[Bác Chiến] Tôi Không Thể Sống Thiếu Em

Chương 15: Kèm học! CẢM GIÁC

Mối quan hệ của Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến càng ngày càng thân thiết rõ rệt, người trong trường ai cũng nhận ra được điều đó.

Chỉ có chính chủ là chưa một ai nhận ra sự khác thường của hai người.

Hôm nay là ngày phát bài kiểm tra tuần trước, nhìn đến số 0 tròn vo trên bài văn, hắn giật giật mí mắt.

Cùng là hai người ngồi một bàn, thế mà Vương Nhất Bác lại được điểm tuyệt đối.

" Lần này về nhà thế nào cũng bị đánh đòn cho mà xem. "

Uông Trác Thành ngồi bàn trên, thầm khinh bỉ.

" Đáng đời, tao bảo qua tao học chung lại không chịu."

Trác Thành tất nhiên đắc ý, cậu thế mà được 95 điểm.

Đây cũng quá không phi thường rồi đi.

" Sao điểm mày tăng lên đột suất thế? "

Trác Thành im lặng không nói, chỉ cười he he.

Gần đây, Uông Trác Thành hay tìm đến Vu Bân, giờ mới biết Vu Bân học rất giỏi, xếp thứ 5 toàn trường.

Con số này có được cũng nhờ hắn kèm cặp cho, thật đáng đắc ý mà.

" Đáng nghi đáng nghi, mau khai, bằng không bản vương đày xuống lãnh cung. "

" Tao bảo mày xem phim ít thôi mà không chịu cơ, tao đây tìm được thầy giỏi, mà có câu, muốn thông lên não phải yêu lấy " thầy "! Cứ thế mà có điểm số thế này thôi. "

Tiêu Chiến khinh bỉ, này là chê cậu dốt văn hay sao?

Nhìn cái vẻ mặt đắt ý của cậu, hắn thật sự muốn đấm cho vài đấm mà.

" Thôi, tao có việc, đi đây. "

Uông Trác Thành tạm biệt Tiêu Chiến, hôm nay cậu có hẹn với Vu bân rồi a!

Còn về Tiêu Chiến, hắn bực mình chống cằm, nghĩ cách đối phó với mẹ.

Lúc này, sau khi cất bài kiểm tra trong cặp, Vương Nhất Bác nhìn đến vẻ mặt ủ rũ của Tiêu Chiến, ngỏ lời.

" Muốn tôi kèm học cho không? "

A.

Tiêu Chiến mắt sáng rực rỡ nhìn Vương Nhất Bác.

" Thật sự có thể sao? Không phiền chứ? "

" Có thể! Không phiền."

" Thế thì triển thôi, bình thường 8h tôi mới vào làm, 4h sang nhà cậu học, đến 8h thì đi làm, cái này, nhờ cậu chiếu cố rồi. "

Thật sự thì bình thường nghe đến hai chữ " học hành " hắn sao mà căm ghét đến lạ thường, nhưng nghĩ lại cái bản mặt đắc ý của lão Thành, lại bực chết người.

Coi ông đây quật lại mày xem sao.

Nhưng sự đời đâu ai đoán trước được điều gì, Vương Nhất Bác không ngờ, mình đây là giao trứng cho ác rồi.

Ngoài môn Hóa ra, môn gì Tiêu Chiến cũng cực kì tệ, nhất là môn Văn, còn hai môn có thể nói là tạm được thì có Toán và Anh.

- --------------------------------------------

" Tiêu Chiến, bài toàn này sai rồi. "

" Đâu có, tôi làm đúng mà "

" Ở đây thiếu x thì bài toán sẽ sai đáp án. "

" Ách, rối quá. "

" Cái này cũng sai rồi."

" Được rồi, sửa thế này đã đúng chưa."

'"Tạm ổn, bài khác. "

" Nữa sao? Tôi nhất định bị cậu bức cho chết."

- --------------------------------------------------------------

Một tuần nay, Tiêu Chiến thật sự rất mệt, đi làm về khuya, sáng dậy sớm đi học, còn theo lời của Vương Nhất Bác là ngồi nghe thầy cô giảng bài, buổi chiều lại cùng Vương Nhất Bác ôn bài, hắn thật sự rất mệt.

Biết được như vậy, Vương Nhất Bác cũng có chút đau lòng.

" Như vậy, cậu không cần phải ngồi nghe giảng vào buổi sáng đâu, những kiến thức này tôi sẽ từ từ ôn lại cho cậu. "

Biết Vương Nhất Bác là có ý tốt với mình, hắn miễn cưỡng cười cười.

" Không sao không sao, cậu đừng xem thường tôi a! Sắp đến kiểm tra học kì 1 rồi, tôi nhất định sẽ cho cậu xem thực lực của tôi. "

Biết Tiêu Chiến không nói đùa, Vương Nhất Bác quay đầu nghe giảng, nhưng sức người có hạn.

Buổi chiều lại, Vương Nhất Bác đang đọc thuyết trình về văn học thì cảm nhận được sức nặng bên vai phải, y cứng đơ, nhất thời không biết làm gì.

Tiêu Chiến thật sự rất mệt, hắn chống đỡ không nổi, ngồi gật gù một hồi lại ngã về phía y, cứ thế mà ngủ mất rồi.

Vương Nhất Bác đem mắt dời qua, từ góc độ này có thể thấy được gương mặt Tiêu Chiến rất rõ.

Môi hắn hơi hé ra, nhất thời, Vương Nhất Bác có chút xúc động.

Y cúi người, đầu từ từ nhích lại, khi khoảng cách chỉ còn một cm nữa thì y giật mình lùi về phía sau. Tiêu Chiến bị ngã, ôm đầu ngồi dậy thì đã thấy bóng lưng Vương Nhất Bác chạy vào nhà vệ sinh, nhất thời không hiểu được gì.

Đem cửa đóng lại, Vương Nhất Bác suy sụp ngồi xuống, y nhất thời hiểu ra được một số chuyện mà mấy ngày này không có đáp án.

Cái cảm giác sợ mất một người, ban đêm nằm mơ lại thấy nụ cười mà mình yêu thích nhất, nhưng lại người đó lại là Tiêu Chiến.

Y ôm đầu, đem nước hắt lên mặt mình để tỉnh táo hơn, cảm giác này một ngày một lớn, Vương Nhất Bác rất sợ.

Khi đủ tỉnh táo hơn, y bước ra như thể chưa có chuyện gì, ngồi xuống đưa ra một số bài tập.

" Cậu mang về làm đi, cái gì không biết cứ khoanh lại, bay giờ thì về nghỉ ngơi đi. "

" À ừ. "

Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng Tiêu Chiến cũng gật gù làm theo, tạm biệt y rồi rời đi.

Nhìn theo bóng lưng thông qua kính cửa sổ, Tiêu Chiến có quay đầu nhìn lại, Vương Nhất Bác có chút chột dạ mà trốn đi.

" Sao cứ có cảm giác có lỗi..."

Vương Nhất Bác đem tay chạm lên tim mình, hắn nhắm mắt lại, đêm nay, giấc mơ đó lại tái hiện.

Tay Vương Nhất Bác chạm vào gương mặt động tình của hắn, vuốt ve hắn, khát khao hắn, muốn được âu yếm hắn.

Qua đêm nay, có lẽ chính mình cũng đã tìm ra câu trả lời mà chính bản thân y muốn.