Mạt Thế Nữ Phụ Trọng Sinh Xoay Người

Chương 2: Nghi Ngờ

Vì đêm qua ngủ không ngon, Phương Vũ Hân ngủ đến 9 giờ sáng mới dậy. Đổi quần áo mới rồi mới ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Khúc Thiên Hà đang ngồi trên sô pha phòng khách. Khúc Thiên Hà trong tay cầm một quyển tạp chí xem, nghe tiếng bước chân, mẹ cô liền ngẩng đầu lên, sau đó buông tạp chí trong tay xuống, ôn nhu mà nhìn Phương Vũ Hân:

“Đói bụng chưa? Mau ngồi xuống, mẹ bảo dì Lý lấy điểm tâm cho con.”

Bà nói xong không đợi Phương Vũ Hân trả lời, liền giương giọng kêu lên:

“Dì Lý, cấp Hân Hân lấy một phần đồ ăn sáng lại đây.”

Đang ở phòng bếp bận rộn dì Lý nghe vậy lên tiếng, thực mau, dì liền bưng khay tới. Bữa sáng tuy rằng rất đơn giản, dinh dưỡng lại rất phong phú. Phương Vũ Hân vốn dĩ đói bụng, ngửi được mùi hương càng cảm thấy bụng khó chịu đến lợi hại. Cháo hải sản thơm nồng mềm mại một khi ăn vào ngon không nhịn được, làm cô thèm quá tay bưng lên ăn.

Phương Vũ Hân ăn ngấu nghiến uống sạch hết cháo, giống như dân chạy nạn lâu chưa được ăn ngon, làm Khúc Thiên Hà cùng dì Lý sợ hãi. Dì Lý nhịn không được nói:

“Phu nhân? Hân Hân đây là làm sao vậy? Như thế nào đói thành như vậy?”

Khúc Thiên Hà nhớ tới rạng sáng Phương Vũ Hân kêu thảm thiết, mày hơi hơi nhướng lên. Bộ dáng Phương Vũ Hân thấy thế nào đều không đúng. Bà chính là lo lắng Phương Vũ Hân, mới cố ý chờ ở nơi này, vốn là tưởng chờ Phương Vũ Hân tỉnh ngủ sẽ kể lại cho cô, nào biết Phương Vũ Hân Tướng ăn đều thay đổi, làm bà thật sự nói không ra lời.

Phương Vũ Hân thật mau giải quyết hết bữa sáng, sau đó cầm chén cháo đã hết hướng dì Lý nói:

“Dì Lý, còn có cháo không? Giúp con lấy thêm một chén đi, con muốn uống thêm.”

Dì Lý khó xử mà nhìn Khúc Thiên Hà, bà cảm thấy Phương Vũ Hân ăn đã không ít, so ngày thường nhiều hơn chút, giờ còn muốn ăn tiếp, giống như muốn ăn đến no căng. Bà học qua một ít về dinh dưỡng học, tương đối chú trọng dưỡng sinh, ăn cơm tám phần no, cho nên rất là khó xử.

Khúc Thiên Hà liền hướng bà lắc lắc đầu:

“Dọn xuống đi”

Dì Lý nghe vậy, tay chân lanh lẹ cầm chén, sợ Phương Vũ Hân tiếp tục ăn. Phương Vũ Hân mặt trở nên mờ mịt không hiểu, sau đó cúi đầu, dùng sức nắm chặt nắm tay. Tối hôm qua giấc mơ thật sự quá chân thật, đã trải qua thời mạt thế giãy giụa cầu sinh,sáng tối ăn bữa hôm lo bữa mai, Phương Vũ Hân bản năng liền thấy đói, như thế nào ăn cũng không thấy đủ

Nhưng cẩn thận một cảm nhận, kỳ thật cô đã ăn no, thậm chí bụng còn có chút căng. Khúc Thiên Hà lôi kéo cô ngồi ở trên sô pha, dùng tay vuốt ve đỉnh đầu cô, lo lắng hỏi:

“Hân Hân, con không sao chứ? Nói cho mẹ, con rốt cuộc làm sao vậy? Có phải hay không bởi vì tối hôm qua gặp ác mộng? Con rốt cuộc mơ thấy cái gì?”

