Ngô Gia Hành khẽ nhíu mày, lộ ra biểu tình hung tàn bất mãn .
Chân Dương vẫn cười cười, nói: “Cậu lựa chọn xét nét như vậy, đương nhiên tôi cũng muốn kiểm tra một chút, xem xem rốt cuộc cậu có năng lực giúp tôi thu thập tên tra nam kia không.”
Ngô Gia Hành ánh mắt dán chặt trên gương mặt đang hôn mê của Tiền Tiểu Lang, bỗng nhiên cười, hỏi: “Hắn là ai thật ra không quan trọng, tôi hiện tại chỉ muốn biết một vấn đề, anh thành thành thật thật nói cho tôi nghe, phía sau hắn còn trinh không?”
Chân Dương trịnh trọng nói: “Lúc hắn thao người có để người khác liếʍ lỗ hậu, nhưng tuyệt đối chưa bị bất luận kẻ nào thao qua, là huyệt xử nữ hàng thật giá thật.”
Ngô Gia Hành gật gật đầu, nói: “Vậy được.” Nói xong lấy di động ra chơi trò chơi, hai chân mở ra, lại nói: “Nhưng anh gạt tôi là anh không đúng trước, cởi sạch bò lại đây, dùng miệng khẩu giao cho tôi.”
Chân Dương không ngờ hắn sẽ đột nhiên yêu cầu như vậy, biểu tình ngây ngốc, hỏi: “Tôi sao?”
Ngô Gia Hành nhìn chằm chằm di động, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: “Có làm không?” Âm thanh hắn bình tĩnh không chút dao động, giống như đang xã giao bàn công việc, Chân Dương không biết vì cái gì có chút muốn phục tùng người cao cao tại thượng trước mắt này, không dám nói cái gì nữa, xoát vài cái cởi đồ thể thao đang mặc trên người xuống, tiến tới quỳ vào giữa hai chân Ngô Gia Hành, duỗi tay nhẹ nhàng kéo khóa kéo xuống.
Ngô Gia Hành không mặc qυầи ɭóŧ, côn ŧᏂịŧ đã sớm hoàn toàn cương cứng trực tiếp bắn ra, mang theo hương sữa tắm cùng mùi đàn ông nhàn nhạt, thập phần thơm tho hợp lòng người. Chân Dương nắm lấy hành thân côn ŧᏂịŧ, không khỏi sửng sốt, hắn gặp qua không ít nhưng côn ŧᏂịŧ có màu sắc hình dáng xinh đẹp như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Côn ŧᏂịŧ Ngô Gia Hành vô cùng thẳng tắp, đường kính 4cm, dài chừng 17cm, thao qua rất nhiều người nhưng vẫn bảo trì được màu sắc phấn nộn, lúc nhỏ chắc là không cắt bao, lúc cương cứng nữa cái qυყ đầυ vẫn còn được bọc dưới lớp da, vì thế làm cho cự căn vốn dữ tợn lại mang theo chút e thẹn xấu hổ ẩn mình, khiến người nhìn sinh ra cảm xúc thương mến. Chân Dương chính là người bị mê hoặc lúc này, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã cúi đầu ngậm lấy phần đầu côn ŧᏂịŧ Ngô Gia Hành, như đang âu yếm vật nhỏ nhẹ nhàng mυ'ŧ hút.
Ngô Gia Hành đem một chân gác lên vai Chân Dương, nói: “Anh mẹ nó đang ăn kẹo que hả? Nuốt vào, dùng sức hút.”
Hắn lớn lên vừa tráng vừa soái, một khi làm biểu tình tàn nhẫn liền lại ẩn ẩn hiện ra chút manh manh, làm người khác muốn quan tâm chiếu cố hắn bảo hộ hắn, cũng muốn ở dưới thân hắn dục tiên dục tử. Chân Dương hàm hàm hồ hồ đáp lại, quả nhiên hút đến càng thêm ra sức, lại liếʍ lại hút, lại ngậm lại mυ'ŧ, thậm chí còn đem trứng trứng Ngô Gia Hành dưới lớp lông túm ra, một ngụm ngậm một bên vào khoang miệng, lấy lòng mυ'ŧ vào trêu chọc.
