Lấy Lại Thanh Xuân

Chương 47: Quay Lại Trường Học

Bên này, sau khi Tề Lỗi cúp điện thoại, hắn chậm rãi xoa xoa lỗ tai.

Hắn ngẩng đầu lên thấy mấy ánh mắt chăm chú nhìn mình, trong phòng im lặng đáng sợ.

Tề Lỗi thấy vậy thì ngẩng cao đầu nói:

- Nhìn gì vậy? Có phải rất đẹp trai không?

- Dừng!

Đường Tiểu Dịch và Ngô Tiểu Tiện vung cánh tay:

- Có muốn mặt mũi không vậy?

Mấy người lớn không có tâm trạng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, Quách Lệ Hoa dò hỏi:

- Ai vậy?

Tề Lỗi:

- Là bạn học.

Quách Lệ Hoa:

- Là bạn học nữ sao?

Tề Lỗi không biết nói gì:

- Mẹ, mẹ nghe điện thoại còn không biết là bạn học nữ hay không sao?

- Khụ!

Quách Lệ Hoa hắng giọng nói:

- Ý mẹ là, sao bạn học nữ đó quan tâm đến con như vậy? Vừa mới báo điểm đã gọi điện thoại tới.

- Còn có, mẹ nghe thấy cái gì mà… báo Thanh niên. Báo Thanh niên làm sao cơ?

Tề Lỗi không muốn nói đến chuyện bài văn. Ngày hôm nay đã có nhiều chuyện kinh hỉ rồi, hắn sợ mẹ không thích ứng được.

Hắn trả lời cho có lệ:

- Trước đó, con có mượn báo Thanh niên của cô ấy.

Nói xong, hắn gần như bỏ chạy.

Nhưng sáu người lớn trong nhà không ngăn lại, Quách Lệ Hoa có chút luống cuống, càng nghĩ bà càng thấy không thích hợp.

Thấy cả ba đã trở vào trong, bà mới nói với mọi người:

- Đầu đá sẽ không nói chuyện yêu đương đúng không?

Trong giọng nói của bà có chút hoang mang, Tề Quốc Quân vừa nghe thấy vậy thì nhíu chặt lông mày lại nói:

- Không thể! Đầu Đá không có khả năng yêu sớm đâu.

Từ “yêu sớm” ở thời đại này giống như là tội ác tày trời, người lớn đều lo sợ.

Cứ nhìn Dương Kinh Vĩ ở nhà bên cạnh là biết. Thật sự là mối nguy đó!

Tất cả tâm trạng vui vẻ của mọi người lại bởi vì cuộc điện thoại mà trầm xuống.

Duy chỉ có Đổng Tú Hoa, người cách điện thoại gần nhất, cảm thấy nghi ngờ khi nhìn số điện thoại của người gọi tới:

- Sao cái số này… Có chút quen thuộc vậy?

Buổi chiều, quả nhiên, Quách Lệ Hoa chuẩn bị một bàn ăn lớn.

Tiếc là, mới bốn giờ, ba anh em đã trốn đi đâu, giờ vẫn chưa thấy bóng dáng.

Tức giận đến mức giậm chân, Quách Lệ Hoa nhớ lại hành tung của Tề Lỗi gần đây. Mỗi ngày, buổi tối hắn đều không có ở nhà, bà càng thêm tin rằng hắn đang yêu sớm.

Nhưng vẫn chưa có bằng chứng cụ thể, chưa thể chất vấn, vẫn còn phải quan sát thêm.

Thứ Hai tuần sau, những người lớn như thường lệ đi làm. Lúc hơn chín giờ, ba anh em cũng ra khỏi nhà.

Hôm nay là ngày quay lại trường, cũng là lần cuối cùng đi vào trường cấp hai.

Đã học ở đây rất nhiều ngày, hôm nay phải rời đi, có thể cả đời này cũng không quay lại.

Nhà của cả ba cách trường Nhị trung không xa. Ngay khi ra khỏi ngõ là điểm giao nhau, băng qua đường quốc lộ, đi tiếp một đoạn là tới Nhị trung.

Chỉ mất chừng mười phút thôi nên ba người không đạp xe mà đi bộ tới trường.

Trên đường, Đường Tiểu Dịch và Ngô Tiểu Tiện bàn luận không ngừng về chuyện ngày hôm qua.

Đường Tiểu Dịch nói suýt chút nữa thì hắn ta không nhịn được mà nói ra chiến công to lớn của ba người bọn họ cho ông Đường. Hắn rất muốn nhìn dáng vẻ kinh sợ muốn rớt cằm của ông Đường, tốt nhất là nước mắt lưng tròng nhiệt liệt khen ngợi hắn ta.

Ngô Tiểu Tiện cũng tiếp lời, hôm qua hắn ta là người bị mắng nhiều nhất cũng kích động muốn nói ra chuyện đó cho ông Ngô.

- Ông Ngô đúng là keo kiệt, cái tính đó vẫn không chữa được. Không phải chỉ tiêu ít tiền của ông ấy thôi sao? Ông ấy đau lòng đến vậy? Anh đây cũng không cần của ông ấy.

Hắn ta nắm chặt cánh tay Tề Lỗi:

- Anh Đầu đá, có thể hãnh diện hay là phải bám víu ông Ngô đều nhờ hết vào mày đấy.

