- Phương! Phương!
Phương giật mình quay về phía tiếng gọi, đã phát hiện ra khuôn mặt thối của Hương. Hương và cô cùng học chung đại học, cùng có những mối dịch thuật tại nhà. Hai người cũng không tính là thân lắm nhưng cũng trên mức bạn thông thường một chút. Một tháng cả hai sẽ hẹn nhau khoảng hai ba lần nói chuyện về công việc, gia đình hay như dạng tìm người có thể nghe để nói xấu người khác.
Hôm nay, Hương hăng hái kể về chuyện người phụ nữ nhà kế bên gia đình cô nɠɵạı ŧìиɧ. Hương có vẻ rất ghét kẻ không chung thủy nên nói xấu người phụ nữ đó một cách thậm tệ.
- Bà làm sao vậy, mấy bữa nay đều như mất sổ gạo, suốt ngày thất thần.
Phương cười trừ:
- Ừ! Dạo gần đây hơi căng thẳng nên mệt một chút.
- Chuyện của lão Nam nhà bà có gì không ổn hả?
Phương lắc đầu:
- Không. Nam được lên chức phó phòng rồi. Ba tháng để anh ấy củng cố được địa vị củ mình, giờ cũng tạm coi là ổn định.
Hương vừa uống một ngụm café còn bốc khói, vừa nhăn mặt:
- Vậy còn chuyện gì mà bà suốt ngày mặt mày ủ rũ nữa.
Hương có vẻ lạ lẫm, cô không nghĩ ra chuyện gì có thể làm Phương lo lắng. Chồng Hương vẫn chỉ là nhân viên quèn, nên cô ấy rất ngưỡng mộ Nam.
Chợt Hương giật thót, như muốn hét toáng lên:
- Hay Nam nɠɵạı ŧìиɧ?
Nếu là khi khác Phương đã cười phá lên với ý nghĩ của cô bạn. Nhưng lần này sắc mặt cô đặc biệt xấu.
Thấy thế Hương càng tin là mình đã nói đúng, cô vội vã ngồi về phía bạn, nắm lấy bàn tay lạnh giá của Phương, an ủi:
- Bà hãy bình tĩnh, kể chuyện này cho tôi xem nào... Nam đẹp trai, tài giỏi nhiều gái theo, phải xem xét lại kẻo lại đổ oan cho lão thì chết.
Phương cười cay đắng. Thật muốn nói cho Hương biết: không phải Nam nɠɵạı ŧìиɧ mà là cô. Cô nɠɵạı ŧìиɧ trong ý thức.
Phương nhớ đến ba tháng trước, khi cô tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn hơi ấm. Cô cảm thấy có điều gì đó mất mát không rõ. Dù sao, Phương chưa một làm cảm giác được sự ấm áp như vậy từ bất kì người nào kể cả Nam người hơn nửa năm đầu ấp tay kề với cô. Khi Phương còn đang suy nghĩ, đã ngửi thấy mùi cháo thơm phức. Người đàn ông đó đi vào, quần âu, áo sơ mi đen làm tăng nét nam tính quyến rũ nhưng trên tay lại là bát cháo nóng hổi lại càng làm Phương như lạc vào cơn hơn. Hắn dỗ dành cô, kiên nhẫn bón từng thìa cháo cho cô, rồi thúc ép cô uống thuốc. Hầu như cả ngày hôm đó hắn chăm sóc cô, ngay cả tắm cũng tự tay bế cô vào nhà tắm rồi tỉ mỉ lau sạch người cô bằng nước ấm. Cô ngủ yên trong vòng tay hắn, không biết hắn đi khi nào, cũng không biết Nam về khi nào. Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, đầu vẫn đau như búa bổ. Nam đi làm sớm, hắn cũng xuất hiện trong nhà cô thật sớm. Hắn lại tiếp tục công việc đút từng thìa cháo cho Phương và dỗ dành cô uống thuốc.
Ngày đó tâm hồn Phương bị xáo động mạnh mẽ. Nam chưa bao giờ làm những động tác ân cần như vậy, ngay cả sáng nay cô nói mình mệt, Nam cũng chỉ bảo uống thuốc qua loa rồi đi làm mất. Được dỗ dành, cưng chiều, quan tâm... nhất là khi tinh thần cô đang không tốt khiến Phương thấy sợ hãi. Liệu cô có bị sự ân cần này dụ dỗ?