Ngô Gia Hành không quá để ý Chân Dương hầu hạ, lực chú ý dường như đều đặt trên di động, xem Chân Dương như chút gia vị tránh lạc miệng, ngẫu nhiên còn nghe được tiếng thở dốc trầm trọng của người bên dưới, có lúc được thâm hầu mà phát ra tiếng nôn khan, mới cười vỗ vỗ đầu Chân Dương, như đang ngợi khen sủng vật.
Giằng co như vậy khoảng nửa giờ, Chân Dương càng thổi càng hăng hái, đang suy xét có nên yêu cầu Ngô Gia Hành trước cùng chính mình làm một hiệp, trên giường bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, cùng với âm thanh thanh thúy của ống thép cùng tiếng cót két của ván giường vang lên, Tiền Tiểu Lang mơ mơ màng màng ân một tiếng, từ từ tỉnh lại.
Tiền Tiểu Lang tỉnh lại liền chú ý tay chân mình bị trói chặt, theo bản năng nghĩ đến tình tiết trước lúc hôn mê, giãy giụa vài cái vẫn không thoát ra được, xoay đầu nhanh chóng xem xét hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt cuối cùng ngừng ở trên người Chân Dương, lập tức nổi điên đỏ mắt kêu to: “Thao, Chân Dương mày hại tao, lão tử đáp ứng giúp mày làm Ngụy Tân, mày mẹ nó cư nhiên hại tao, tao mẹ nó đắc tội mày lúc nào? Là không làm cho mày sướиɠ đủ hay không đút no mày? Thao mẹ mày thả tao ra, thao!”
Trong khoảng thời gian này Chân Dương tiếp xúc hắn đặc biệt gần, Tiền Tiểu Lang đổi vô số kiểu chơi cùng hắn làm rất nhiều lần, mỗi lần Chân Dương đều biểu hiện cực độ phấn khởi, nửa đêm trước thao xong, nửa đêm sau tới sáng còn vẫn có thể ngậm côn ŧᏂịŧ Tiền Tiểu Lang lần nữa cầu thao. Tiền Tiểu Lang đặc biệt thích con người rắn rỏi như Chân Dương, nhiều lần đem hắn thao bắn tinh bắn nướ© ŧıểυ, lại rót đầy trong ruột hắn. Mấy hôm trước Chân Dương bỗng nhiên nhắc tới Ngụy Tân, nói là hận thấu tên tra nam chơi xong liền chạy kia, muốn thấy Tiền Tiểu Lang khai bao Ngụy Tân. Tiền Tiểu Lang từ nhỏ đã đặc biệt sùng bái người anh họ Ngụy Tân này, cảm thấy hắn thực soái dáng người tốt, học tập không tồi còn là học sinh chuyên thể thao, trước kia không có ý tưởng này, bây giờ Chân Dương bâng quơ nhắc tới như vậy, làm hắn thật sự sinh ra mấy phần du͙© vọиɠ chiếm hữu vặn vẹo, bất quá hắn không nghĩ tới chính là, Chân Dương thật sự hận Ngụy Tân, nhưng mục tiêu xuống tay lại là mình.
Lúc chiều Chân Dương hẹn hắn tới đây, kỹ càng tỉ mỉ nói muốn đùa bỡn Ngụy Tân như nào thế nào, Tiền Tiểu Lang nghe được cả người khô nóng, uống ly nước Chân Dương đưa để dập chút lửa, quần còn chưa cởi xong bỗng nhiên trước mắt tối sầm, lúc tỉnh lại chính là cục diện như hiện tại.
Chân Dương đang chôn đầu dưới đũng quần Ngô Gia Hành xoay lại nói: “Tôi hại cậu bao giờ? Cậu hiện tại khoan la hét để dành chút sức đi, đợi lát nữa gọi giường lớn một chút.” Hắn nói xong vừa định đứng lên, Ngô Gia Hành bỗng nhiên đè hai vai hắn xuống, nói: “Tiếp tục quỳ, mặt hướng lên giường, từ từ quan sát lão tử giúp hắn khai bao.”