- Mày cứ ăn ít, tinh thần làm việc nhiều, làm công dài lâu nha!

- Cút!

Tề Lỗi cười mắng, thật sự tự xem mình là ông chủ hả?

Một đường cứ cười nói, chẳng mấy chốc đã tới trường.

Đường Tiểu Dịch và Ngô Tiểu Tiện ở lớp hai còn Tề Lỗi lớp năm. Ba người tách nhau ra.

Trước khi rời đi, Tề Lỗi còn nhắc lại:

- Đừng có quên đánh cược đó!

- !!!

- !!!

Trong nháy mắt, hai người kia choáng váng, suýt hóa đá, cả người cảm thấy không ổn.

Từ khi bước vào trường, có vô vàn kỷ niềm ùa về trong đầu.

Ví dụ như rừng cây dương bên cạnh, từng dãy phòng học, đó là nơi Tề Lỗi ngây người học những năm cấp một và cấp hai.

Mùa đông không có hệ thống sưởi hơi, phải dùng tới bếp lò.

Các học sinh nam đều tranh phần công việc này. Có thể được cầm chìa khóa phòng học trong tay, lúc đi học liền quang minh chính đại tới nhìn bếp lò, còn đi đi lại lại trong phòng học.

Phòng học thứ hai dãy phía tây, trên trần nhà có vết giày in. Đó là do, một sáng mùa hè, Tề Lỗi đạp phải bùn sân vận động, lúc vào trong phòng học đá cao chân. Kết quả là trên trần nhà dính vết giày.

Lại ví như sân vận động. Ngày nắng thì dính bụi đất, ngày mưa dính bùn.

Tề Lỗi đã giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi chạy một nghìn năm trăm mét, đồng thời hàng ngũ trung tá 8:0.

Cũng đã từng vì trêu chọc bạn cùng bàn mà hắn bị đám chị em của bạn đó rượt đuổi ở sân vận động.

Phía đối diện sân vận động cũng là tường phía đông, từ bên phải sang lần lượt là: pháo đài, khu vực quân sự và đỉnh quang minh.

Tiếp đó là nhà vệ sinh nam, ký túc xá và nhà vệ sinh nữ.

Sau đó còn có sân bóng rổ, đường được bao quanh bởi rặng liễu, xuyên qua dãy nhà chính đông tây.

Tề Lỗi còn nhớ, đằng sau tòa nhà chính là hàng cây hoa tử đinh hương rậm rạp. Đó là nơi tập hợp “sự liều lĩnh” của những học sinh cuối cấp, còn là nơi bí mật của những cô cậu học trò ngây ngô nắm tay nhau.

Hoa tử đinh hương rất thơm, lá đinh hương lại… rất đắng.

Cùng nơi đó, có bác bảo vệ trông coi việc lấy nước ấm, còn dữ hơn cả bác gái quản lý. Mỗi lần đi lấy nước đều phải nhìn sắc mặt ông ta.

Hắn còn nhớ rõ, vào mùa đông, mặt sân vận động trắng xóa. Mỗi tối, vào lúc tự học, chủ nhiệm giáo dục có biệt hiệu “Lão cần cẩu” lại mặc áo khoác quân đội, hai tay chắp đằng sau lưng, đi quanh sân vận động.

Thấy tàn thuốc đang cháy, chắc là hành động khả nghi của học sinh nào đó, ngay lập tức xông tới bắt quả tang.

Điều tiếc nuối duy nhất là hắn chỉ ngây người có ba năm ở nơi đã lưu giữ quãng thời gian học sinh tốt đẹp nhất.

Thời cấp ba, ngôi trường Nhị trung vốn đã quen thuộc nay lại xa vời.

Nếu như nhớ không lầm, đời trước, ngày tựu trường là ngày cuối cùng Tề Lỗi bước chân vào cánh cổng lớn của Nhị trung.

Từ đó về sau, hơn hai mươi năm cũng chưa từng quay trở lại.

Bước vào phòng học, xuất hiện những dáng vẻ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Có những người, Tề Lỗi vẫn nhớ rõ, có người Tề Lỗi không còn nhớ được tên.

Về phần chỗ ngồi của hắn, cũng không cần tìm vì chẳng thể nhớ ra.

Tùy tiện tìm một bạn học có vẻ quen thuộc, ngồi xuống bên cạnh cùng trò chuyện về điểm số, về sắp xếp kỳ hè và nơi ở của bọn họ.

Dần dần, Tề Lỗi phát hiện bầu không khí hôm nay có chụt kỳ lạ.

Trước đây, trong lớp có mấy học sinh đứng đầu nhưng không được quan tâm lắm, còn hiện tại mọi người lại cứ vô tình hay cố ý mà lượn lờ bên cạnh hắn.

Chủ yếu có hai nguyên nhân.

Một là, vài người tin tức nhanh nhạy, quan tâm tới điểm thi tiếng Anh của hắn.

Năm nay, Nhị trung có bốn người được điểm tuyệt đối môn tiếng Anh, trong đó có tên Tề Lỗi, điều này thật khó tin.

Hai là, báo Thanh niên.

Có bạn học cầm tờ báo Thanh niên đến trước mặt Tề Lỗi hỏi thăm.