Cá Voi Cô Đơn

Chương 33

Đồ Ca cũng nhìn Phó Cảnh Dự, ánh mắt khích lệ.

Cô cũng chưa xem bản thảo thiết kế mà Phó Minh Chu đề cập, nhưng cô biết Phó Cảnh Dự đã vẽ rất nhiều bản thiết kế kể từ khi cô đưa bút marker cho anh, trong điện thoại di động của cô cũng có chụp lại vài bản thiết kế mà anh vẽ.

"Có bằng chứng, anh muốn kiện cậu ta." Phó Cảnh Dự ánh mắt thẳng tắp nhìn Lâm Thanh Phong: "Đồ ăn trộm!"

Những bản thảo đó đều là những mẫu quần áo được thiết kế cho Đồ Ca, mỗi một người mẫu đều là cô.

Lâm Thanh Phong chính là tên trộm!

Hai người đã biết nhau 13 năm, anhta cũng là một trong số ít bạn bè của anh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta lại làm như vậy.

"Vậy cậu kiện tôi đi!" Lâm Thanh Phong lau vết máu bên khóe miệng, khuôn mặt tức giận đi về phía anh.

Đồ Ca thần kinh căng thẳng, thầm nghĩ nếu anh ta dám động thủ cô sẽ đánh cho anh ta phát khóc. Khi mới chỉ 12 tuổi cô đã đánh nhau với tụi học trung học rồi, dạng thế nào cô cũng từng gặp qua.

Lâm Thanh Phong dừng lại trước mặt Phó Cảnh Dự, cúi người đến bên tai anh cười nhạo: "Tôi đợi cậu đến tố cáo, đồ thiểu năng bệnh thần kinh!"

"Anh mới thần kinh, cả nhà anh là đồ thần kinh!" Đồ Ca ghé tai nghe, xoay người, giơ chân đá vào mông anh ta.

Lâm Thanh Phong không nghĩ cô lại động thủ, thân thể chúi xuống suýt ngã xuống đất. Anh ta quay đầu lạnh lùng nhìn Đồ Ca, nói lời châm chọc: "Đồ Ca, tôi nhớ mặt cô rồi!"

Đồ Ca trừng mắt lại, không chút sợ hãi sợ anh ta uy hϊếp: "Tôi biết tôi lớn lên dễ nhận, không cần phải cường điệu như vậy."

Lâm Thanh Phong hừ mũi, sải bước rời đi.

Đồ Ca trợn mắt quay lại nhìn Phó Cảnh Dự: "Anh Cá voi, đừng quan tâm anh ta nói gì, anh với anh Phó về đi, em đưa Đồ Khải về nhà."

"Tới phòng trưng bày." Phó Cảnh Dự cúi đầu thừa nhận sai lầm: "Anh không nên động thủ."

"Không có việc gì, người như anh ta anh đánh còn nhẹ tay." Đồ Ca an ủi, ngại ngùng cười với Phó Minh Chu: "Anh Phó, anh đi trước đi, nửa giờ nữa tôi sẽ tới."

Phó Minh Chu xua tay: "Đi đi, tôi với Hàn Thác sẽ cùng Cảnh Dự quay lại phòng trưng bày."

Đồ Ca vỗ vai Phó Cảnh Dự, quay đầu bước xuống bậc thang.

"Sao chị vẫn còn liên lạc với anh ta?" Đồ Khải nheo mắt không vui: "Vừa rồi anh ta lại phát điên đúng không?

"Anh trai anh ấy cũng được coi như đàn anh của chị, quan hệ với đàn chị cũng rất tốt. Công việc dịch sách cũng là do anh ấy giới thiệu cho." Đồ Ca giải thích rồi khởi động xe, lái xe đi ra ngoài: "Anh ấy không điên, anh ấy bị bắt nạt."

"Dáng vẻ có tiền thế kia không bị bắt nạt mới lạ." Đồ Khải thở dài: "Người bị chị đá kia không phải là Lâm Thanh Phong thiếu nợ lương của chị sao?"

Đồ Ca gật đầu: "Là anh ta. Ngày nào anh ta cũng nói studio của anh ta sẽ trở thành thương hiệu cao cấp nhất cả nước. Quần áo thiết kế thì như đồ dởm, hàng Taobao cũng không thèm bán."

Sự chú ý của Đồ Khải bị di dời, cậu ngay lập tức quên Phó Cảnh Dự.

