ông tuyệt vời nhất đi em... nói đi Phương...
Tôi bị dụ dỗ, vừa rêи ɾỉ vừa nói:
- Anh tuyệt...ư ah...ah. ah... tuyệt vời nhất.
- Nói, em là của tôi, mãi mãi là của tôi...
- E...em là...ah...hah.. em là của anh...ư...
Phương đã bị hắn mê hoặc hoàn toàn, bị kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© chi phối, bị đê mê che phủ. Cô vô điều kiện bị người đàn ông mị hoặc này quyến rũ, vô lực chống trả.
Hắn hôn Phương, Phương mơ hồ hôn lại. Bình thường chỉ hắn đảo lưỡi khắp khoang miệng cô, còn cô hoàn toàn né tránh, nhưng lần này, cô bị hắn cải tạo. Hắn vờn lưỡi cô, bắt cô phải làm theo, đuổi theo cầu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của hắn. Cả hai đều đưa lưỡi ra ngoài, đùa giỡn với nhau, sợi chỉ bạc kéo dài kí©ɧ ŧɧí©ɧ họ tiếp tục..
Tay Phương tự động đưa xuống bám vào nơi hai người đang giao hợp. Cảm nhận gốc dươиɠ ѵậŧ của hắn còn ở bên ngoài, cảm nhận miệng âʍ đa͙σ của mình đã mở rộng hết cỡ liên tục được đẩy ra, đưa vào rất ăn ý, Phương muốn bỏng tay.
Một lúc sau, hai người hôn đến ngạt thở, tay cũng đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đủ. Cả hai hòa làm một, lêи đỉиɦ cùng một lúc.
Sau đó hắn ôm cô, như ôm con búp bê đứng trước vòi hoa sen. Lại một lần nữa cẩn thận lau sạch người cho cô.
Người đó cuốn khăn tắm quanh người Phương rồi bế cô xuống dưới lầu, thành thạo sấy khô tóc. Phương tựa cả người vào cơ thể trần như nhộng của hắn, tận hưởng sự phục vụ nóng ngóng ấy. Sau khi làm khô tóc, hắn bế Phương trở lại giường lúc nào cô cũng không biết. Cô chỉ thấy có ai đó hôn môi mình mãi không muốn rời, cô mơ hồ đáp trả. Cuốn quýt triền miên.
...
Khi Phương tỉnh dậy là sáng hôm sau, Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông báo hiệu sáu giờ sáng. Phương trần trừ một lúc sau đó như nhớ ra gì đó, cô giật mình bật dậy khỏi giường, lao vào phòng tắm. May mắn, mọi chứng cứ cho trận kí©ɧ ŧìиɧ trong nhà tắm hôm qua đã biến mất. Phương chạy lên lầu, hai mắt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt bởi chiếc váy ngủ được xé rách làm đôi nằm lăn lóc trong một vũng chất nhờn.
- Phương... em làm gì đấy?
Nam đã ra khỏi phòng ngủ, thấy cô đứng chết chân ở bậc cầu thang lên tầng ba liền ngước lên hỏi.
Phương hoảng sợ, chạy vội xuống, lấp liếʍ:
- Là em định lên lầu lấy một số thứ.
- Chút nữa làm đi. Giờ chuẩn bị cho anh bộ quần áo để anh đi làm.
- Anh... Anh không ăn sáng sao?
- Thôi... hôm nay anh ăn ở ngoài cũng được.
Nam bước vào nhà tắm, làm công tác vệ sinh. Phương vội vã lấy quần áo cho Nam. Sau đó, trong khi Nam thay đồ, cô nhanh chóng lên lau sạch thứ nhầy nhụa bốc mùi trên tầng ba, tránh việc đột xuất Nam lên đó mà nhìn thấy.
Khi Nam đi làm, Phương vẫn còn đang cố rửa sạch tay. Cô nghe tiếng Nam gọi mình liền chạy ra ngoài, nhưng chưa kịp bước chân xuống lầu đã có một bàn tay kéo lại. Hắn một tay bịt miệng cô, một tay ghì chặt cơ thể cô vào l*иg ngực mình, môi hắn tìm ngay đến tai cô, cổ cô, tham lam mυ'ŧ mát.
- Phương?
Nam ở phía dưới thấy Phương không xuống liền giọng hơi bực tức. Phương bối rối dãy dụa. Hơi thở bên tai quỷ dị:
- Nếu em muốn, tôi không ngại cho hắn xem chúng ta đưa đẩy.
Nói rồi hắn buông tay ra khỏi miệng cô. Phương sợ hãi, lại nghe tiếng phía dưới vọng lên:
- Phương? Em làm cái gì thế?
Lần này là gắt gỏng thấy rõ.
Phương vội nói lớn:
- X...xin lỗi em đang đ...đánh răng, em...em xuống ngay đây.
