Nàng Không Thể Lại Thương Hại Một Con Qủy

Chương 33.5: Ái phách

Nơi này, hắn dĩ nhiên cũng không dám đi, dã tâm và khát vọng của hắn quá lớn, không có khả năng chịu đựng được đau đớn của Bát Khổ cốc.

Hắn cau mày, không nên đi vào, hắn điên mới đi vào.

Quay đầu lại cũng không phải không có thu hoạch, bây giờ đã có được hai sợi phách, nuốt ít còn hơn không, tội gì phải chui vào Bát Khổ cốc, vớt người ra?

Nhưng thứ bay ra lại là ai phách và cụ hách, vừa buồn bã vừa sợ hãi, chẳng ngọt ngào gì.

Yến Triều Sinh đứng ngoài mộ Quỷ vương, ôm lấy phách tán đang khóc thút thít trong lòng ngực, khóc cái gì, phiền chết. Có giục hắn hắn cũng sẽ không đi vào, hắn không ngốc.

Lúc này một sợi phách màu hồng nhạt bay ra.

Yến Triều Sinh theo bản năng duỗi tay, muốn nắm lấy nó.

Ai ngờ phách tán ngây thơ mang theo ấm áp, nhào thẳng đến mặt hắn, giống như một nữ lưu manh làm nũng, lỗ mãng hôn lên, ấm áp giống như chuồn chuồn lướt nước.

Yến Triều Sinh cắn răng, nhanh chóng kéo nó xuống.

Đây là... ái* phách của nàng.

*Ái: yêu.

Trong ba phách phiêu tán, đây là phách hắn ghét nhất! Phách tán phấn hồng không thể hiệu được sự ghét bỏ và bất mãn của hắn, hai phách còn lại truyền tới áp lực và sợ hãi, còn nó lại giống một đứa trẻ, cọ tới cọ lui trong vạt áo của hắn.

Rất nhiều lần chạm vào chiếc vảy lạnh như băng của hắn.

Yến Triều Sinh quả thực muốn điên lên, bắt lấy nó, hung ác nói: "Lão tử nuốt ngươi trước ngươi tin không?"

Phách tán hồng nhạt nghe không hiểu, quấn quanh ngón tay hắn, còn làm nũng.

Hắn nhìn chằm chằm nó, kỳ thật không có gì đẹp, chỉ là một phách tán, còn không nhìn ra hình người nho nhỏ, một lúc lâu sau Yến Triều Sinh mới cảm thấy thật sự không có gì đẹp, một lần nữa nhét nó trở lại l*иg ngực.

"Nhìn mặt mùi hai phách tán kia đi." Hắn mím môi, "Tuyệt đối không phải ngươi."

Hắn cất bước vào mộ Quỷ vương, âm khí ào ào kêu khóc, cuốn quần áo hắn tung bay, Yến Triều Sinh không phản kháng, để mặc bọn chúng kéo hắn vào Bát Khổ cốc.

Hắn ổn định thân thể rơi xuống đất, Yêu đồng mở ra hết cỡ, màu bạc rực rõ trông quỷ quyệt lại lạnh băng.

Cảnh tượng trước mắt rơi vào Yêu đồng của Yến Triều Sinh, tràn ngập những ý niệm bi thương màu trắng lột trần hồn phách, một khi nó dính lên linh hôn, sẽ xé rách hồn phách ra.

Bát Khổ cốc, hắn trầm tư, nghĩa là muốn thế nhân nếm hết tất cả các loại khổ sở, vĩnh viện chịu tra tấn ở bên trong.

Nếu như vậy, cách tốt nhất để không rơi vào trận, chính là bị thương nhanh chóng và đau đớn hơn nó, nó sẽ không giáng thống khổ lên thân thể nữa?

Yến Triều Sinh nhắm mắt, lòng bàn tay xuất hiện một con dao ngắn, hung hăng rạch da thịt cánh tay mình.

Một tảng lớn vảy rắn đen nhanh rơi xuống, hắn không rên một tiếng, đi vào Bát Khổ cốc.

Cách này quả nhiên hữu dụng, Bát Khổ cốc ở trong mắt hắn không hề biến hóa, mỗi một khắc, Yến Triều Sinh tước một khối vảy.

Thân ảnh hắn bay nhanh qua, cuối cùng, hắn nhìn thấy thiếu nữ đang nằm trên mặt đất.

Nàng bị một cái kén màu trắng vô hình bao lấy, không thể nghe được hơi thở, thiếu hụt ba phách, e rằng hiện giờ thần thức đều đã mơ màng hồ đồ.