Lấy Lại Thanh Xuân

Chương 46: Từ Thiến Gọi Điện Đến

Đường Dịch:

- Bao nhiêu điểm?

Tề Lỗi:

- 454

Đường Dịch:

- Ồ, vậy thì đáng bị đánh...

Nói xong, cậu ta mở to mắt, kích động hét lên:

- 454!?

Kết quả là, Đường Thành Cương ở bên ngoài cũng không yếu hơn Đường Dịch, thét lên vang khắp làng khắp xóm.

- Chuyện tốt! 454!!? Đầu đá có tiến bộ rồi đấy.

Tiếng đánh mắng chửi bới của lão Dương nhà bên cạnh đột ngột dừng lại, 454? Dừng lại một chốc, sau đó tiếng đánh còn nhanh hơn.

Dương Đại Cường:

- Tao sẽ gϊếŧ thằng khốn nạn này !!

Mẹ của lão Dương:

- Đánh đi! Mẹ cho con đánh.

- Chậc chậc chậc.

Đường Dịch cũng thấy tội thay cho Dương Kim Vĩ.

Một lúc sau, Ngô Ninh cũng ủ rũ đi theo Ngô Liên Sơn và Đổng Tú Hoa đến đây.

Ba cặp bố mẹ xúm lại nói chuyện với nhau, Ngô Ninh bước vào phòng cũng trải qua quá trình giống như Đường Dịch.

Hỏi Đường Dịch trước:

- Bao nhiêu điểm?

Đường Dịch:

- 473.

- Ồ, như vậy cũng không cao, chỉ hơn tao 10 điểm.

Nhìn Tề Lỗi:

- Bị đánh à?

- Ừ.

- Mày thi được mấy điểm?

- 454.

- 454!? Bốc phét đi?

Giọng nói lớn, người ngoài phòng đều nghe thấy hết.

Ngô Liên Sơn la lên:

- Ngô Ninh, Con kêu gì đấy hả? Thi nát bét thế mà còn kêu được?

Ngô Ninh rụt cổ, cậu ta tủi thân lắm, điểm của cậu ta cao hơn điểm của Đầu Đá!

Cùng lúc đó, Từ Thiến đang mặc đồ ngủ, cuộn mình trên sô pha đờ đẫn nhìn điện thoại, tâm trạng càng thêm rối như tơ vò.

Gọi hay không gọi?

Bên tay cô là số báo "Báo Thiếu niên tỉnh Long Giang" mới nhất, trên đó có đăng tải một bài văn đạt điểm tuyệt đối cho kỳ thi tuyển sinh vào lớp Mười: "Tổ Quốc của tôi"

Bài văn khí thế hào hùng, đến cả một cô gái như cô xem xong cũng cảm thấy máu huyết sôi trào.

Mặc dù bài viết của cô rất tốt, nhưng Từ Thiến vẫn bị thuyết phục trước bài văn này, nó quả thực rất hay.

Nhưng, chữ ký của bài văn này lại là Tề Lỗi, khiến Từ Thiến không thể chịu đựng được.

Bạn dựa vào đâu mà tên là Tề Lỗi!? Sao bạn dám lấy tên Tề Lỗi!?

Hắn đã viết nó ư? Làm sao có thể?

Cỡ người ấu trĩ như cậu ta, mà có thể viết một bài văn hào hùng như vậy sao? Không thể nào! Hoàn toàn không thể!

Nhưng, biết đâu đấy thì sao?

Từ Thiến rất xoắn xuýt, cô vừa muốn tìm hiểu rõ chuyện này, lại vừa không muốn gọi cho Tề Lỗi.

Đúng vậy, đã năm sáu ngày trôi qua kể từ khi tên ấu trĩ đó nhét số điện thoại vào tay cô rồi bỏ chạy, Từ Thiến chưa gọi một lần nào.

Mắc gì chứ? Mắc gì tôi phải chủ động gọi cho cậu? Cứ tiếp tục mơ về giấc mộng hão huyền của cậu đi nhé!

Vậy rốt cuộc có gọi hay không? Gọi hay không gọi đây?

Cắn chặt môi, chần chừ hồi lâu, cuối cùng cô tự nhủ, bà đây chỉ là tò mò thôi, hỏi chút vẫn được chứ?

Đúng, chỉ là hỏi chút thôi, sau lần này sẽ ném số điện thoại của hắn đi.

Chỉ lần này thôi!

……

Hai vợ chồng Tề Quốc Quân cuối cùng bình phục sau tình huống khó xử vì phấn khích đến không nói nên lời. Ngồi với hai vợ chồng Đường, Ngô trong phòng khách nhỏ và nói về chuyện học trường điểm của con cái họ.

Phải biết rằng chủ đề này trước đây Tề Quốc Quân và Quách Lệ Hoa không thể chen miệng vào được, bởi vì Tề Lỗi học kém.

Còn bây giờ thì họ cuối cùng cũng có thể mở mày mở mặt và nói lớn được rồi.

Đột nhiên, chuông điện thoại nhanh chóng vang lên.

Quách Lệ Hoa ồn ào nói về tin tức đầu tiên lấy được từ thầy Lưu:

- Đề thi năm nay khó, trường điểm và điểm sàn chắc chắn sẽ giảm xuống. Ba đứa trẻ chắc sẽ ổn.

