Lấy Lại Thanh Xuân

Chương 2: Xin Lỗi Cô

Cuối cùng, để tìm được việc làm, cậu lại có thêm chút tự tin vào xã hội, cậu cũng đã chăm chỉ học tiếng Anh hồi còn học đại học và nghiên cứu sinh, thi đỗ TOEFL. Cho dù nó vẫn hơi khác chút so với Tiếng Anh hồi cấp hai thì hẳn là cũng không khác nhau nhiều.

Vậy tổng kết lại, nếu làm một bài thi chỉ có một trăm điểm thì chắc còn khó hơn vào trường cấp ba trọng điểm.

Yêu cầu của cậu cũng không cao, học trường phổ thông là được rồi. Nếu nghĩ thêm cách khác thì hẳn đủ điểm đậu vào trường cấp ba trọng điểm cũng có một tia hy vọng.

Đương nhiên, điều này cũng rất xa vời, cậu không dám ôm quá nhiều ảo tưởng.

Nhưng làm một người từng trải, cậu biết, một cậu thanh niên sống nơi trấn nhỏ, đặc biệt là ở phương Bắc, nếu không có một ông bố “tai to mặt lớn” thì việc học chính là lối thoát duy nhất.

Thi tuyển sinh trung học phổ thông, chính là ranh giới thứ nhất của đời người.

Trường nghề, trường phổ thông, trường cấp ba trọng điểm, ba loại này cách nhau một trời một vực, cho dù chỉ có một chút khả năng cũng đáng để ganh đua một lần.

Nghĩ đến đây, Tề Lỗi trở nên nghiêm túc hẳn, nhìn về phía thời gian làm bài trên bảng.

Tổng cộng hai ngày, môn thi đầu tiên của buổi sáng là Toán học tổng hợp, môn thứ hai là Chính trị, buổi chiều thi Ngữ Văn.

Sáng mai chỉ thi một môn Khoa học tự nhiên tổng hợp, chiều thi Tiếng Anh.

Hai ngày thi năm môn, cân nhắc đến tình hình điều chỉnh trạng thái của thí sinh, nên thời gian cũng không thảnh thơi cho lắm. Đối với Tề Lỗi mà nói là quá gấp gáp.

Hơn nữa, vào đúng lúc này, cô giám thị đã ôm một chồng đề thi bước vào phòng, Tề Lỗi vừa sống lại xong đã phải bước ngay vào môn thi đầu tiên, không hề có tý giảm xóc nào.



Toán học tổng hợp, bao gồm Đại Số và Hình Học Không Gian, thời gian hai tiếng.

Nhận đề thi xong, đầu tiên Tề Lỗi sao chép họ tên, trường học, số báo danh trên phiếu báo dự thi dán ở góc bàn.

Rồi lập tức bắt tay vào làm bài, được rồi, nói là làm bài nhưng thật ra lại là đang tìm xem bài nào cậu biết.

Dù gì cũng đã hai mươi năm, cho dù là học bá sống lại cũng quên gần hết, chứ đừng nói là người học dốt, hầu hết đều chẳng nhận ra mặt chữ.

Chẳng qua, Tề Lỗi vẫn nghiêm túc xem xét mỗi một chỗ trống cần điền, rồi lại phán đoán chọn lựa đáp án.

Bởi vì vẫn có bài cậu vẫn có thể làm được, ví dụ như thông qua tri thức cấp ba hay đại học mà làm.

Tuy kiến thức cấp ba và đại học của Tề Lỗi cũng khá mơ hồ, nhưng dù gì cũng từng nghiêm túc học hành, vẫn còn ấn tượng, bây giờ có thể có tác dụng.

Ngoài ra, còn có mấy câu tặng điểm.

Cho dù cậu có ngốc hơn nữa thì vẫn phải biết “định lý Pytago” chứ? Hay vẫn có thể giải được một “phương trình bậc hai” chứ? Còn cả “hằng đẳng thức đáng nhớ”, phép “Hoán đổi” và “Loại trừ”, tất cả đều có thể giải quyết được.

Cố gắng làm hết tất cả những bài tặng điểm, bảo đảm không vứt điểm nào chỉ vì sai lầm.

Chỉ là dù sao thì kiểu đề này cũng không nhiều lắm, Tề Lỗi xem xong thì ngoài mấy bài lớn ra thì cả nửa bài thi cũng chỉ có tầm mười câu, còn lại không phải.

