Mạt Thế Nữ Phụ Trọng Sinh Xoay Người

Chương 1: Trở Về Trước Mạt Thế

Phương Vũ Hân ngã trên mặt đất giãy giụa nghĩ muốn đứng dậy, nhưng mà tứ chi của cô đều đã đứt, giãy giụa bất quá tăng thêm thống khổ thôi. Mỗi một lần giãy giụa, miệng vết thương truyền đến đau xuyên tim.

Phương Mộng Dao chậm rãi đi đến trước mặt cô, trong tay nắm cây đao màu đen, đúng vậy đoạt trong tay cô. Trên lưỡi đao, còn dính máu cô.

Phương Vũ Hân muốn lui lại về phía sau, nhưng tay chân bị chặt căn bản không còn sức lực. cô kêu lên một tiếng, dùng sức cắn môi, lạnh lùng mà nhìn Phương Mộng Dao. Phương Mộng Dao trên người toàn mùi nước hoa, cộng thêm trên mặt đất mùi hôi thối tạo thành hỗn hợp có mùi kinh dị khó ngửi.

Cô ta đi đến trước mặt Phương Vũ Hân, trên cao nhìn xuống cô đang kéo dài hơi tàn, đắc ý mà nói:

“Phương Vũ Hân, hôm nay chính là ngày chết của cô!”

Giọng nói rơi xuống nháy mắt, Phương Mộng Dao giống như lơ đãng mà dẫm nơi Phương Vũ Hân bị thương, dùng sức nghiền nghiền.

Phương Vũ Hân kìm nén tiếng kêu thảm thiết, kịch liệt đau đớn làm khuôn mặt cô trở nên vặn vẹo, cô lấy một phần khí lực, không cam lòng yếu thế mà trừng mắt Phương Mộng Dao:

“Phương Mộng Dao? Cô vì cái gì đối với tôi như vậy?”

Những lời này không biết kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm nào đến Phương Mộng Dao, cô ta cơ hồ rít gào nói:

“Vì cái gì? Phương Vũ Hân, cô đối tôi thương tổn chẳng lẽ còn ít sao? Cô là Phương gia đại tiểu thư, tôi lại chỉ có thể là con ngoài giá thú! Dựa vào cái gì? Cô dị năng không có, nếu không phải cô tồn tại Dịch Minh, Dịch Minh hắn như thế nào sẽ đối với cô nhớ mãi không quên? Phương Vũ Hân! Tôi cái gì cũng tốt hơn cô, cô tưởng đoạt được của tôi!”

Phương Vũ Hân khó tin nhìn cô ta, cô chưa bao giờ nghĩ đến, Phương Mộng Dao sẽ nghĩ như vậy! Khâu Dịch Minh là vị hôn phu của cô, sau khi mạt thế xảy ra, hắn chia tay cô để chọn người có dị năng giả là Phương Mộng Dao, bọn họ đã thành người lạ, cô khi nào còn có liên quan đến Khâu Dịch Minh? Vì thế cô lạnh lùng nói:

“Phương Mộng Dao cô điên rồi! Tôi cùng Khâu Dịch Minh đã chia tay từ lâu, tôi khi nào cướp của cô? Mẹ cô năm đó bỏ thuốc ba tôi, trộm sinh cô, cùng tôi có quan hệ gì?”

Phương Mộng Dao nghe vậy, cảm xúc càng kích động:

“Cô câm miệng! Mẹ tôi cùng ba ba là thiệt tình yêu nhau! Rõ ràng mẹ cô không biết xấu hổ, ăn vạ đến chết không chịu buông, bức bọn họ chia tay!”

Phương Vũ Hân lúc này mới minh bạch, Phương Mộng Dao vẫn luôn lừa mình dối người! Cô trào phúng mà nhìn Phương Mộng Dao:

“Phương Mộng Dao, Cô chính là người điên!”