Đồ Ca đưa cậu về nhà, lại đưa thêm cho cậu một ngàn tệ, rồi lập tức xoay người đến phòng trưng bày.

Lúc trước Phó Minh Chu đã nói phòng trưng bày sẽ được trang trí lại rồi mở cửa trở thành cửa hàng mỹ phẩm của An Thuỵ, suy xét đến việc Phó Cảnh Dự chưa có khả năng khôi phục trí nhớ trong ngắn hạn, việc sửa chữa vẫn chỉ nằm trong kế hoạch.

Chỗ đậu xe ở gần chỉ cần đi bộ tới, phòng trưng bày đã đóng cửa, cửa hàng đồ uống bên cạnh cũng đóng cửa.

Trực giác của Đồ Ca thấy không thích hợp, vừa bước vào đã nghe thấy giọng nói của Hàn Thác từ bên trong truyền đến: "Nếu không có bản thảo mà chỉ có ảnh chụp thì rất khó kiện tụng."

"Bản thảo gì?" Đồ Ca đi vòng qua bức bình phong, theo bản năng nhìn thấy Phó Cảnh Dự đứng sau bàn, Phó Cảnh Dự đang dục đầu xuống: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tất cả bản thảo mà Cảnh Dự để lại trong phòng trưng bày đều bị mất, không còn tấm nào." Phó Minh Chu lên tiếng giải thích: "Tôi đã cùng Hàn Thác đối chiếu những bức chụp trên điện thoại di động, xác thực là thiết kế của nó."

"Trong điện thoại tôi cũng có, có thể tính là bằng chứng không?" Đồ Ca nhíu mày.

Chẳng trách Phó Cảnh Dự như đang chịu một cú đả kích.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Hàn Thác cười khổ. Ngay sau khi có bản thảo gốc, thiết kế của Lâm Thanh Phong cũng đã có ở tài liệu công khai trong thiết kế của Cách Sắc.

Hiện tại chỉ có ảnh nhưng không có bản thảo, chứng cứ không đủ thuyết phục.

"Bây giờ phải có chứng cứ cố định đúng không?" Đồ Ca do dự: "Tôi đã bật chức năng đám mây cho điện thoại di động của anh Cá voi, điện thoại di động của tôi cũng được bật. Mọi bản thảo anh ấy vẽ đều nằm trong điện thoại di động của tôi".

"Thật sự phải có bằng chứng cố định trước." Hàn Thác hơi nhướng mày: "Cô biết rất nhiều."

Đồ Ca cười khan, đi đến bên cạnh Phó Cảnh Dự, vỗ nhẹ lên vai anh, không nói gì.

Lúc mẹ cô bị bắt, Đồ Khải bị bắt nạt, cô đã tìm hiểu kỹ luật bảo vệ trẻ vị thành niên. Sau đó, thuận tiện tìm hiểu thêm về luật hình sự và các luật khác, vừa để tránh bị ức hϊếp vừa không vi phạm trong giới hạn cho phép.

"Đi ăn cơm trước đi. Vốn dĩ hôm nay phải về nhà, buổi chiều phân cục gọi điện nói đã bắt được hung thủ. Tôi đưa Cảnh Dự đi hợp tác điều tra, sau đó gặp Lâm Thanh Phong rồi gây gổ đến bây giờ." Phó Minh Chu nhíu mày, mệt mỏi đứng lên: "Cảnh Dự có lẽ cũng đói rồi."

Hàn Thác cùng bạn của anh ta đứng dậy, còn Phó Cảnh Dự vẫn bất động.

Đồ Ca ra hiệu cho Phó Minh Chu cùng mọi người ra ngoài trước.

Phó Minh Chu hiểu ý, vỗ vỗ vai Hàn Thác rồi kéo anh ta ra ngoài trước. Vụ tai nạn xe hơi của chú dì đúng là do có người gây ra. Người phụ trách kiểm tra ô tô muốn chú cho tiền boa nhiều hơn, lần đó chú không cho nhiều như trước, vì không hài lòng nên động tay động chân lên phanh xe.

Chú dì cả đời tốt bụng, không ngờ cuối cùng tốt bụng quá lại gây ra bất hạnh bất ngờ.

