Xưng Bá Đô Thị

Chương 24: Bất ngờ nhỏ (Thượng)

Lúc Dương Nghệ trở lại tiểu khu đã là 10 giờ đêm, hắn không nghĩ tới mình về đến nhà sẽ gặp được một bất ngờ.

Ra khỏi thang máy, Dương Nghệ mở khóa cửa bước vào nhà chính mình, tùy tay cởi tây trang ném lên trên tủ giày, đồng thời thuần thục cọ hai chân đạp rớt giày da, hắn vẫn còn đứng ở huyền quan, bỗng nhiên nghe được âm thanh trầm thấp của đàn ông truyền đến:

“Cuối cùng em cũng về, trễ chút nữa là tôi ngủ luôn rồi.”

Dương Nghệ đương nhiên nhận ra chủ nhân của giọng nói này, ngực đập thình thịch vài cái, sợ chính mình nghe lầm, duỗi tay ấn mở đèn phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Trương Kiên cà lơ phất phơ nằm nghiêng trên sô pha, có lẽ hắn đã nằm ngốc trong bóng tối một thời gian dài, bỗng nhiền đèn sáng lên liền theo bản năng nheo mắt, vươn tay che lại cặp mắt đào hoa liêu nhân bên dưới.

Dương Nghệ sững sờ tại chỗ, trên mặt không kiềm được lộ ra tươi cười, hỏi: “Không phải anh nói sáng mai bay sao?”

Trương Kiên không ngờ tinh anh thương trường như Dương tổng lại có lúc ngốc như vậy, đĩnh thân một cái từ trên sô pha ngồi dậy, khoa trương mở hai tay ra, hỏi: “Cho em một bất ngờ, ngày mai quả thực có chuyến bay... Mẹ nó em thất thần cái gì? Còn không mau nhào tới ôm Trương ca ca của em một cái.”

Hôm nay Trương Kiên không mặc chính trang, trên người bận sơ mi trắng, bên dưới là quần thể thao màu nâu, có thể do hắn cố ý, Dương Nghệ thấy hắn không cởi giày mà vẫn như cũ mang trên chân, từ đầu đến chân đều tản ra cảm giác thiếu niên, người này bây giờ nhìn không giống một tổng tài đã gây dựng sự nghiệp nhiều năm, mà giống một học sinh hư có phần ngang ngược vô lại.

Dương Nghệ cười ngây ngô đi tới, Trương Kiên không đứng lên, Dương Nghệ đành phải ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt cúi xuống ôm siết lấy. Hai tay Trương Kiên vòng xuống dưới bao lấy mông trứng Dương Nghệ, cách mấy lớp vải quần xoa nhẹ vài cái, đem đầu vùi ở trước ngực hắn, giọng ồm ồm nói: “Em đi đâu cả ngày nay a? Lúc chiều tôi cùng đối tác bàn xong hợp đồng liền chạy tới đây, đợi em mấy tiếng đồng hồ...”

Dương Nghệ ôm cái đầu xù của Trương Kiên, trong lòng ngẫu nhiên sinh ra cảm giác yên tâm, dươиɠ ѵậŧ dưới háng cũng hơi ngẩng đầu nhưng cũng không hoàn toàn ngạnh lên, thấp giọng nói:

“Em đi bồi người khác làm công sự, không biết anh tới nếu không đã sớm trở lại rồi, anh vẫn luôn nằm ngốc trong nhà chờ em hả? Sao không nhắn WeChat hay điện thoại a?”

Trương Kiên đem áo sơ mi đang đóng thùng của Dương Nghệ xả ra, hai tay duỗi vào trong vuốt ve cơ ngực kiên cố, nói: “Vậy thì làm sao bất ngờ được?”

Dương Nghệ cầm lòng không đậu run lên vài cái, lẽ ra hắn thao người kinh nghiệm phong phú, c̠úc̠ Ꮒσα sau khi khai bao cũng không thiếu người thao, mà lúc này thân thể cùng tâm lí đều có phần non nớt như rơi vào mối tình đầu, không biết vì cái gì, mỗi khi đυ.ng tới Trương Kiên hắn liền biến thành trạng thái như vậy, Trương gia ca ca tùy ý chạm vài cái liền làm hắn cảm giác như bị điện giật, lông tơ dựng thẳng sướиɠ run đến dục tiên dục tử.

Hiển nhiên Trương Kiên cũng thực vừa lòng với phản ứng của Dương Nghệ, côn ŧᏂịŧ dưới háng dần dần tỉnh lại, chống dưới lớp quần đỉnh vào giữa mông Dương Nghệ, Dương Nghệ nhớ lại mấy lần trước cùng Trương Kiên kịch liệt tính giao, trong lòng hưng phấn đến khó nhịn, đồng thời lại nhịn không được có chút ảo não, lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc sáng mai anh bay lúc mấy giờ?”