Phương Mộng Dao bị cô tàn nhẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dưới chân càng dùng sức. Cô ta mang giày da, đế giày thực cứng, dẫm lên khiến Phương Vũ Hân đau đớn mồ hôi lạnh tuôn ra. Phương Mộng Dao nghe thấy cô kêu rên, đắc ý mà nói:

“Phương Vũ Hân, cô cho rằng cô vẫn là Phương gia đại tiểu thư sao? cô xem cô hiện tại thật đáng thương, tay chân đứt đoạn, động đều không động được, tư vị không tồi đi? Còn nhớ rõ cái vòng tay này không? Đây chính là ba ba tự mình chọn cho cô, đáng tiếc cô không cần, cho tôi. Nói cho cô, nó chính là thứ tốt.”

Phương Vũ Hân khó có thể tin mà nhìn cô ta:

“Phương Mộng Dao!”

Phương Mộng Dao càng thêm đắc ý:

“Đừng kích động a, tôi nói còn chưa nói xong đâu. Cô chẳng lẽ không muốn biết, vì cái gì cô không phải dị năng giả, chỉ có thể là người thường sao? Bởi vì…… Tôi thêm trong đồ ăn của cô chất ức chế , có phải hay không thật kinh ngạc? A, đúng rồi, còn có. Cô có phải hay không rất tò mò anh trai cô là chết như thế nào? Nói ra, anh ta chết cũng thật thảm nha, đang sống sờ sờ bị tang thi cắn nuốt, giống như bị lăng trì. Nhưng cô yên tâm, cô sớm sẽ gặp lại anh ta thôi, anh ta lúc đó rất thống khổ nha.”

Phương Vũ Hân khuôn mặt vặn vẹo kịch liệt, cả người đều tức giận đến run rẩy:

“Phương —— mộng —— dao! Cô rốt cuộc còn là con nhười hay không? Tôi cùng anh tôi rốt cuộc nơi nào đắc tội cô? Làm cô hận chúng tôi như vậy?”

Phương Mộng Dao lạnh lùng mà cười rộ:

“Các cô tồn tại một ngày, đối với tôi đó là tổn thương lớn nhất! Đặc biệt là cô, Phương Vũ Hân! Nếu không phải Dịch Minh vẫn luôn nhớ mãi không quên cô, tôi có lẽ sẽ không cho cô chết sớm như vậy, bởi vì gϊếŧ cô tôi đều ngại ô uế tay! Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, cô giống như có con mèo Ragdoll, kêu Angela, tôi đặc biệt chán ghét nó! Bất quá là súc sinh, còn cả ngày diễu võ dương oai!”

Phương Vũ Hân sắc mặt trở nên càng khó nhìn:

“Cô gϊếŧ nó?”

Phương Mộng Dao lại dào dạt đắc ý mà nói:

“Bất quá là súc sinh mà thôi, cũng đáng cô kích động như vậy? Tôi không có gϊếŧ nó, tôi đem móng vuốt nó cắt đi, ném vào thùng rác mà thôi. Nhưng, nhưng xung quanh đó chó hoang rất nhiều.”

Phương Vũ Hân lại lần nữa kịch liệt giãy giụa, thậm chí không màng miệng vết thương đau xuyên tim:

“Phương —— mộng —— dao! Cô đừng đắc ý quá sớm! Ác giả ác báo, kết cục của cô, sẽ không tốt hơ tôi đâu!”

Phương Mộng Dao nhướng mày, không chút nào để ý mở miệng:

“Phải không? Đáng tiếc cô vĩnh viễn nhìn không thấy. Cuối cùng nói cho cô một tin tức, Phương Mộng Dao đã sớm đã chết.”

“A ————”

Tiếng thống khổ kêu thảm thiết cắt qua bầu trời đêm, Phương Vũ Hân mở choàng mắt, lại phát hiện cô không phải nằm trên mặt đất lạnh băng nồng đậm mùi hôi, mà đang nằm trên chiếc giường ấm áp mềm mại.

Cô cuống quýt vươn tay ấn mở đèn, trước mắt hình ảnh quen thuộc làm cô ngây ngẩn cả người.