Đồng thời bà còn bàn bạc với Thôi Ngọc Mẫn là đi mua một ít rau củ, chuẩn bị một bữa ăn ngon cho mọi người vào buổi tối.

Khi điện thoại reo, bà vô thức liếc nhìn người gọi được hiển thị.

Thấy đó là một dãy số không quen thuộc, bà thuận tay cầm lên:

- A lô, tìm ai vậy?

Rõ ràng là đầu dây bên kia đã tạm dừng, sau vài hơi thở mới có giọng nói:

- Xin hỏi... đây có phải là nhà của Tề Lỗi không? Cháu tìm Tề Lỗi ạ.

Quách Lệ Hoa lại sửng sốt:

- Con gái?

Bà ngờ vực đặt ống nghe xuống, đi tới cửa kế bên gọi Tề Lỗi.

Tề Lỗi vẫn đang thấy lạ đây, ai gọi cho hắn chứ? Ánh mắt mẹ nhìn sai sai rồi kìa.

Hắn nhấc máy:

- A lô?

Từ Thiến ở đầu dây bên kia bực bội muốn chết, chẳng phải nói là ban ngày gọi điện không sao à? Sao bố mẹ cậu lại nhận điện thoại kia chứ?

Nghe thấy giọng nói của Tề Lỗi, cô tức thị đè giọng nói với giọng điệu trách cứ:

- Sao mẹ cậu lại nhận điện thoại vậy hả?

“Hơ hơ.”

Tề Lỗi nghẹn lời.

Liếc nhìn trong trong phòng khách, sáu vị phụ huynh và hai người bạn, tất cả đều đang nhìn hắn chằm chằm.

Hắn nghiêm túc nói:

- Bạn học này, thích giác của mẹ tớ khá nhạy bén, tính khí khá nóng nảy, bởi vậy tuyệt đối đừng nói xấu sau lưng bà ấy.

Từ Thiến trong giây lát đã hiểu ra:

- Con xin lỗi cô, lần sau con sẽ không thế nữa ạ!

Kết quả là Tề Lỗi bên này nhận ngay một cái tát.

Quách Lệ Hoa hung ác chỉ vào Tề Lỗi:

- Mày đợi đấy!

- Không, không có gì, bạn học đúng không? Các con cứ nói chuyện đi, cô không quấy rầy các con đâu.

Tiếc là chỉ nói thế thôi, người thì không động đậy.

Có điều, sáu người lớn cũng giảm sự chú ý của họ ở đây và nói chuyện của họ.

Tề Lỗi cười toe toét và trở lại bình thường:

- Nói đi, không nghe được đâu, tìm tớ có chuyện gì thế?

Từ Thiến cảm thấy nhẹ nhõm, như thể cô đã làm sai điều gì đó vậy. Nhưng thực tế thì hình như cô không làm gì sai đâu nhỉ?

- Cậu đã tra điểm thi chưa? Thi như thế nào?

Tề Lỗi:

- Tôi thi...

Hắn do dự một lúc:

- Thi chẳng ra gì, nát bét!

Từ Thiến:

- Xùy, không bao giờ làm người ta thất vọng.

Côi lại nói:

- Hỏi cậu một chuyện...

- Nói.

- Bài văn thi vào lớp 10 cậu đã viết gì?

Đến lượt Tề Lỗi sững sờ:

- Sao cậu cũng hỏi cái này?

- Còn có người khác hỏi nữa hả?

- Thầy chủ nhiệm lớp tôi.

- Ồ, cũng bình thường thôi, tôi hiểu tâm trạng phức tạp của thầy chủ nhiệm của cậu.

- Đừng nói nhảm! Rốt cuộc là có chuyện gì?

- Trên báo Thiếu niên có một bài viết tên "Tổ Quốc của tôi", người ký tên tên là Tề Lỗi.

Nói xong, Từ Thiến hằn học đạp chân một cái.

- Nếu tôi là giáo viên chủ nhiệm của cậu thì tôi cũng sẽ thấy thật may mắn. Nếu Tề Lỗi này là Tề Lỗi của lớp tôi thì sao? Vậy thì nở mày nở mặt biết mấy?

- Thế nào? Ghen tị đúng không? Cũng tên là Tề Lỗi, bài văn của người ta còn được báo tỉnh!

Còn phía Tề Lỗi thì:

- Cậu chắc chứ?

- Tôi chắc chắn! "Tổ quốc của tôi" - Nếu như có phép màu thì phải là màu đỏ của Trung Quốc. Ôi chao, đừng nói nhảm nữa! Cho bổn cô nương chút thống khoái, rốt cuộc có phải cậu viết không!?

Tề Lỗi thở dài một hơi:

- Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chắc là... phải đấy?

- Xùy!

Từ Thiến khịt mũi:

- Tôi nói nghiêm túc với cậu đấy, rốt cuộc có phải không?

Tề Lỗi nghiêm túc cân nhắc, không thể cứ yếu thế mãi, mà cũng phải thích hợp tung ra một số ưu điểm.

Ví dụ, bài văn của tôi viết rất tốt.

Cuối cùng, hắn trịnh trọng trả lời Từ Thiến:

- Phải!

Đầu bên kia điện thoại im lặng, và sau đó:

- Tạm biệt!

Có một tiếng tách lớn, sau đó là một tiếng tút tút.

- Trời đất, đúng là không có thiên lý!

Từ Thiến vứt tờ báo Thiếu niên ra xa:

- Sao có thể là cậu cơ chứ!?