Phương Vũ Hân không nhịn được, nhào vào lòng Khúc Thiên Hà dùng sức ôm chặt bà. Trên người Khúc Thiên Hà có mùi trà thanh đạm, có thể làm tâm hồn an tĩnh, khác với mùi hương của Phương Mộng Dao trong mơ trên người tản mát ra mùi nồng đậm thực không giống nhau.

Phương Vũ Hân cảm thụ được thân thể mềm mại ấm áp của Khúc Thiên Hà, tâm bình tĩnh trở lại , Khúc Thiên Hà còn sống, ba cô cùng anh trai đều không có việc gì, thật sự tốt quá! Đến nỗi , cô tin tưởng chính mình nhất định sẽ tìm ra chân tướng của Phương Mộng Giao!

Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Khúc Thiên Hà, Phương Vũ Hân thấy hổ thẹn, liền nói:

“Mẹ, thực xin lỗi, con hiện tại chưa không thể nói, nhưng mẹ đừng lo lắng, con thật mau sẽ tốt trở lại!”

Khúc Thiên Hà chỉ đành từ bỏ:

“Tốt, nếu con không chịu nói, liền bồi mẹ dạo phố đi.”

Trên thực tế bà là muốn mang Phương Vũ Hân đi ra ngoài giải sầu.

Phương Vũ Hân không cự tuyệt, chính là sau khi rời khỏi đây, đối mặt các tòa nhà cao san sát nhau cùng rộn đám người nhốn nháo, Phương Vũ Hân hận không thể tránh đi, đứng tại chỗ. Khúc Thiên Hà dùng sức giữ chặt cổ tay của cô, thấy cô thần sắc hoảng loạn, nhíu mày hỏi:

“Hân Hân, con thật sự không có việc gì sao? Nếu không mẹ mang con đi bệnh viện nhé?”

Bệnh viện? Không được! Tuyệt đối không thể đi nơi đó! Đúng lúc này, tiệm cách vách đang chiếu màn hình truyền phát tin tức, bạo phát bệnh cảm phạm vi trên toàn cầu, kêu gọi toàn đại dân chúng chú ý an toàn, kịp thời chạy chữa. Phương Vũ Hân nháy mắt nhớ tới, ở trong mơ cũng đã xảy ra bệnh cảm phạm vi toàn cầu, rất nhiều người sốt cao không lùi ở bệnh viện, kết quả mạt thế xảy ra, bệnh viện liền thành địa điểm nguy hiểm nhất, bên trong người không có chạy kịp, tất cả đều biến thành tang thi.

Vì thế cô theo bản năng nói:

“Không được! Không thể đi bệnh viện!”

Bởi vì ngữ khí quá kiên định, chung quanh người nghe thấy đều ghé mắt, kinh ngạc mà nhìn cô.

Khúc Thiên Hà kéo Phương Vũ Hân thoát khỏi nơi này, không nhắc lại việc đi bệnh viện, Phương Vũ Hân còn đang nhớ thương tin tức vừa rồi. Cô yên lặng đếm thời gian, nếu giấc mơ kia là thật, còn một tháng sẽ tận thế, cô cần làm cái gì trước! Nghĩ đến đây, Phương Vũ Hân liền lấy di động gọi điện thoại gấp cho trợ lý . Cô dùng tiền tiết kiệm mua biệt thư ở khu khai phá tây tân, bày biện trang hoàng lại biệt thư cô giao cho trợ lý đi phụ trách.

Điện thoại vang lên không bao lâu, trợ lý liền tiếp:

“Alo? Phương tổng? Có chuyện gì sao?”