"Em tin tưởng anh, nếu anh ta lấy những thiết kế đó đi, anh ta cũng không thể cướp đi tài năng của anh được." Đồ Ca ngồi trên bàn, duỗi tay vuốt tóc Phó Cảnh Dự: "Sau này anh có thể thiết kế những bộ quần áo đẹp hơn, anh ta nhất định không thể làm điều đó lại được."

"Kẹo." Phó Cảnh Dự ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt ướŧ áŧ, đưa tay phải lên nhẹ nhàng đặt lên ngực mình: "Ở đây đắng."

Anh biết anh có thể làm được, anh rất buồn vì anh không thể chấp nhận được sự thật bố mẹ anh bị tai nạn xe hơi.

Họ rất tốt, thế nhưng lại bị đối xử tệ bạc như vậy.

Đồ Ca đưa tay vào trong túi lấy ra một viên kẹo cứng vị thạch lựu, bóc vỏ đưa lên miệng anh: "Ăn đi, anh Phó với mọi người vẫn đang đợi ở ngoài."

Phó Cảnh Dự ngậm kẹo, cố gắng nở nụ cười với cô, nhưng không thể nặn ra được.

"Em biết anh cười rất đẹp, lát nữa lại cười cho em xem." Đồ Ca vỗ vai anh rồi nhảy khỏi bàn đi ra ngoài cùng anh.

Anh đang khổ sở buồn như vậy, còn cố gắng trấn an cô, kẻ đã gϊếŧ cha mẹ anh thực sự nên xuống địa ngục.

Địa điểm ăn cơm được đặt tại một nhà hàng địa phương gần đó, Phó Minh Chu và Hàn Thác gọi đồ ăn, Phó Cảnh Dự giống như bị say rượu, ngồi im lặng không nói cũng không có phản ứng nào khác.

Bản thảo bản thiết kế bị mất, Phó Minh Chu nói khoảng thời gian này không có ai được bố trí canh phòng trưng bày nên trợ lý ở cửa hàng đồ uống đã bố trí người trông coi. Trong một tuần này, không có người lạ vào phòng trưng bày cũng không thấy Lâm Thanh Phong.

"Tin tức về cuộc thi thiết kế do Cách Sắc tổ chức diễn ra khi nào?" Hàn Thác nắm được mấu chốt, nhíu mày thật sâu: "Chẳng lẽ là một tuần trước."

Phó Minh Chu mím khóe miệng trầm ngâm gật đầu: "Đúng là một tuần trước, là ngày mà Cảnh Dự xuất viện."

Đồ Ca nghiêng đầu liếc nhìn Phó Cảnh Dự bên cạnh, nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo của Lâm Thanh Phong trước khi rời đi, trong lòng lại ngứa ngáy.

Anh ta chắc chắn đã lấy nó.

"Trước hết cứ khởi tố đã." Vẻ mặt Hàn Thác rất nghiêm túc: "Ăn cơm đi."

Phó Minh Chu gật đầu, cầm đũa ăn cơm.

Phó Cảnh Dự cả buổi không nói tiếng nào, về đến nhà rất ngoan bảo với Đồ Ca anh muốn đi ngủ trước. Đồ Ca biết anh đang cảm thấy không thoải mái, sau khi dịch xong hai khổ thơ, thấy có gì đó không đúng lại vội chạy vào phòng làm việc.

Anh đang cuộn mình trong chăn bông không ngủ, trên tay ôm một bức ảnh chụp cùng ba mẹ, tròn mắt nhìn lên vách tường.

"Anh Cá voi?" Đồ Ca ngồi bên cạnh vỗ nhẹ lên vai anh qua lớp chăn bông: "Không thoải mái sao?

Phó Cảnh Dự nói "ừ" bằng giọng nói mơ hồ: "Anh hông phải thần kinh, cũng không phải chậm phát triển trí tuệ."

Anh chỉ không thích tiếp xúc với mọi người, không thích tiếp xúc với người lạ, anh cũng không khác gì những người khác.

"Em biết anh không phải." Đồ Ca cười: "Lâm Thanh Phong là đồ xấu xa nói các gì cũng không nên tin, anh rất thông minh, mười lần anh ta cũng không đuổi kịp anh."

"Thật không?" Phó Cảnh Dự cầm tấm ảnh chậm rãi ngồi dậy, vươn tay kéo góc áo cô: "Đồ Ca, hình như anh nhớ ra một chuyện, tối nay em có thể ở cạnh anh được không."