Nơi này…… Nơi này thế nhưng là…… Thế nhưng là nhà của cô trước mạt thế xảy ra! Lời nói độc ác của Phương Mộng Dao còn phảng phất vọng bên tai tiếng, giờ khắc này cô bỗng nhiên không xác định, chẳng lẽ những thống khổ tê tâm phế liệt, tuyệt vọng mất đi người nhà không có xảy ra, chỉ cảnh hoang đường trong mơ?

“Meo ~~~~~”

Một tiếng kêu mềm mại của mèo vang lên, ngay sau đó, Phương Vũ Hân cảm nhận được được bộ lông xù xù nóng hầm hập đang ở cọ cánh tay của cô.

Phương Vũ Hân xốc chăn lên, liền thấy Angela bên cạnh cô, dán cánh tay của cô. Nó ngẩng đầu ngáp một cái, một đôi mắt màu lam mê mang mà nhìn Phương Vũ Hân. Nhìn nó bày ra bộ dáng đáng yêu, trái tim Phương Vũ Hân đang nhảy “Bang bang” bỗng nhiên yên ổn lại, cô duỗi tay bế lên Angela, nghĩ đến Phương Mộng Dao nói những lời đó, đặc biệt là về Angela, cô càng đau lòng.

Angela là con mèo Ragdoll thật xinh đẹp, an tĩnh ngoan ngoãn hơn nữa đặc biệt thích sạch sẽ, người Phương gia đều đặc biệt thích nó. Nhưng Phương Mộng Dao vậy mà tàn nhẫn đối với nó, cô ta sao tàn nhẫn xuống tay được?

Phương Vũ Hân đang nghĩ ngợi tới, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, tiếng Khúc Thiên Hà vang lên:

“Hân Hân, con không sao chứ? Có phải hay không gặp ác mộng?”

“Con…… con không có việc gì,”

Phương Vũ Hân một bên đáp lời, một bên nhanh chóng xuống giường, chạy tới mở phòng,

“Mẹ! Mẹ như thế nào đi lên? Con thật sự không có việc gì, vì gặp ác mộng dọa tỉnh lại, xin lỗi đánh thức mẹ.”

Khúc Thiên Hà mặc áo ngủ tơ tằm, mềm mại đường cong như ẩn như hiện. Mẹ cô đóng cửa lại, nhìn lên mặt Phương Vũ Hân. Phương Vũ Hân bị kinh sợ, sắc mặt còn chưa điều chỉnh lại, Khúc Thiên Hà lôi kéo cô ngồi xuống, lấy cốc nước đặt trong tay cô, lúc này mới lo lắng hỏi:

“Hân Hân, con gặp ác mộng gì?”

Phương Vũ Hân từ nhỏ đến lớn lá gan đều rất lớn, đâu dễ dàng bị kinh sợ. Nhưng lần này cô rõ ràng bị dọa sợ không nhẹ, Khúc Thiên Hà không thể không lo lắng.

Phương Vũ Hân theo bản năng uống miếng nước, nước ấm, vừa khéo nhiệt độ. Cô nhìn Khúc Thiên Hà bộ dáng lo lắng, nhớ tới trong giấc mộng dài đó, Khúc Thiên Hà vì bảo vệ cô bị tang thi cào bị thương, vì để không biến thành tang thi liền tự sát mà chết. Phương Vũ Hân trong lòng hoảng hốt, buông ly nước cầm tay Khúc Thiên Hà. Khúc Thiên Hà tay bảo dưỡng thật tốt, hơn nữa tay mẹ cô thực mềm.

Cảm thụ được độ ấm Khúc Thiên Hà lòng bàn tay, Phương Vũ Hân dần dần bình tĩnh trở lại. Cô hiện tại căn bản không xác định ác mộng kia rốt cuộc là chuyện như thế nào, trước hết, cô không thể nói cho Khúc Thiên Hà làm mẹ cô lo lắng.