Ngô Gia Hành nói xong từ trên sô pha đứng lên, chậm rì rì đi tới mép giường. Hắn bận một thân tây trang màu đen cắt may tỉ mỉ, nhìn giống như nhân viên văn phòng vô hại, nhưng cố tình chỗ đũng quần lại bật ra một cây cự căn hùng tráng nam tính, rũ sát xuống khóa quần la hai túi trứng nặng trĩu, nhìn lên trên một chút là hành thân cương cứng dựng thẳng to dài, nửa cái qυყ đầυ được bao dưới lớp da, xinh đẹp là thật sự xinh đẹp, khủng bố cũng thật sự khủng bố.
Tiền Tiểu Lang là ai? Chốc lát liền đoán được hắn muốn làm gì, đại não nhanh chóng vận hành, tận lực tỏ vẻ trấn định để che giấu nội tâm hoảng loạn, nói: “Anh là người Chân Dương gọi tới đi? Anh nghe tôi nói, tôi biết rất nhiều người, anh thích loại hình gì tôi đều có thể tìm giúp anh, anh thích quân nhân không? Cái loại đặc biệt đàn ông ấy, hoặc là huấn luyện viên thể hình? Thầy giáo, thầy giáo được không? Anh... Anh đừng tới đây, Anh nghe tôi nói...”
Ngô Gia Hành mạnh mẽ nhào lên giường ngồi vào phía sau Tiền Tiểu Lang, hai chân mở rộng để ở hai bên, một phen đem hắn kéo lại đặt sát trên eo hông chính mình, côn ŧᏂịŧ chống lên cơ lưng rắn chắc. Tư thế này Tiền Tiểu Lang không có nhiều thay đổi, vẫn như cũ bảo trì tư thế nằm thẳng tay chân cuộn tròn, mông để trên gối đầu, cánh mông hướng sang hai bên tách ra hơi hơi chổng lên, nhưng thân trên lại nằm ngửa đè trên đũng quần Ngô Gia Hành, cả hai trông giống một đôi tình lữ cực kỳ ái muội.
Ngô Gia Hành cúi đầu nhìn gương mặt đẹp trai ẩn ẩn hoảng loạn của Tiền Tiểu Lang, vươn tay cầm lấy chai gel bôi trơn Chân Dương để sẵn trên đầu giường đổ lên tay, một tay nắm lấy núʍ ѵú Tiền Tiểu Lang hung hăng xoa bóp, thân mình hơi ngã về trước, một tay khác phủ đầy gel tiến xuống dưới thân Tiền Tiểu Lang, ngón tay thuần thục tìm được lỗ thịt phía sau, không nóng nảy thâm nhập, mà để ở miệng huyệt chậm rãi cọ xát. Tư thế này làm cánh tay hắn vừa vặn dán lên côn ŧᏂịŧ cùng túi trứng Tiền Tiểu Lang, cố ý trêu chọc.
Sau đó Ngô Gia Hành trả lời nói: “Tôi thích loại hình như cậu.”
Tiền Tiểu Lang cảm giác được một vật to lớn cứng rắn chống trên lưng mình, cũng cảm giác được ngón tay người kia đang du tẩu dưới thân, sợ tới mức mặt trắng bệt, lắp bắp nói: “Đừng đừng đừng, tôi... Tôi xấu như vậy căn bản không xứng với anh, tôi thật sự quen biết rất nhiều đàn ông đặc biệt soái lại nam tính, phụ nữ cũng có, tôi giới thiệu cho anh được không?”
Ngô Gia Hành cười lạnh nói: “Cậu cảm thấy được không? Người cậu giới thiệu không biết đã bị chơi qua bao nhiêu lần, ngượng ngùng, tôi có chứng khiết phích, chỉ thích chơi xử nam.”
