Nàng Không Thể Lại Thương Hại Một Con Qủy

Chương 35.6: Khẩu thị tâm phi

Nhưng nàng có thể chờ, nhưng Thanh Loan thì không, nếu không cứu, nó chết thật, biến thành ngốc điểu thì làm sao bây giờ?

Thanh Văn ở một bên sắp khóc.

Lưu Song tim đập thình thịch, kéo cổ áo hắn: "Nếu không ngươi hấp thụ một trăm năm tu vi trước được không?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn không hé rang.

Lưu Song không rõ hắn đang nghĩ gì, cho rằng không đủ, nhịn đau nói: "Hai trăm năm, tạm thời không thể nhiều hơn, nhiều hơn thì ta không thể mang các ngươi rời khỏi đây."

"Thiếu chủ nghiêm túc?" Hắn cười lạnh một tiếng, "Được thôi."

Lưu Song chậm rì rì dịch tới, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là nghển cổ để được gϊếŧ thực thụ.

Độ tu vi, có hai cách, một cách là không tự nguyên, hấp thụ tu vi của người khác, dùng tà ma ngoại đạo mạnh mẽ hấp thụ, loại này thường sẽ bị trời phạt, còn một loại khác, đó là xuyên qua sinh mạch, tự nguyện độ cho người khác, cùng với sức mạnh của huyết mạch.

Sinh mạch ở bên trái phần cổ, gắn với linh tủy và trái tim, sản sinh linh lực không ngừng.

Quá khứ quá nhiều biến cố, trời xui đất khiến làm Yến Triều Sinh không nguyện ý cứu Thanh Loan nữa. Dù sao cũng chỉ có ba trăm năm huyết mạch và tu vi, còn có thể tu luyện trở về, Thanh Loan không thể vì nàng mà bị hại chết.

Nói thật, Lưu Song bây giờ rất gấp.

Nàng tới gần Yến Triều Sinh, hơi hơi nghiêng đầu, cảm giác ánh mắt của hắn đang dừng bên gáy mình, lại không nói một lời.

Nàng nhắm mắt thúc giục nói: "Muốn lấy linh lực thì nhanh lên."

Tránh để chút nữa Thiếu U trở về lại ngăn cản nàng.

Quá sốt ruột, hơi thở của hắn sát lại gần, ghé vào da thịt nàng, Lưu Song thừa nhận, cả người nàng đều không ổn, muốn một chân đá văng hắn, cũng muốn đổi ý, nhưng nếu Thanh Loan chết từ trong trứng, thật sự nàng không thể lùi bước.

Sau một lúc lâu, thiếu niên vẫn không có động tĩnh gì.

Nàng mở mắt nhíu mày nhìn hắn, sao vậy? Cho người ta lấy linh lực còn tưởng đang tra tấn, đuôi mắt hắn có chút ửng đỏ nhợt nhạt, lạnh lùng trừng lại.

"Ngươi còn bất động, không phải muốn lật lọng đó chứ?" Lưu Song nói.

Hắn trào phúng nói: "Thiếu chủ ba trăm năm tu vi còn bỏ được, đệ tử sao dám lật lọng, chẳng qua đệ tử sợ thiếu chủ đối ý, bôi nhọ trả thù giống khi trước."

Thời điểm này còn nhắc tới lịch sử đen tối của nguyên chủ.

Lưu Song khụ một tiếng: "Thật sự sẽ không hại ngươi nữa."

Nàng lấy ra một viên Lưu ảnh châu, để nó trước chính mình cùng Yến Triều Sinh, nói: "Hôm nay tại đây chứng kiến, ta là vì ép đệ tử môn hạ Yến Triều Sinh cứu một quả trứng, cho hắn lấyy hai trăm năm tu vi của ta, xin ghi nhớ điều này."

Lưu Song thu hồi Lưu ảnh châu, đưa cho Yến Triều Sinh: "Bây giờ ngươi yên tâm đi."

Nàng ngồi xổm trước mặt hắn, nhắm mắt lại: "Lấy linh lực đi."

Yến Triều Sinh rũ mắt, thấy thiếu nữ đặt hai tay vo thành nắm đấm lên đầu gối mình, lại liếc mắt nhìn cái cổ trắng nõn mềm mại của nàng.

Hắn cúi đầu, định chạm vào da thịt nàng thì dừng lại, ánh mắt biến ảo, không biết suy nghĩ cái gì.

Lưu Song lúc này đã đợi một lúc lâu, vẫn không thấy hắn làm gì, nàng bắt đầu tức giận, bệnh đa nghi vẫn dây dưa không hết? Nàng mở mắt ra, định trừng lại.

Phần cổ nàng hơi ớn lạnh, có thứ gì lạnh lạnh dừng ở trên da thịt nàng.

Từ góc độ của nàng nhìn qua, mái tóc đen của Yến Triều Sinh như thác nước, đầu vùi vào cổ nàng. Nàng sửng sốt một lúc lâu, cắn răng để không run lên vì lạnh.

Một lát sau, nàng cảm thấy không phải, nghi hoặc nói: "Tu vi truyền qua chưa?" Không phải chứ, nàng không cảm thấy suy yếu.

Yến Triều Sinh ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái.

"Nếu thiếu chủ không muốn độ tu vi, không cần miễn cưỡng, đệ tử linh lực thấp kém, không đủ mạnh để lấy linh lực của thiếu chủ."

Lưu Song: "..." Chẳng lẽ nàng lại khẩu thị tâm phi như thế, ngoài miệng nói nguyện ý đổi, kỳ thật là không muốn để Yến Triều Sinh lấy linh lực để cứu Thanh Loan? Không phải, nàng thật sự muốn cứu tiểu Thanh Loan của mình.

Yến Triều Sinh quay lưng lại, hầu kết giật giật.