Bên ngoài trơn bóng không một chút lông, hai bên âʍ ɦộ đầy đặn, duỗi tay đâm một chút thì rất đàn hồi, rất đáng yêu.
Âm đế thẹn thùng thò ra, ở giữa là cửa huyệt khép chặt chỉ như một đường nhỏ, Tiêu Viễn cũng bắt đầu hoài nghi, nhỏ như vậy làm sao có thể đem toàn bộ côn ŧᏂịŧ nuốt vào chứ.
Có lẽ bị hắn nhìn đến thẹn thùng, bên trong có một ít chất dịch chảy ra, giống như đang mời hắn đi vào, vô cùng mê người.
Bị Tiêu Viễn nhìn như vậy một hồi, Hồ ly cũng khó được mà ngượng ngùng, dù sao cũng là nơi tư mật nhất, hắn cứ nhìn như vậy còn khen nữa, thật quái lạ.
"Ưʍ...Tiêu Viễn..." Hồ ly muốn khép hai chân lại.
Nhưng chỉ vừa động đậy một chút, đầu gối đã bị hai bàn tay hắn đè lại, càng mở rộng ra.
"Tiểu huyệt xinh đẹp như vậy, giấu làm gì chứ!"
Tiêu Viễn nói xong còn cúi đầu xuống, hắn cách quá gần, mặt gần như dán sát vào trong huyệt, đặt biệt là sống mũi cao kia.
Hồ ly từ trên nhìn xuống chỉ thấy hắn nghiêm túc giống như đang nghiên cứu khoa học chứ không là đang nhìn tiểu huyệt của nàng.
Hồ ly bị khoảng cách làm cho căng thẳng, không dám nhúc nhích một chút, hai tay dùng sức chống phía sau bệ, chỉ sợ không cẩn thận làm gương mặt anh tuấn kia dính đầy dâʍ ɖị©ɧ.
Hồ ly còn cảm nhận được hô hấp nóng rực của hắn đang phả lên, khiến tiểu huyệt mẫn cảm mấp máy một chút, càng hấp dẫn hơn nữa.
Nàng chưa khẩn trương bao lâu thì đã bị Tiêu Viễn bất ngờ hôn một cái lên ngoài cửa huyệt.
Nàng hoảng sợ theo bản năng lùi về sau, cứ nghĩ là do bản thân không cẩn thận đυ.ng phải, Tiêu Viễn vừa nhìn là có vẻ thích sạch sẽ rồi, bị nàng làm như vậy sẽ không nổi giận đánh người chứ?
Quá đáng sợ rồi!
Hồ ly vừa lùi về Tiêu Viễn lại bất mãn, hắn trực tiếp duỗi tay nắm eo nàng kéo lại, tiểu huyệt càng gần hơn trước, mũi hắn cũng chui vào bên trong.
"A a a —— "
Tiểu huyệt mẫn cảm không chịu nổi, mũi hắn lại vừa lúc đỉnh vào viên đậu nhỏ phía trên khiến Hồ ly rêи ɾỉ vài tiếng, càng có thêm dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra.
"A a... không phải lỗi của tôi...... Là anh kéo tôi... tôi cũng không muốn như vậy...a..."
Tiêu Viễn cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp dùng hành động đáp trả, một tay giữ chặt eo phòng ngừa nàng không nghe lời chạy loạn, tay còn lại thì vạch ra cánh môi, không ngừng mυ'ŧ lấy bên trong.
Ảnh đế luôn luôn bình tĩnh, luôn được người ngưỡng mộ, lúc này lại vùi vào tiểu huyệt của nàng, gần như tham lam mà mυ'ŧ lấy dâʍ ŧᏂủy̠.
Không chỉ khiến thân thể ngứa ngáy, càng làm cho nàng chấn động, như vậy lại khiến Hồ ly càng chảy ra nhiều nước hơn.
"A....bẩn... đừng mà." Thật sự là rất thoải mái, thân thể nhịn không được mà ngưỡng eo về trước.
"Không bẩn, rất ngọt ."
Tiêu Viễn phía trước chỉ ngửi đã cảm thấy dâʍ ɖị©ɧ của vật nhỏ này rất ngọt, quả nhiên là vậy.
"Hơn nữa —— " Tiêu Viễn hơi dừng một chút, nhìn Hồ ly miệng thì kêu đừng mà dưới eo lại không ngừng ưỡn lên đưa tiểu huyệt ra, trêu chọc, "Thân thể của em hình như cũng không nói vậy ."
"Hứ!"
"... Có thể lại liếʍ một chút không?"
Nhìn bộ dáng ngạo kiều của nàng, Tiêu Viễn quả thật muốn cười lạnh một tiếng.
"Tự mình mở chân ra."
Thấy hắn không tức giận, Hồ ly liền hưng phấn, khẩn cấp mở rộng hai chân, thân thể nàng mềm dẻo vô cùng, có thể mở rộng hết cỡ cho hắn.
Hắn lại lần nữa cúi xuống, đem mặt chôn vào tiểu huyệt, đầu lưỡi không ngừng liếʍ mυ'ŧ mật huyệt.
Không chỉ có như thế, đầu lưỡi còn chui vào khe hẹp kia, bắt chước động tác hoan ái mà ra vào.
"A......a... Thích quá..."
Hồ ly nhìn không được mà luồn tay vào tóc hắn, ngẩng cổ rêи ɾỉ.
"Bảo bối, đem côn ŧᏂịŧ của tôi lấy ra đi, nó đang nhớ em đó."
Hắn làm nàng thoải mái như vậy, Hồ ly cũng liền thuận theo cởi ra thắt lưng hắn, sau đó duỗi tay dò vào qυầи ɭóŧ.
Côn ŧᏂịŧ đậm màu bên trong lập tức nhảy ra.
Hồ ly trước đó cũng thấy một lần, tiểu huyệt cũng ăn qua, nhưng mà lúc này cũng khiến nàng trợn tròn mắt.
Vô cùng cứng rắn, côn ŧᏂịŧ bởi vì bị đè nén quá lâu mà phía trên hiện đầy gân xanh, nhìn hết sức dữ tợn, trên đỉnh còn đang thấm ra một ít chất dịch, còn đang giật giật.
Tiêu Viễn đối với chính mình côn ŧᏂịŧ vẫn là rất tự hào, nhìn Hồ ly xem đến ngây người, hắn còn muốn cười thầm. Sau đó liền nghe được ——
"Xấu quá nha."
Hắn đánh giá tiểu huyệt trắng nõn xinh đẹp của nàng, dám nói hắn xấu.
"Phản rồi."
Tiêu Viễn lập tức sấn tới, hai tay giữ chặt Hồ ly: "Tôi càng muốn để tiểu huyệt xinh đẹp này ăn côn ŧᏂịŧ xấu đó."
Không tiếp tục dây dưa, hắn lập tức đưa phần qυყ đầυ tìm đến cửa huyệt, sau đó dùng sức đâm vào, một phát khiến cho toàn bộ đi vào tiểu huyệt đang chảy nước kia.