Phương Vũ Hân lập tức hỏi:

“Thành tây kia khu biệt thự trang hoàng đến thế nào?”

Trợ lý:

“Đã trang hoàng hơn phân nửa, phương tổng làm sao vậy?”

Phương Vũ Hân nhớ lại xem quy mô khu biệt thự quy mô, liền nói:

“Cô đem tư liệu gửi vào hòm thư, chuyện này cô không cần phụ trách, tôi tự mình tới. Còn có, siêu thị sinh ý thế nào?”

Trợ lý tuy rằng có chút tò mò, nhưng cô là một người thông minh biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, chỉ nói:

“Vâng, tôi chờ lát nữa liền đem tư liệu thu thập gửi cô. Còn có, siêu thị sinh ý khá tốt, chỉ là không ít nhân viên sinh bệnh xin nghỉ, nói là phát sốt, đang ở bệnh viện, nhân thủ không đủ, phương tổng cô xem có tuyển thêm người không?”

Phương Vũ Hân nghĩ nghĩ nói thẳng nói:

“Không cần, siêu thị tôi có an bài khác, cô thông báo mọi người một chút, buổi chiều hai giờ rưỡi mở họp, tôi có chuyện muốn tuyên bố. Được rồi, không có việc gì tôi tắt máy đây.”

Nói xong cô liền tắt điện thoại.

Khúc Thiên Hà vừa rồi vẫn luôn không nói chuyện, lúc này thấy cô nói xong điện thoại, hỏi:

“Hân Hân, con muốn làm cái gì?”

Phương Vũ Hân không định gạt bà, nói ra tính toán của chính mình nói:

“Mẹ, con đem siêu thị tạm ngưng kinh doanh.”

Khúc Thiên Hà khó hiểu:

“Đóng làm gì? Con đang tính toán mở rộng kinh doanh, cửa hiệu mặt tiền cách vách đem thuê, trang hoàng lại là có thể buôn bán a?”

Phương Vũ Hân cười cười nói:

“Mẹ! mẹ đừng hỏi, con có tính toán của con.”

Khúc Thiên Hà thấy cô rốt cuộc cười, trong mắt cũng dần dần có ánh sáng, sắc mặt so với trước tốt hơn rất nhiều, không giống chim sợ cành cong. Bà liền yên tâm, cũng không hỏi Phương Vũ Hân rốt cuộc muốn làm cái gì.

Phương Vũ Hân trên mặt đang cười, lông mi hoàn mỹ che giấu sự u ám dưới đáy mắt. Siêu thị của Phương gia là nhà điển hình có giá ổn định, người quản lý là Phương Vũ Hân. Phương gia mở siêu thị không phải để kiếm tiền, nên giá cả so với bán sỉ lớn hơn một chút một chút, mà chất lượng được kiểm tra nghiêm ngặt, mục đích là làm từ thiện. Người giàu, người nghèo, ở siêu thị đều có thể làm thẻ hội viên hội viên, lúc mua sắm có việc gấp, thậm chí phục vụ cung cấp giao hàng tận nhà.

Kể từ đó, siêu thị căn bản kiếm không nhiều tiền, thậm chí mỗi năm đều lỗ vốn. Trừ cái này ra, Phương gia còn thành lập quỹ từ thiện, quyên giúp những người khó khăn. Nhưng mạt thế xảy ra, nhà cùng siêu thị bị cướp liền thôi, Phương Mộng Dao bôi nhọ Phương gia ‘ dối trá ’, ‘ làm từ thiện giả ’, ‘ làm tú ’, rất nhiều người đều tin. Không ai, đứng ra nói giúp Phương gia.

Phương Vũ Hân nghĩ lại trái tim lạnh băng! Nhưng cô quyết định đóng siêu thị còn có nguyên nhân khác, cô muốn trữ vật tư!