Phương sống ở quê, tính cách hướng nội. Cô chưa bao giờ được yêu thực sự, những rung động thời đi học chỉ là thoáng qua. Khi ra trường cũng thu mình lại, mãi sau gia đình thúc ép, mai mối, Phương đến với Nam. Căn bản hai người không hề có nền tảng tình yêu. Nhưng Phương đã là vợ Nam. Cô có trách nhiệm của một người vợ. Cô không nên như vậy. Không nên so sánh chồng mình với người đàn ông xa lạ để rồi có thể tự nguyện ngã vào vòng tay hắn.
Nghĩ thế, Phương ngay lập tức hất phăng bát cháo mà người đó đang đút dở cho cô đi. Cô vừa giận mình vừa uất ức với hắn mà hét lên:
- Anh cút khỏi đây cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh.
- Phương... Phương em hãy bình tĩnh. Đừng kích động, em đang bệnh mà...
- Tôi bệnh vì ai? Tôi bệnh vì anh hϊếp da^ʍ tôi...Tôi bệnh vì nhìn thấy anh... Anh...anh có cút đi không?... Anh đe dọa tôi, không cho tôi báo cảnh sát. Được! Tôi không báo, nhưng tôi sẽ chết... sống nhục nhã như vậy tôi thà chết đi... Anh muốn nhìn tôi chết lắm phải không? Anh cút đi... cút đi...xin hãy buông tha cho tôi đi...!
Cho đến nay, ba tháng trôi qua nhưng Phương vẫn còn nhớ khuôn mặt cứng đờ của người đối diện khi cô nói xong những điều đó. Hắn đi, hắn thực sự đi. Trước khi đi vẫn đặt cốc nước và vốc thuốc vào tay cô ân cần:
- Tôi có cuộc họp ở công ty nên sẽ rời đi bây giờ. Nhưng em phải uống thuốc đấy. Người em vẫn còn chưa khỏe. Cháo tôi nấu vẫn còn nhiều trên bếp, lúc nào đói có thể xuống ăn...
Sau ngày hôm đó, Phương không hề thấy hắn xuất hiện. Phương vui mừng nhưng lại thấy trong lòng có chút khác lạ khó trả lời. Đôi khi cô ở một mình trong nhà thấy tiếng động lạ, có một chút hoảng sợ, lại có một chút mong chờ là hắn. Nhưng chỉ là tưởng tượng của cô. Có tối cô làʍ t̠ìиɦ với Nam lại hiện lên khuôn mặt của hắn. Có hôm cô nằm dài trong buồng tắm chợt nhớ đến ngày hai người trầm luân trong bể du͙© vọиɠ. Trong giấc mơ của cô thấy nụ hôn của hắn... Phương muốn phủ nhận, muốn quên đi, nhưng không hiểu sao nó cứ đeo bám cô.
- Phương! Phương...! Chuyện này là sao. Cậu phải kể rõ cho mình. Nam thật sự nɠɵạı ŧìиɧ phải không?
Phương lắc đầu. Cô muốn kể cho Hương nghe sự thật nhưng có lẽ bây giờ chưa phải lúc. Cô phải quên đi hắn, không nên gợi thêm những kí ức không đáng có.
- Không có đâu. Bà thấy Nam là người tư tưởng không vững vàng, có thể nɠɵạı ŧìиɧ thế sao?
Hương nhìn cô ngần ngại:
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết. Đừng nói xấu chồng mình. Mình chỉ là mệt nên vậy thôi, sắp đến mùa đông rồi mà.
...
Cơ thể Phương vốn hàn tính nên mùa đông cô rất khổ sở. Đi đâu cũng lụ khụ áo len, áo khoác dày hơn người bình thường. Năm nay mùa đông đến sớm, Phương ra ngoài mua cho Nam thêm mấy bộ áo ấm. Buổi tối về nấu súp gà, cơm cari. Phương không thích đồ ăn cay, nhưng Nam thích, lại nghĩ đến cơ thể hàn của mình hợp với đồ ăn này nên cô nấu khá thường xuyên. Vậy nên cái gì thường xuyên rồi dù cô có mất công làm vất vả, Nam ăn cũng trở nên bình thường, không có một lời khen. Đôi khi Phương thấy Nam tính tình cũng không phải ít nói, nhưng lại rất tiết kiệm lời khen dành cho cô. Điều này khiến cô cũng rất chạnh lòng.