Vì thế Phương Vũ Hân lắc lắc đầu:

“Không có gì, mơ thấy cảnh đã xem trên phim, vì vậy mới hoảng sợ. Mẹ, cô đừng lo lắng, con không có việc gì. Mẹ xem mới mười hai giờ, mẹ mau trở về ngủ tiếp đi, bằng không ba cũng ngủ không được.”

Khúc Thiên Hà thấy cô không chịu nói, cũng không hỏi lại, chỉ là nói:

“Con không cần nghĩ nhiều, dù sao là giấc mơ, không có gì đáng để ý, mẹ về phòng trước, ba còn còn đang lo lắng.”

Phương Vũ Hân đưa Khúc Thiên Hà ra đến cửa, nhìn mẹ trở về phòng, lúc này mới đóng cửa, dựa lưng vào cửa chậm rãi ngồi xuống.

Những cảnh trong mơ thật sự quá chân thật, chân thật đến mức cô hoài nghi tất cả đều là thật sự. Mạt thế, tang thi, dị năng giả, toàn bộ thế giới đều trở nên khác trước! Sau mạt thế cường vi tôn(*), mặc kệ ngươi trước mạt thế địa vị có cao, nhưng không có tiến hóa ra dị năng, không có sức mạnh cường đại, sẽ trở thành con kiến, mặc người xâu xé như thịt cá!

(*)Cường vi tôn: có thể hiểu kẻ mạnh, người có thực lực được người ta tôn làm vua, kính sợ.

Trong mộng, toàn bộ Phương gia chỉ có anh trai cô Phương Vũ Dương thức tỉnh dị năng hệ phong có lực công kích cường đại, ba mẹ cô thậm chí là chính cô, đều là người thường. Mạt thế mới xảy ra, ba mẹ cô vì bảo hộ cô bị tang thi làm cào, không thể không tự sát mà chết, cô cùng Phương Vũ Dương vì tránh né tang thi trong thành, chạy nạn tới vùng ngoại thành có khu biệt thự mới xây dựng, bọn họ ở nơi đó mua một căn biệt thự.

Lúc ấy, Phương Mộng Dao theo chân bọn họ cùng đi. Nhưng không bao lâu, những người sống sót khác cũng tới nơi đó, thậm chí vì cướp đoạt biệt thự vung tay đánh nhau. Ngay thời điểm đó, Phương Mộng Dao bắt đầu lộ ra sắc mặt dữ tợn, phá hoại thanh danh bọn họ, thậm chí đem cô cùng Phương Vũ Dương đuổi ra biệt thự!

Phương —— mộng —— dao!

Phương Vũ Hân nghĩ đến Phương Mộng Dao, trong lòng thù hận quay cuồng lên, cô đứng lên chuẩn bị đi tìm Phương Mộng Dao, bỗng nhớ tới, Phương Mộng Dao không cùng bọn họ ở cùng một chỗ. Ba cô mua cho Phương Mộng Dao một chung cư xa hoa, Phương Mộng Dao hẳn đang ở tại nơi đó.

Phương Vũ Hân nhìn thời gian, hiện tại là rạng sáng hai giờ rưỡi, đã đã khuya, tùy tiện đi tìm Phương Mộng Dao thật sự không sáng suốt. Cô hiện tại không biết giấc mơ kia là chuyện như thế nào, liền xông tới tìm Phương Mộng Dao chất vấn thì thật quá ngốc.

Vì thế cô bình tĩnh lại, quyết định chờ ngày mai tính sau. Nếu phát triển đúng như trong mơ, ngày mai ba cô sẽ tặng cô bộ trang sức bằng phỉ thúy, trong mơ Phương Mộng Dao nhắc tới cái vòng tay, là nằm trong bộ trang sức thúy kia.

Cô nhớ rõ, lúc ấy Phương Mộng Dao ở đó, thấy như vậy liền khóc nháo đòi ba cô, làm quá mức. Cô không muốn làm ba ba khó xử, liền nhường cho Phương Mộng Dao. Chính đoạn cuối giấc mơ, Phương Mộng Dao nói vòng tay là bảo bối, Phương Vũ Hân phi thường để ý.

