Trái tim của những nam sinh đang đứng vây xung quanh gần như tan chảy.
Cuối cùng, có hai nam sinh không kìm được, sau một hồi thảo luận, bọn họ cùng nhau đứng lên.
“Này nhóc, tốt nhất là mày nên tránh ra”.
“Đàm Thu, nếu mày không buông Tống Ngữ Yên ra, đừng trách bọn tao không khách sáo”.
Hai người cùng nhau đi về phía Đàm Thu, đe dọa: “Mặc dù mày rất lợi hại, nhưng không hẳn là đối thủ của hai bọn tao, tao khuyên mày đừng huênh hoang như vậy”.
“Ố, bọn mày lên thử xem?” Đàm Thu túm lấy chiếc ghê dài bên cạnh, đột nhiên tiến lên một bước.
Hai nam sinh kia tưởng cậu ấy định làm gì đó nên bất giác lùi lại hai bước, nhưng Đàm Thu lại không hề làm gì cả.
“Đánh hắn!” hai người đưa mắt nhìn nhau, chuẩn bị ra tay.
“Chậc, nhìn không ra đấy, thằng nhóc này cũng có khí phách phết nhỉ, không phải ai cũng nói hắn là đồ ăn hại sao?” ngay khi cả hai đang chuẩn bị hành động, một giọng nói giễu cợt đột nhiên vang lên.
Giọng nói này lập tức khiến tất cả mọi người đều phải quay đầu nhìn về hướng đó.
Khi nhìn thây dung mạo của người đang đến, ai nấy cũng đều sững sờ.
Rất nhanh ngay sau đó, một loạt âm thanh kinh ngạc vang lên.
“Trương Tử Đằng!”
“Là Trương Tử Đằng, anh ấy đến trưởng rồi!”
“Wow, đẹp trai quá!”
Bên ngoài phòng học, có một đám ngươi đang đi về phía này, trong đó có một người giống như chúng tinh phủng nguyệt đi ờ giữa, cao một mét tám, tóc nhuộm vàng, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa.
Phía trước gã có hai người mở đường, phía sau cũng có một đám người hộ tống đi theo.
Dĩ nhiên, bọn họ đều là vệ sĩ do bô gã sắp xếp, đều trạc tuổi gã, nhưng tất cả đều là con nhà võ.
Ngay khi vừa xuất hiện, người này đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ngay cả ánh mắt của Tống Ngữ Yên cũng đầy vè ngạc nhiên.
Sau khi nhìn thấy Trương Tử Đằng, hai nam sinh định tân công Đàm Thu nhanh chóng rút lui.
Bọn họ biết…
Kể từ giờ phút này, không đến lượt bọn họ lo chuyên này.
Trương Tử Đằng khí thê mạnh mẽ, lúc này đây, gã giống như nhân vật chính, từng bước từng bước đi về phía Đàm Thu.
“Tránh ra”.
Hai vệ sĩ đi trước thô bạo đẩy người trước mặt ra, dọn đường cho Trương Tử Đằng.
Đám đông thấy vậy, đều lần lượt tự động tránh sang một bên.
Có một nam sinh sơ ý đυ.ng trúng quần áo của Trương Tử Đằng, thấy vậy, tên vệ sĩ kia không thèm nghĩ ngợi gì cả, lập tức vung tay tát nam sinh kia một tát.
“Bốp!”
Sau khi tát xong, tên vệ sĩ giận dữ mắng mỏ: “Mày không có mắt hả?”
“Xin lỗi, xin lỗi!” nam sinh đó ôm mặt lí nhí xin lỗi, không dám nói lớn tiếng.
“Cút!”
“Vâng, em cút ngay đây”.
Nam sinh kia định co giò bỏ chạy nhưng lại bị tên vệ sĩ túm lại, nói: “Tao bảo mày lăn chứ không phải đi, không hiểu à?”
“Vâng vâng vâng, em lăn ngay ạ”.
Nam sinh đó nằm xuống đất, sau đó lăn vòng ra xa.
Trương Tử Đằng giống như không nhìn thấy, trực tiếp giẫm lên bụng cậu ta rồi đi thẳng về phía Đàm Thu.
Phía trước, hai tên vệ sĩ mở đường đã đến bên cạnh Đàm Thu.
Hai tên vệ sĩ đó cũng là sinh viên của học viện thương mại.
Từ lâu đã nghe đến cái tên Đàm Thu vô dụng.
Một tên vệ sĩ cưòi khẩy nói: “Thằng nhà quê, tao không muốn ra tay với mày, bây giò cời giây giày bẩn thỉu của mày ra, có lẽ bọn tao sẽ tha cho mày”.
Ánh mắt Đàm Thu nhìn thẳng, không thèm đoái hoài gì tên vệ sĩ này mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Trương Tử Đằng.
Trong đáy mắt cậu ấy hiện lên một tia hung dữ.
Những hình ảnh của ba bốn năm trước cứ thê tuôn ra trong đầu.
Đó là trên đường phô gần trưởng, cậu ấy tận mắt nhìn thây bạn gái của mình cùng Trương Tử Đằng đi vào khu mua sắm nổi tiếng.