Tiền Tiểu Lang nỗ lực giãy giụa vài cái, nhưng cổ tay bị cột chặt vào cẳng chân, mắt cá chân lại cột vào ống thép, căn bản giãy giụa không được, trong miệng gần như mang theo khóc nức nở: “Tôi tôi tôi sớm không còn là xử nam, c̠úc̠ Ꮒσα tôi bị người thao qua rất nhiều lần, thật sự, đã sớm lỏng, có người còn từng tiểu ở bên trong, cực kì dơ bẩn, tôi giúp anh tìm mấy xử nam cho anh khai bao, cầu... Cầu anh.”
“Nga?” Ngô Gia Hành bỗng nhiên cười, trông vừa đểu vừa nguy hiểm: “Cú© Ꮒσα cậu cư nhiên đã sớm bị người thao qua? Tôi đây liền cẩn thận kiểm tra a.” Ngón giữa bỗng nhiên dùng lực, nhân lúc Tiền Tiểu Lang phân tâm cùng với bôi trơn thấm ướt miệng huyệt, một thọc đâm hai đốt ngón tay vào trong.
Tiền Tiểu Lang cả người run rẩy dữ dội, nhịn không được kêu lên một tiếng, cũng không phải cảm giác đặc biệt đau đớn, chỉ là chưa bao giờ bị dị vật xâm phạm làm hắn phi thường khó chịu, cảm giác như bị táo bón mấy ngày nghẹn phân trong trực tràng, dùng sức rặn cỡ nào cũng không bài tiết ra được, hơn nữa hắn nghĩ đến chuyện chuẩn bị phát sinh, lại nghĩ đến cây cự căn to dài bên dưới của Ngô Gia Hành, cả người bị bao phủ trong sợ hãi tột độ, phát ra run nói: “Cầu... Cầu anh, lấy ra đi, đừng đùa tôi, tôi... Tôi giúp anh thổi, tôi... A!...”
Ngô Gia Hành lười nhiều lời với hắn, nhân lúc hắn xin tha lại dùng lực, toàn bộ ngón giữa đều thâm nhập cúc huyệt, hơn nữa lúc nông lúc sâu moi đào thành ruột bên trong.
Tiền Tiểu Lang đau đến kêu ra tiếng, thấy xin tha không có tác dụng, đơn giản bạo nộ mắng to: “Thằng ngu mày lại đυ.ng vào tao thử xem, thao, mày mẹ nó có biết mình đang đυ.ng vào ai không? Mày hiện tại dừng tay tao mẹ nó không so đo với mày nữa, Mày mà còn làm... A!... Tao mẹ nó chơi chết mày... Thao, tao thao cả nhà mày... Lão tử thiến mày, cắt dươиɠ ѵậŧ mày cho chó ăn.”
Ngô Gia Hành rút ngón tay ra, cúi đầu xuống lần nữa đối diện với Tiền Tiểu Lang, nói: “Lão tử có lòng tốt giúp cậu khuếch trương, cậu dám mắng thêm nửa câu mẹ nó tôi sẽ trực tiếp đâm vào.”
Tiền Tiểu Lang nhìn thấy hung quang trong mắt hắn, ý thức được hắn không nói giỡn, nuốt một ngụm nước miếng, không dám tiếp tục mắng.
Ngô Gia Hành hướng trên mặt hắn phun nước miếng, cười nhạo nói: “Nhìn đức hạnh của cậu kìa. Đối tốt một chút liền lên mặt, một hai muốn lão tử đối xử như súc vật mới chịu ngoan ngoãn...”
Ngón giữa lại lần nữa thọc vào cúc huyệt phấn nộn, càng thọc càng sâu càng thọc càng nhanh, khoảng hơn mười phút sau dần dần gia nhập thêm ngón trỏ cùng ngón áp út, lại đến ngón cái cùng ngón út, năm ngón tay tạo thành hình mũi khoan không ngừng khuếch trương miệng huyệt. Động tác hắn phi thường thuần thục nhẹ nhàng, Tiền Tiểu Lang gần như không cảm thấy đau, nhưng chính là bị trướng đến hoảng, trong miệng lại lần nữa phát ra tiếng cầu xin trầm thấp:
“Cầu anh, dừng a, tôi không được... Cú© Ꮒσα tôi thật sự không được... Tôi giúp anh khẩu, tôi cho giới thiệu cho anh người so với tôi càng đàn ông hơn, cầu anh, buông tha tôi... Chân Dương anh giúp tôi nói vài lời đi, tôi giúp anh chơi Ngụy Tân, chúng ta ba người cùng nhau luân hắn, kéo hắn ra đường cái thao, được không? Cầu các người, buông tha tôi.”