Cô vùng vẫy ra khỏi tay hắn. Chạy xuống dưới nhà Nam đã đi ra khỏi cổng. Nhìn bóng dáng Nam đi khuất, Phương muốn gọi anh quay lại, nói rõ ra tất cả nhưng vẫn không thể. Đôi bàn tay cô run run, không biết nên khóa cổng hay chạy trốn.
Bỗng, một tiếng nói phía sau vang lên ngay trên đỉnh đầu:
- Còn không đóng cửa?
Phương hoảng hốt quay lại nhìn người đàn ông ưu tú phía sau, lại vội vã đưa mắt nhìn tứ phía xung quanh. Cô cố nhỏ giọng gắt:
- Sao anh lại ra đây, nhỡ có ai nhìn thấy thì sao?
- Em không ngại chạy trốn, tôi không ngại đuổi theo.
Hắn nói một cách dứt khoát, bá đạo khiến cho Phương càng hoảng sợ. Khóa nhanh cửa rồi kéo hắn trở vào nhà.
Vào bên trong, hắn liền cười cười ôm lấy cô:
- Em không được ăn lo hả? Vội vã đến thế sao?
Phương hiểu ý hắn đang nói gì, cô vẫy vùng, hét lớn:
- Tôi... Tôi sẽ báo cảnh sát...buông tôi ra.... đồ da^ʍ tặc...
Tiếng cười của hắn phía sau gáy cô, sảng khoái:
- Ahaha...! Tôi đã nói ngay từ đầu em có gan, hãy cứ báo. Nhưng tôi lại không biết em vô tình đến vậy. Tôi vừa về nước, chưa kịp làm việc gì đã sang nhà em làm cho em sung sướиɠ. Vậy mà em lại lỡ đưa người làm em kɧoáı ©ảʍ đến cực độ vào tù hay sao? Vậy sau này ai làm em sung sướиɠ hả Phương?
Toàn thân cô lập tức đông cứng. Hắn nói đúng, là hắn đã thỏa nãm cô.
Một nỗi kinh tởm tràn lên tới họng, Phương vùng vẫy, thoát ra khỏi cánh tay hắn, chạy vào bếp, nôn thốc nôn tháo. Cô bị người cưỡиɠ ɧϊếp mình làm cho lêи đỉиɦ, làm cho thăng hoa. Cô là một con điếm.
Phương thấy trong lòng chua sót, liên tục nôn. Nhưng dạ dày rỗng khiến cô chỉ có thể nôn khan.
Người đàn ông đó nhìn thấy vậy, lo lắng thật sự. Hắn bối rối đến bên, vỗ lưng cô:
- Em sao vậy. Sắc mặt xấu quá.
Cô không thèm trả lời, tiếp tục nôn.
Người phía sau càng lo lắng:
- Để tôi gọi bác sĩ tới.
Tiếng bấm điện thoại làm Phương giật mình, cô giữ lấy tay hắn vừa lúc có tiếng người đầu đối diện bắt máy.
“ Alo"
Phương thấy tim mình rung lên từng hồi. Cô vội vã giằng lấy chiếc điện thoại bấm nút tắt.
- Anh điên hả, anh hãʍ Ꮒϊếp tôi, nay còn muốn gọi bác sĩ tới tận nhà tôi khám cho tôi.
Cô hét lớn, thật muốn nhào đến gϊếŧ chết hắn. Tên khốn kiếp này đã làm hỏng cả cuộc đời cô.
Nước mắt vô thức tràn, Phương òa khóc nức nở.
Người đối diện nhìn cô trân trân. Mãi sau mới cất được tiếng nói, vẻ bối rối thấy hẳn:
- Em sao vậy, Phương... Đêm qua...em...em không ngủ được sao. Tôi làm em đau quá sao?
Phương rụt vai, tránh lại sự động chạm của hắn:
- Tránh xa tôi ra, tôi căm thù anh...
Đúng lúc đó, đầu óc choáng váng, hai mắt tối sầm lại, người Phương lảo đảo.
Hắn hét lớn gọi tên cô, ôm cô trong lòng:
- Phương!... Em sao vậy...Phương em đừng dọa tôi.
Phương được hắn bế hẳn lên, cô sợ hắn lại gọi người đến hoặc bốc đồng hơn là đưa cô đi bệnh viện nên liền bám lấy cánh tay hắn, thều thào nói:
- Tôi không sao, chỉ là mệt quá... đừng gọi bác sĩ.
Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trong mắt có sự lo lắng thấy rõ. Cuối cùng hắn cũng đều nghe theo ý cô.
- Được! Để tôi đưa em về giường ngủ.
Hắn nhẹ nhàng ôm cô lên phòng ngủ, đặt cô xuống giường rồi tiện thể nằm xuống, lấy chính tay mình làm gối cho cô. Phương ban đầu còn bài xích nhưng thấy hắn cương quyết ôm cô, Phương đành đầu hàng. Cô không biết từ lúc nào đã vùi đầu trong l*иg ngực nóng ấm của hắn mà ngủ. Một giấc ngủ ấm áp và yên ổn.