Một điều Phương thấy buồn nữa là Nam không bao giờ ôm cô ngủ. Mùa hè thì không sao, nhưng những ngày mùa đông, cô nằm co ro trong chăn lạnh, nếu Nam thấy cũng chỉ nói cô hãy đắp thêm chăn. Sau khi ân ái cũng mỗi người một ngả. Mùa đông này, nằm trên giường lớn, Phương bất giác nhớ đến vòng tay nóng rực, ấm áp của người đó.
Phương thật sự muốn quên đi những kí ức về hắn, nhưng ba tháng trôi qua, những lần ân ái với hắn đều như khảm sâu vào tâm trí cô. Mặc kệ, Phương có ruồng rẫy, chối bỏ thể nào nó cũng vẫn là kí ức không thể phai.
Mới đầu mùa đông mà trời đã đột ngột trở lạnh khiến cơ thể Phương không thích ứng kịp. Dù đã có điều hòa và đắp chăn dày nhưng Phương vẫn thấy khó chịu không thể ngủ được. Cô mặc thêm áo khoác, xuống dưới bếp kiếm gì đó để ăn cho ấm bụng. Mùa đông con người thường mất nhiều năng lượng hơn mà.
Phương nấu một bát mì trứng nhỏ. Khi vừa ăn được một miếng liền thấy một đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào mình. Phong thái ung dung, ánh mắt đa tình, khuôn mặt nằm giữa ranh giới của sáng tối xem ra còn đẹp hơn mấy tháng trước. Phương giật mình, nếu không phải còn có đầy mì trong miệng, suýt nữa cô đã hét lên.
Người đó lao đến bên cô, dũng mãnh giữ lấy hai bên đầu cô rồi cúi xuống mà hôn. Phương cứng đờ, miệng không biết làm sao đã bị hắn cạy mở, chỗ mì trong miệng vẫn còn nóng đã sang hết bên hắn. Người đó thỏa mãn buông môi cô ra, nhai, nuốt rồi khản khái một tiếng:
- Ngon!
Không biết hắn đang khen mì ngon, hay miệng cô ngon. Chỉ thấy hắn lại cúi xuống tiếp tục tàn sát miệng cô. Lần này hắn vẫn chủ động cắt mυ'ŧ bên ngoài, rồi mới công thành chiếm đất bên trong. Phương bị lưỡi hắn đưa đẩy, lục lọi muốn ngừng thở. Cô đẩy đẩy hắn ra xa. Nhưng đôi bàn tay liền bị hắn bắt được. Hắn không ngần ngại đưa tay cô lên hôn vào mu bàn tay:
- Phương! Anh rất nhớ em... rất nhớ...
Hắn như một con cún với hơi thở nóng rực hết hôn tay, rồi lại gặm cắn, mυ'ŧ mát từng ngón tay cô. Mười ngón tay liền tim. Những trận tê dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ chạy từ ngón tay rung động đến tim Phương. Hắn như một thầy phù thủy làm mê hoặc chúng sinh, kiến ý trí của cô dù kêu gào thảm thiết cũng không thức tỉnh được trái tim cô.
Tiếng “cạch" nhẹ của sự va trạm khiến Phương choàng tỉnh. Cô đã bị đẩy lên bàn, không biết từ lúc nào chiếc áo len cổ chữ V đã được kéo cao quá ngực. Nhưng, Phương không hề thấy lạnh vì hắn đang bú ʍúŧ, cùng hơi thở nhiệt tình đã phả đầy ngực cô sao?
Trước khi ý chí bị hắn làm cho u mê, Phương cố đẩy người đó ra:
- Anh làm gì vậy... buông tôi ra... tôi đã cầu xin anh tha cho tôi rồi cơ mà... Tôi sẽ...
Hắn chặn miệng cô lại. Nụ hôn lần này còn tàn sát hơn, mạnh mẽ hơn tất cả những nụ hôn trước:
- Được! Em chết được cứ chết. Tôi sẽ mang cả nhà em chết theo. Vũ Thiên Vũ này nói được làm được. Nếu em không tin có thể cứ chết xem.
Người tự sưng là Vũ Thiên Vũ cứng rắn de dọa rồi đè hẳn cô xuống bàn ăn cơm. Ánh mắt như dã thú nhìn cô.
Lúc này đây, Phương quay mặt đi, trong lòng cô dấy lên sự sợ hãi trước người đàn ông mạnh mẽ, khí thế bức người này. Nhưng cô không cam lòng. Tuy là ba tháng nay vẫn có kí ức về hắn, nhưng gặp lại hắn thế này, cô chỉ nghĩ đến một điều: Cô sẽ là da^ʍ phụ, là một con điếm.