Ở trong mơ, Phương Mộng Dao nhìn thấy bộ trang sức phỉ thúy liền càn quấy, bộ dáng thề không chiếm được không bỏ qua. Ban đầu Phương Vũ Hân không để ý đến đoạn này trong mơ, nhưng mà đoạn cuối trong mơ Phương Mộng Dao nói vòng tay kia là bảo bối, Phương Vũ Hân nghĩ Phương Mộng Dao ngay từ đầu đã biết, cho nên mới nhất định phải có được bộ trang sức kia.

Nhưng sao có thể? Cô ta còn nói Phương Mộng Dao đã sớm chết là có ý gì?

Phương Vũ Hân do dự hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được, cầm lấy di động, lục tìm một dãy số. Một âm thanh nhắc nhở âm liền vang lên, mãi cho đến tiếng di động tắt cũng chưa có người bắt máy. Phương Vũ Hân mày nhăn lại, lần nữa ấn quay số điện thoại, thẳng đến lần thứ sáu, đối phương rốt cuộc tiếp điện thoại.

“Alo?”

Phương Vũ Hân có phải hay không ảo giác, cô cảm thấy đối phương âm thanh thực lạnh lẽo, so với ngữ khí Phương Mộng Dao ngày thường thực không giống nhau. Phương Mộng Dao cô ta là con ngoài giá thú của ba, nhưng không phải là nɠɵạı ŧìиɧ mà có, mà là bị người bỏ thuốc, khi ba cô tỉnh lại, người phụ nữ kia đã biến mất. Ba mẹ cô vì thế mà cãi nhau, nào biết tám tháng sau, người phụ nữ kia vác bụng tới công ty mẹ cô, làm trò trước mặt mọi người quỳ xuống xin mẹ cô thành toàn!

Ba mẹ cô tình cảm từ trước đến nay rất tốt, tự nhiên không có khả năng đáp ứng, chỉ là lúc ấy bà ta bụng đã lớn, đứa bé đã lớn, không thể tàn nhẫn phá thai. Đứa bé sau khi sinh, ba cô liền cho người phụ nữ kia một số tiền coi như phí nuôi nấng, từ đây phân rõ quan hệ. Nào biết mười lăm năm sau, người phụ nữ kia cư nhiên mang theo Phương Mộng Dao lần nữa tìm tới nhà bọn họ, nói là sắp chết, muốn đem Phương Mộng Dao phó thác Phương gia.

Phương Mộng Dao cứ như vậy vào nhà bọn họ, nhưng vì là con tư sinh, cô ta luôn tự ti, chưa từng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô.

Đại khái vì Phương Vũ Hân không nói gì, đối phương lần mở miệng, không kiên nhẫn mà nói:

“Đã trễ thế này cô tìm tôi có việc sao?”

Phương Vũ Hân kỳ thật có rất nhiều lời muốn hỏi Phương Mộng Dao, lúc này không biết nên nói cái gì, những việc xảy ra trong mơ không thể cứ như vậy mà hỏi, vì thế hơi hé miệng, Phương Vũ Hân chỉ hỏi:

“Cô một mình ở bên ngoài quen không? Có xảy ra việc gì không?”

“Yên tâm, tôi thật sự rất tốt, nếu cô không có việc gì tôi tắt máy đây.”

Nói xong không chút khách khí cắt đứt điện thoại.

Phương Vũ Hân nhăn mày, cô cảm thấy Phương Mộng Dao lời nói giống như có ẩn ý, là cô suy nghĩ nhiều sao?

Tiểu khu Hương tạ lệ uyển , Phương Mộng Dao điện thoại xuống, nhìn quần áo rách tơi tả miệng vết thương còn đang chảy máu, “Tê” hít hà một hơi, không hiểu được cú điện thoại vừa rồi, cô ta lạnh lùng mà cười rộ lên:

“Phương Vũ Hân? Những gì cô nợ Phương Mộng Dao, tôi sẽ thay cô ấy tất cả đều đòi lại, cứ việc chờ xem!”