Đồ Ca đột nhiên không phòng bị đâm phải cặp mắt trong như nước, lời cự tuyệt vọt tới bên miệng, không có dũng khí nói ra.

Biết anh lâu như vậy, lần đầu tiên cô thấy anh mỏng manh như thế, rõ ràng rất muốn khóc nhưng vẫn cố gắng hết sức để nước mắt không rơi, chỉ để chứng minh mình không phải bệnh thần kinh, thiểu năng.

Cô lập tức đau lòng.

Anh tốt như vậy tại sao lại gặp phải chuyện này.

"Anh đi tắm trước đi, dịch thơ xong em sẽ ở cạnh anh." Đồ Ca nén cảm xúc trong lòng, cười nói: "Chờ anh ngủ rồi quay lại."

Phó Cảnh Dự mím khóe miệng, khẽ gật đầu.

Đồ Ca nở nụ cười nhẹ nhàng, đứng dậy quay lại làm việc. Trí nhớ của Phó Cảnh Dự đã bắt đầu tỉnh táo, đó là một điều tốt.

Sau khi dịch xong khổ thơ còn lại, Phó Cảnh Dự đi tắm, ngoan ngoãn nằm xuống ôm ảnh chụp cùng ba mẹ, còn Đồ Ca ngồi trên mép giường cùng anh.

Nhìn anh ngủ say, Đồ Ca đưa tay sờ trán anh, tắt đèn, nhẹ mở cửa.

Bị người bạn hơn mười năm phản bội, sự thật về vụ tai nạn xe cộ của ba mẹ cũng bại lộ ngay trong ngày, người bình thường còn không chịu nổi, huống chi là anh.

Đóng cửa lại, trong bóng tối Phó Cảnh Dự mở mắt ra, lặng lẽ nhìn lên trần nhà một lúc rồi nhắm mắt lại.

Ngủ ngon, Đồ Ca.

Anh sẽ chứng minh rằng anh là một người bình thường.

Kế hoạch học lái xe vào ngày thứ bảy không thực hiện được vì mưa càng lúc càng lớn, buổi sáng Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự đến văn phòng luật của Hàn Thác, đưa cho anh ta điện thoại có bằng chứng cùng công chứng rồi về ngay, sau khi vào nhà lại vào ngay phòng vẽ.

Phó Cảnh Dự vẽ tranh, Đồ Ca dịch thơ.

Cả ngày hôm nay anh đều rất yên lặng, đến chủ nhật cũng vậy, sự yên tĩnh khác thường khiến Đồ Ca có chút lo sợ, cô vội vàng gửi tin nhắn cho bác sĩ tâm lý.

Phó Cảnh Dự rất kháng cự với bác sĩ tâm lý mà Phó Minh Chu đã sắp xếp nhiều lần trước đó, lần nào gặp anh cũng sẽ quay đầu bỏ đi.

Qua một vài phút, bác sĩ tâm lý trả lời: Từ từ an ủi, cho cậu ấy biết rằng có người nhà luôn bên cạnh cậu ấy, cậu ấy sẽ không cô đơn.

Đồ Ca thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại xuống đứng dậy đi đường vòng đứng phía sau Phó Cảnh Dự để xem anh vẽ.

Anh vẽ rất nhiều bản thảo thiết kế, trên bàn cũng có rất nhiều bản nháp không dùng tới, cả người bộ dáng bực bội cáu kỉnh.

"Có thể cho em được không?" Đồ Ca ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay lấy đi mấy bức bản nháp không dùng.

Động tác của tay Phó Cảnh Dự dừng lại, anh chậm rãi quay đầu nhìn cô: "Có thể."

"Vậy anh làm cho em một bộ đi." Đồ Ca chỉ vào một trong những bản nháp không dùng, cong mặt mày: "Em muốn bộ này, rất thích."

Phó Cảnh Dự quay đầu vừa nhìn, đem bản nháp nhanh chóng sửa lại: "Em không hợp với màu hồng nhạt, đường viền cổ áo cũng không thể để quá thấp."

Đồ Ca chớp chớp mắt, khóe miệng cong lên vòng cung đẹp mắt: "Còn gì nữa?"

"Còn có..." Phó Cảnh Dự quay đầu, miệng lập tức dán lên trán cô, chỉ cảm thấy một luồng máu nóng từ lòng bàn chân bốc lên xông thẳng vào trán.+

_Hết chương 33_