Cô không chấp nhận.
- Đồ chó điên, anh sẽ bị sét đánh chết... anh buông tôi ra...buông tôi ra...
Phương như phát điên, lấy hết sức lực chống trả. Vũ chồm lên, hai tay giữ chặt hay tay giãy dụa của cô, thân dưới đã ở giữa hai chân của cô khiến cô muốn đá vào bộ vị quan trọng của hắn cũng không được, chỉ còn có thể vẫy đạp lung tung. Miệng hắn trực tiếp tìm đến đầu nhũ hoa của cô, hắn hôn, đá lưỡi, mυ'ŧ, hút... mỗi khi cô cong người lên dãy dụa là đều bị cắn. Phương bị cắn nhiều đến đau, rồi tê tê khiến cho dần dần không dám chối bỏ sự bú ʍúŧ của hắn.
Một lúc sau, Vũ thấy Phương đã thấm mệt, lại có chút say tình liền đưa cả hai tay Phương lên cao, lấy một tay của mình giữ lấy. Một tay đưa xuống dưới, qua quần dài và qυầи ɭóŧ, trực tiếp xâm nhập vào bộ phận quan trọng của cô.
Vũ cười ranh mãnh:
- Phương, em lại không thật với lòng mình rồi, phía dưới em đã ướt rồi này.
Phương muốn cắn đứt cái lưỡi đang nói những lời dâʍ đãиɠ kia. Nhưng cô không thể, trên dưới đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô muốn phát điên.
Hắn vừa đưa một ngón tay vào sâu bên trong, vừa nói:
- Nào, thả lỏng ra. Phương, em hãy thả lỏng ra để tôi giúp em.
Giọng nói ma mị mê hoặc, ngón tay khuấy đảo khoang chật hẹp. Phương liên tiếp húp những ngụm khí lạnh, rồi cả khí nóng được truyền từ miệng hắn sang. Hắn trên đá lưới, dưới sục ra, sục vào khiến người Phương dần mềm nhũn, dãy dụa cũng ngày càng ít đi.
Vũ thật hài lòng trước biểu hiện của cô. Hắn tiếp tục cho thêm một ngón tay nữa vào bên trong, ngón cái thỉnh thoảng như có như không ấn vào âʍ ѵậŧ, khiến mỗi lần như vậy Phương đều vô thức cong người.
Thỉnh thoảng, hắn lại cúi xuống hôn môi Phương. Mỗi lần như vậy Phương đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn. Vũ biết điều đó. Không biết là cố tình hay là cũng bị dụ dỗ bởi đôi môi hồng đào căng mọng của cô mà mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, hắn đều hôn cô nhiều hơn. Mỗi lần hôn là một lần dịu dàng. Bây giờ cũng vậy, hắn hôn cô đến hôn mê, khiến Phương bị kéo quần xuống từ bao giờ cũng không biết, cho đến khi hắn nhảy vọt vào trong, một lần hơn nửa dươиɠ ѵậŧ khiến cả người cô co rút.
Vũ vừa cắn cắn môi cô, vừa thều thào, rêи ɾỉ:
- Phương... Phương... em thả lỏng, thả lỏng không tôi hỏng mất... thả lỏng ra em... đúng rồi... thả lỏng nào....
Phương mơ hồ nghe theo, rồi cảm nhận từng đợt rung động từ phía dưới. Đầu tiên là nhẹ nhàng, ma sát, sau đó là mạnh mẽ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Phương vô thức rêи ɾỉ, người phía trên hài lòng càng ra vào mãnh liệt hơn. Chiếc bàn gần như đang rung theo từng cái đẩy mông của Vũ. Phương bị tấn công mạnh mẽ, đau tê ở cổ tử ©υиɠ làm cô tự động vòng tay qua cổ hắn, cong mông lên, cố gắng hòa cùng một nhịp với hắn để giảm đau. Vũ sướиɠ phát điên khi thấy cô đáp lại mình. Hắn càng dũng mãnh, miệng cúi xuống hôn lên môi Phương, thỉnh thoảng thều thào qua đầu lưỡi:
- Phương... bên trong em thật tuyệt vời...
- Phương...! Em làm tôi điên mất.. Tôi yêu em, Phương!
