Thế là một ngày trừ bỏ buổi sáng, Tiêu Chiến vẫn chưa gặp Vương Nhất Bác, ngay cả Uông Trác Thành càng ngày càng ít gặp hơn.
Hôm nay như đều đặn, nói với mẹ là hắn cùng Uông Trác Thành đi chơi sau đó qua đêm ở nhà cậu luôn.
Mẹ hắn đồng ý.
Tiêu Chiến đến nơi làm việc của mình, vừa vào đã được Tống Kế Dương chào đón rất nồng nhiệt.
" A Chiến Chiến đến rồi! Nào nào, lại đây. "
Tiêu Chiến bị lôi lôi kéo kéo về phía bàn tiếp rượu, hắn nhíu mày.
" Gì vậy, đêm nay sảng hả? "
Tống Kế Dương tỏ vẻ ủy khuất.
" Còn không phải bởi vì cậu, mau khai, cậu con trai hôm qua đến đây có phải bạn trai cậu không? "
Tiêu Chiến nghe đến hai từ " bạn trai " thì sửng sốt, cũng may là hỏi hắn, ngộ nhỡ hỏi Vương bát đảng kia, chẳng phải mặt mũi cậu đem vứt cho chó nhai rồi sao?
" Ôi điên sao, nói anh mới quen cậu ta thì thôi, tôi với anh biết nhau cũng hơn 2 năm rồi, tôi là thẳng hay cong anh phải biết chứ? "
" Tôi a! Tôi sợ cậu bị vẻ ngoài cậu ta bẻ cong. Như tôi, ngày xưa có thích đàn ông đâu? Nhưng vì sự ôn nhu dịu dàng của Hạo Hiên mới từ thẳng thành cong đây, đã thế còn là 0 a! "
Tiêu Chiến triệt để câm nín, mà nói mới nhớ, quả thật có phải hắn có chút biếи ŧɦái không a!
Nhớ hồi còn chưa tiếp xúc với nhau nhiều, có một lần khi không thấy Vương Nhất Bác, hắn cũng chỉ rãnh rỗi nên đi tìm, không ngờ lại thấy y ở dưới bóng cây mà tựa đầu ngủ.
Mạnh dạn tiến gần, nhìn đến đôi lông mi dài như con gái, hắn thế mà lại động tâm.
Giật mình khi biết bản thân suy nghĩ thiếu cẩn trọng, hắn vỗ mặt bốp bốp rồi chạy đi.
Giờ nghĩ lại, lại có chút chột dạ.
Hôm nay Tiêu Chiến không ưu tú như mọi ngày, nét cười cũng bị biến dạng và méo mó, những vị khách nữ có quan tâm hỏi hang, hắn cũng qua loa phủ nhận như thể không có chuyện gì.
Dù không hiểu vì sao tâm trạng hắn không tốt, Vương Hạo Hiên vẫn rộng lòng cho hắn về sớm, với cái tinh thần này cũng chỉ sợ làm khách của anh bỏ chạy thôi.
Tiêu Chiến cũng gật gù rồi đi về, chỉ là không ngờ, vừa qua ngã rẽ của con hẻm thì đã nhìn thấy Nhất Bác lưng tựa thành tường, đầu nhìn về một hướng vô định.
Hắn khoác trên mình chiếc áo phông đơn giản cùng với quần zine đen, nhìn qua thật đơn giản.
Vương Nhất Bác đem mắt dời qua Tiêu Chiến, như tỏ vẻ, "tôi đợi hơi lâu rồi đấy"
Tiêu Chiến lại đập mặt bốp bốp vì có cái suy nghĩ điên rồ kia, y sao lại đợi hắn cơ chứ??
Cố tỏ vẻ ngạc nhiên nhất, hắn chạy đến bên Vương Nhất Bác.
" Sao a? Là đợi tôi sao? "
Tiêu Chiến cười cười.
Vương Nhất Bác đưa tay, khẽ chạm vào má người nọ, y thế mà lại gật đầu.
Tay Vương Nhất Bác rất ấm, trời đang vào mùa đông, mọi thứ đều trở nên thật lạnh lẽo.
Hơi lạnh.
Vương Nhất Bác cúi người, đem chiếc áo khoác bằng da khoác lên trên vai Tiêu Chiến, chủ động hỏi, mặc cho gương mặt của Tiêu Chiến biểu thị sự ngạc nhiên đến đỉnh điểm.
Hắn như thế nào lại nhớ đến cảnh chính mình cúi người để cột áo khoác cho cô nàng Sở Sở kia nhỉ?
Như này, cũng có chút tương tự, đều thể hiện sự bảo vệ.
Nhưng Tiêu Chiến chỉ đơn thuần là giúp nàng che chắn lại, còn Vương Nhất Bác, đây là có ý gì a?
Hắn không có ý định từ chối, khi nghe đến câu hỏi của người nọ càng mạnh mẽ quay đầu.
" Muốn đi ngắm sao không? "
Bây giờ, trời tuy đang chuyển lạnh nhưng vẫn còn là mùa thu, ban đêm có sao là chuyện bình thường.
" Cậu? Mời tôi? "
" Ừ, ngắm qua kính thiên văn. "
Mắt của hắn sáng lên, mạnh mẽ gật đầu.
Ở trên ngòn đồi cao nhất thành phố, trời lạnh lẽo phi thường. Từ nơi đây có thể thấy những ánh đèn mờ ảo dưới chân núi, ngước đầu lên lại thấy một bầu trời đầy sao, đây là lần đầu tiên, có người cùng hắn lên trên này ngắm sao.
Như thế nào vẫn có chút hạnh phúc đi.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác điều chỉnh góc nhìn của kính thiên văn, y rất chuyên tâm.
Hắn hỏi.
" Cậu cũng thích ngắm sao qua kính thiên văn sao? "
Vương Nhất Bác không nhìn hắn nhưng vẫn trả lời.
" Không, là lần đầu biết đến."
Thời gian của Vương Nhất Bác chỉ nghĩ đến việc đọc sách và nghiên cứu khoa học, làm gì đặt tâm tư vào những chuyện mà y cho là "tốn thời gian" này.
" Xong rồi, qua đây nhìn thử. "
Tiêu Chiến đi qua, cúi đầu đem cả hai mắt nhìn vào.
Thông qua kính thiên văn, hắn có thể nhìn thấu được cái đẹp của những vì sao tinh tú trên bầu trời.
Cứ như vậy mà trải qua một đêm đáng nhớ.