Ngô Gia Hành nghiêng người giúp Tiền Tiểu Lang khuếch trương có chút mệt, đơn giản đặt hắn lại trên giường, luồng người qua khoảng trống giữa hai chân mang ống thép của Tiền Tiểu Lang, dùng tư thế 69 ghé lên trên, đầu vai thích ý gối trên đũng quần hắn, một tay chống đất, bàn tay ôm lấy mông trứng hắn bẻ sang hai bên, một tay khác như cũ tạo thành hình mũi khoan giúp hắn khuếch trương, tư thế này hắn có thể nhìn thấy thành quả lao động chính mình – Lỗ xử nam của Tiền Tiểu Lang có thể nuốt vào nửa đoạn trước của mũi khoan, cúc hoa gần như sắp biến thành hướng dương. Hơn nữa côn ŧᏂịŧ Ngô Gia Hành cùng trứng trứng đang rũ từ trên xuống dưới dán trên mặt Tiền Tiểu Lang, cự căn cứng rắn tản ra hơi thở nóng bỏng, thường thường đắp lên miệng cùng mũi, trứng trứng nặng trĩu thì đong đưa qua lại trên phần trán.
Tiền Tiểu Lang nghiêng mặt tránh đi, đầy miệng cùng xoang mũi đều là vị côn ŧᏂịŧ xa lạ của Ngô Gia Hành.
Ngô Gia Hành cố ý đong đưa theo, cười lạnh nói: “Không phải lúc nãy nói muốn thổi sao? Đưa đến bên miệng cậu lại không chịu, thao.”
Tiền Tiểu Lang không để ý hắn trêu chọc, nhưng vì tránh đi côn ŧᏂịŧ, cũng không hề lên tiếng.
Ngô Gia Hành lại mở rộng thêm vài phút, bỗng nhiên rút tay ra, ngẩng đầu hỏi Chân Dương đang quỳ gối cạnh mép giường: “Anh cảm thấy thế nào? Có thể thao được chưa?”
Tiền Tiểu Lang vội vàng kêu to: “Không được, không thể... Cầu anh... Ô...”
Mới vừa cất lời, Ngô Gia Hành lập tức hạ eo đem côn ŧᏂịŧ đâm vào trong miệng hắn, tuy rằng không thể nhét vào toàn bộ, cũng đủ làm hắn nếm được vị tanh mặn nhàn nhạt, không thể không lại lần nữa câm miệng.
Chân Dương cúi người ra vẻ cẩn thận quan sát phía sau Tiền Tiểu Lang, phát hiện miệng huyệt xác thật đã mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy thịt ruột hồng nhạt bên trong, vì thế nói: “Miệng huyệt được nới rộng rồi, có thể thao.”
Tiền Tiểu Lang vừa tức vừa sợ, toàn thân cơ bắp đều run rẩy, mắng to: “Chân Dương tao thao mẹ mày, tao thật muốn thao mẹ mày, thao, mày mẹ nó hại tao... Mày con mẹ nó...”
Ngô Gia Hành lúc này đã từ trên người hắn bò dậy, dù bận nhưng phong thái vẫn ung dung đứng bên mép giường, đỡ côn ŧᏂịŧ đặt trước miệng huyệt không mạnh không nhẹ cọ xát. Tiền Tiểu Lang minh bạch bản thân lúc này chạy trời không khỏi nắng, cả người co rút vài cái, bỗng nhiên không mắng, cũng không xin tha, cắn môi tuyệt vọng nhắm mắt lại...