Hắn dụ dỗ Phương, bắt cô phải đuổi theo đầu lưỡi tà ác. Phương đã bị tìиɧ ɖu͙© cầm tù, cô cố gắng vươn đầu lưỡi ra. Vũ thích thú, hướng dẫn cô đá lưỡi bên ngoài, rồi mυ'ŧ mạnh lưỡi cô, để cho cô chủ động hôn lại. Phương được thầy giáo dạy giỏi hướng dẫn, vụng về cắn gặm môi Vũ, rồi còn cạy răng hắn, lưỡi thơm tho luồn vào trong. Vũ như muốn phát điên. Hắn dựng hẳn cô dạy, cho ngồi lên đùi mình, phía dưới vẫn mạnh mẽ ra vào, cùng lắc mông cùng đưa đẩy, phần trên thì bám chặt vào nhau, miệng lười cơ hồ không cần thở liên tiếp chơi đùa.
Mãi sau khi Vũ thấy môi Phương đã sưng sưng, còn hôn tiếp có thể làm cô chảy máu mới dừng lại. Vũ kéo hẳn Phương xuống dưới, ép cô vào bàn, mông chổng lên. Vũ động thân một cái, Phương không để ý đến xung quanh mà hét lên một tiếng thỏa mãn.
Vũ bám lấy mông cô, tiếng phành phạch lớn nhất từ trước đến nay phát ra. Phương áp thân trên vào bàn thủy tinh, bầu ngực ma sát nhịp nhàng theo từng cử động của người phía sau. Hắn rêи ɾỉ, những tiếng ah...ah... đầy mị hoặc.
Không biết sau bao lâu, Vũ mới ôm Phương quay trở lại, kéo tay cô ôm lấy cổ mình, hai tay hắn nâng cao mông cô lên, banh rộng hai đùi ra. Vũ vẫn nhớ Phương rất thích làʍ t̠ìиɦ ở tư thế đứng. Hắn không chịu được nữa rồi. Hắn muốn kết thúc ở tư thế này.
Ra vào thêm hai chục lần nữa, giọng trầm khàn khàn của Vũ cất lên:
- A...anh sắp...ư.. ra, chúng ta... ah...cùng ra nhé!
Sau câu nói đó, một dòng khí vọt thẳng vào bên trong Phương, từ bên trong cũng có một dòng nước ấm muốn vọt ra ngoài. Hai dòng này gặp nhau, hòa tan.
Phương xụi lơ, nằm trên ngực Vũ, môi miệng tranh nhau thở.
Bỗng có một tiếng nói phía trên phá tan bầu không khí mờ ám đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ:
- Phương! Em ở dưới đó hả?
Phương giật mình, khuôn mặt hồng hào sau khích tình cứng đờ lại.
Tiếng của Nam trên lầu hai. Cô lắp bắp theo phản xạ:
- Là... là em...!
Tiếng bước chân dừng lại, sau đó là câu hỏi:
- Nửa đêm em làm gì thế?
- Em.. em đói... nấu mì ăn...
- Ừ! Nhanh mà lên ngủ nhé.
Phương nghe thấy tiếng bước chân Nam vào nhà tắm, tiếng xả nước, tiếng bước chân về, rồi im lặng. Biết là Nam đã trở lại phòng ngủ, cô mới trừng mắt nhìn kẻ vẫn đang miệt mài liếʍ láp đôi tuyết lê của cô. Hắn cười ngay sau khi cô nói mình đói, rồi lại như không quan tâm đến có bị Nam phát hiện trong hoàn cảnh này không thích thú chơi đùa cô.
Phương lấy tay đẩy đầu hắn ra, nhỏ giọng nói:
- Anh còn muốn làm?
Vũ nhìn cô, ánh mắt rất không tình nguyện:
- Tại sao không? Em với anh mãi mãi là không đủ.
Phương muốn tức điên lên, cô trực tiếp bịt miệng hắn lại, cắn răng nói:
- Anh có nhỏ giọng đi không?
Ngay lập tức Phương thấy tay mình tê tê, chống cự mãi mới bắt buộc phải rút tay ra, giấu về phía sau.
Vũ nhìn cô cười:
- Lúc nãy em rêи ɾỉ còn to hơn.
Phương đỏ mặt, xấu hổ, vùng vẫy xuống khỏi người hắn. Nhưng vừa đặt chân đến nền đá hoa đã cảm thấy một trận tê dại, lảo đảo ngã vào l*иg ngực hắn. Vũ cười tươi ngả ngớn:
- Em tưởng sau khi dày vò tôi xong rũ bỏ được luôn à? Tôi vẫn còn nhiều tinh lực lắm.