Nhưng không sao cả, giờ thi chỉ mới bắt đầu của mười phút, hầu hết thí sinh đều đang vắt óc suy nghĩ, chỉ mỗi Tề Lỗi từ từ rướn cổ…

Dùng đôi mắt thị lực tám chấm liếc sang bên cạnh, dòm qua bạn học nữ trông thì xinh đẹp mà tính tình thì hung dữ kia.

Chẳng còn cách nào, thêm một điểm cũng là điểm, phải lấy cho được.

Còn đừng nói là, cho dù hai người ngồi ngay cạnh nhau nhưng ở giữa vẫn bị ngăn bởi một lối đi nhỏ khiến cho Tề Lỗi phải liếc tới tận mấy lần, cho đến khi bị bạn học nữ này phát hiện.

Do lúc trước đã thấy khó chịu bởi ấn tượng không tốt về Tề Lỗi nên nữ sinh tóc ngắn lập tức hung dữ trợn mắt nhìn Tề Lỗi một cái, còn dùng cánh tay trắng như tuyết che kín mít bài thi.

“Trắng thật!”

Tề Lỗi thầm khen.

Quả nhiên là cho dù một đứa nhóc mười sáu tuổi hay một gã đàn ông ba mươi sáu tuổi thì đều thích nữ sinh mười sáu tuổi!

Sau khi mỉm cười xin lỗi nữ sinh tóc ngắn xong, thì không còn mạo phạm cô nữa.

Ưu điểm của linh hồn người trung niên đó là biết đúng mực, mà lời cảnh cáo ngay bên miệng của cô giám thị cũng nuốt ngược vào bụng.

Thật ra, bà ta đã sớm nhận ra Tề Lỗi không đứng đắn. Nhưng chưa đến mức quá đáng thì sẽ không lên tiếng cảnh cáo, càng sẽ không dùng quyền giám thị để đuổi thí sinh ra khỏi phòng thi.

Rốt cuộc, mấy đứa nhóc này vẫn chưa hiểu chuyện nhưng bà ta lại biết kỳ thi này có ý nghĩa thế nào với mỗi thí sinh.

Nghĩa là tài nguyên giáo dục sẽ không còn công bằng nữa, nghĩa là một trường học tốt là một khởi điểm tốt.

Tề Lỗi bên này không chép nữa, lại quét thêm một lần bài thi, mấy câu hỏi lớn chỉ làm được một nửa nhưng không rõ là đúng hay sai.

Nhưng chính cậu cũng hiểu rõ rằng, mình cố hết sức rồi!

Điền đáp án vào mấy chỗ trống còn lại, chỗ nào không biết thì điền bừa lung tung, sau đó… nộp bài thi.

Đúng vậy, bỏ luôn đề lớn, cho dù có thử làm hay không thử làm thì cũng chẳng ý nghĩa gì.

Ngay lúc cậu đứng lên, ánh mắt của cô nữ sinh tóc ngắn cũng trở nên kinh ngạc: “Cậu ta… nộp bài thi?”

Cô giám thị cũng hơi nhíu mày:

“Sao lại lười thế? Cứ vậy mà từ bỏ?”

Không khỏi khẽ lắc đầu.

Bản thân là một giáo viên có tuổi, học sinh dở thì không sao, nhưng chỉ sợ chính bản thân học sinh từ bỏ, giống loại thí sinh chỉ làm bài được có hai mươi phút đã nộp bài này, còn không bằng những trò khác dám thử, dù gì thì cũng hiểu được một chút tầm quan trọng của kỳ thi.

Nhưng động tác của Tề Lỗi lại khiến cho cô giám thị kinh ngạc.

Chỉ thấy cậu đưa bài thi đến trước mặt mình, sau đó lộ ra nụ cười rạng rỡ như mặt trời, đứng yên, khom lưng, khồng hề có chút ra vẻ hay qua loa nào:

- Cô ơi, xin lỗi cô ạ… đã gây phiền phức cho cô rồi!

Nói xong, mới đi nhanh ra khỏi phòng thi.

Cô giáo giám thị ngẩn ngơ nhìn bóng dáng của Tề Lỗi, trong chốc lát cũng không phản ứng lại được.

Xin lỗi… vì gây phiền phức?

Hay là cậu ta đã biết mình phát hiện cậu ta gian lận? Cho nên mới hành xử như vậy…

Từ đáy lóng chợt nở nụ cười, còn có cả ấm áp.

Đứa nhỏ này không tồi, mới mười lăm mười sáu tuổi đã thong dong và có tầm nhìn như vậy. Dùng hai mươi năm kinh nghiệm làm nghề giáo của bà ta mà nói, thật sự rất được.

Trời đất, cô giáo giám thị này lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.