Phương cắn môi lấy sức đẩy hắn ra. Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường. Trời ơi, hắn có thể giữ trong cô gần một tiếng, cô lêи đỉиɦ hai lần hắn mới có một. Giờ hắn còn muốn nữa, không bảo cô phế luôn hai chân đi.
Cô đang tức giận đã thấy vòng tay ấm áp bao quanh người mình, hơi thở của hắn bên tai:
- Em thấy thế nào? Một lần này của tôi đánh bật năm lần quan hệ của em với chồng trong ba tháng nay chứ?
Phương khẽ rùng mình, hắn còn đếm cả số lần vợ chồng cô ân ái? Nhưng, câu nói sau của hắn còn làm cô rùng mình hơn:
- Mỗi lần hắn chạm vào em, tôi đều muốn đến gϊếŧ chết hắn, băm thây hắn ra. Nhưng tôi lại tự an ủi mình, hắn yếu kém như vậy, hắn không biết yêu em đúng cách như vậy...khiến em không lêи đỉиɦ được như tôi làm cho em... Phương... có đúng mỗi lần như thế em đều nhớ đến tôi không...? Mỗi lần quan hệ với hắn, em có nhớ đến những lần chúng ta làʍ t̠ìиɦ không?... Phương! Em là của tôi, mãi mãi là của Vũ Thiên Vũ này...
Vũ mυ'ŧ mát cổ Phương, cạ cạ dươиɠ ѵậŧ vào mông cô làm sự cảnh phòng của cô trước hắn tụt dốc nặng nề. Phương muốn đẩy hắn ra nhưng lại không có sức. Hơi thở nóng rực bên cổ, ngực bị nhào nặn xoa bóp, phía dưới dươиɠ ѵậŧ cứng rắn đã vọt qua hai chân cô, đưa đẩy cọ cọ thân mình, cầu sự vuốt ve từ hai cánh bướm cũng như vùng trong của cặp đùi non mịn của cô. Phương thở dốc, hoàn toàn sụp đổ, để mặc hắn điều khiển.
Vũ quay người Phương lại, nhìn đôi mắt mơ màng, đôi má ửng hồng, môi anh đào thở dốc. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, hắn liền không kiềm chế được cúi xuống, mυ'ŧ mát toàn bộ mặt cô. Một milimet nhỏ cũng không bỏ qua. Cuối cùng vẫn trong tư thế đứng, một tay hắn giữ mông cô tách một chân cô sang bên, một tay cầm cự vật đã to lớn trở lại, đâm thẳng vào. Phương rêи ɾỉ, thống khoái, hai tay bám lấy cổ hắn, người ngửa ra phía sau, ấn mông ra phía trước. Vũ vùi đầu vào cặp tuyết lê yêu thích, động mông cho đến khi có thể chiến hết mọi ngõ ngách trong âʍ đa͙σ Phương hắn mới nhấc cả hai chân cô lên.
Nụ cười ôn nhu lại mang mười phần ranh mãnh, hắn nói:
- Để tôi đưa em đi tắm.
Vũ đưa cô đi tắm, nhưng không vào nhà tắm phía dưới mà đi lên cầu thang, cơ hồ lặp lại hành động lên cầu thang lần trước. Lần này, Vũ coi vẻ có kĩ thuật hơn. Không chỉ ấn mạnh dươиɠ ѵậŧ vào cổ tử ©υиɠ mà còn lắc mông vòng tròn, mỗi lần tiến thêm một bậc đều tận lực ra vào. Nhanh và mạnh khiến dâʍ ŧᏂủy̠ của Phương gần như rải rác khắp hai mươi mốt bậc thang.
Lên cầu thang mà mất tận hợn mười lăm phút đúng là không ai như hắn.
Vũ vẫn miệt mài lắc, nguẫy. Phương ban đầu còn phối hợp nhưng sau đó không đủ sức, để mặc hắn chơi đùa. Cho đến khi vào được nhà tắm, bị đặt lên bồn rửa mặt Phương mới có thể biết rằng tinh lực của người đàn ông này không bình thường. Hắn cao nên bồn rửa vừa với hạ vị, Phương nhiễm nhiên là một con mồi kí©ɧ ŧìиɧ trên bồn rửa. Hắn giữ cô ở tư thế ngồi đối mặt, ánh mắt mông lung nhìn nhau da chạm da thịt chạm thịt. Hòa quyện với nhau.
Không biết bao lâu sau Vũ cũng lêи đỉиɦ. Hắn luôn luôn bắn hết những gì mình có vào lòng tử ©υиɠ của Phương. Điều đó khiến cả hai đều thăng hoa.