Trương Kiên nhanh nhẹn lột sạch chính mình cùng quần áo trên người Dương Nghệ, thân trên tinh tráng hơi nghiêng về trước, hai người ngực dán ngực ôm lấy nhau, nói: “9 giờ máy bay cất cánh, 7 giờ tôi ra cửa, sao? Sợ tôi không đủ thời gian đút no em sao?”

Dương Nghệ ngượng ngùng không dám nói thẳng chính mình luyến tiếc Trương Kiên, thanh âm bị đè thấp: “Vốn dĩ chúng ta không có nhiều thời gian, còn lãng phí mất mấy tiếng, lúc chiều đáng ra anh nên gọi điện thoại cho em...”

Trương Kiên muộn thanh muộn khí cười, nói: “Tôi hiểu, tiểu Nghệ luyến tiếc Trương ca ca. Không phải vẫn còn mười mấy tiếng sao? Ca ca bảo đảm trước khi ra cửa ca sẽ luôn đem côn ŧᏂịŧ tắc trong lỗ sau của em.”

Dương Nghệ đầy mặt đỏ bừng, bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười, duỗi tay hung hăng vò loạn cái đầu xù Trương Kiên, nói: “Ca ca cái rắm, ăn mặc thì như tiểu hài tử, người không biết có khì còn tưởng em dụ dỗ học sinh cấp 3.”

Trương Kiên cười vô lại nói: “Nga? Không thừa nhận tôi là ca ca?” Nói xong bỗng nhiên ôm Dương Nghệ đứng lên, nhẹ nhàng ném hắn lên trên thảm, khom lưng đè cả người lên người Dương Nghệ, nói: “Vậy hôm nay tôi không làm Trương ca ca, tôi làm Trương đệ đệ, Dương ca, làm học sinh cấp 3 thao anh, anh thích không, hửm?”

Dương Nghệ nằm ở trên thảm, chủ động duỗi tay ôm lấy đầu gối chính mình bẻ ra, nói: “Thích...”

Trương Kiên cười mắng: “Tiểu Nghệ em thật da^ʍ.” Hắn quỳ gối xuống phía sau Dương Nghệ, cúi đầu phun lên tay một bãi nước miếng, duỗi ngón tay thuần thục khai quật cúc huyệt Dương Nghệ, lúc đầu là hai ngón tay, thực mau gia tăng đến bốn ngón. Hắn không vội tự cởϊ qυầи mình ra, một tay kéo xuống khóa kéo, hình như bên trong không có mặc qυầи ɭóŧ, trực tiếp móc ra côn ŧᏂịŧ cong cong hùng tráng mà khủng bố, cầm trên tay loát động mấy cái. Vài phút sau, cảm giác hậu đình Dương Nghệ đã hoàn toàn khuếch trương, thân thể tinh tráng tiến tới trước nhích lại gần, vẫn như cũ không cởϊ qυầи, liền như vậy đem côn ŧᏂịŧ thọc vào trong thành ruột Dương Nghệ, hai tay nắm lấy hai mắt cá chân Dương Nghệ, bắt đầu điên cuồng cày cấy trong mảnh đất phía sau.

Trong nháy mắt Dương Nghệ bị Trương Kiên tiến vào liền nhịn không được kêu ra tiếng, lại lần nữa cảm thụ sâu sắc ý nghĩa lời Chân Dương từng nói - Hận không thể chết ở trong lòng ngực hắn, hơn nữa hắn rõ ràng trạng thái lúc này của mình còn có một cách nói càng thêm văn nghệ - Linh thịt hợp nhất (Linh hồn và thể xác như được hòa làm một), điều này có nghĩa là hắn thật sự đã yêu người trúc mã này bất chấp trước đây hắn đối Trương Kiên có bao nhiêu chán ghét...

Bất quá lúc này Trương Kiên cũng không lo được nhiều như vậy, đã lâu không có tiến vào thân thể Dương Nghệ, lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy hậu đình Dương Nghệ so với trước kia càng thêm dụ hoặc, cửa huyệt tuy rằng lỏng lẻo, nhưng bên trong vừa chặt lại đàn hồi tốt, còn vừa ướt vừa nóng, thịt ruột bao lấy côn ŧᏂịŧ không ngừng mυ'ŧ vào, mấp máy, run rẩy, dường như mỗi lớp cơ vòng đều xoắn lại nghênh đón chính mình xâm nhập.

Cảm giác như vậy khiến Trương Kiên khó lòng khắc chế bản thân, không kiêng nể gì ra sức khai khẩn khai quật, chỉ riêng lúc ở phòng khách đã thao Dương Nghệ mấy vòng, từ lúc bắt đầu dùng tư thế “Người truyền giáo” sau đó biến đổi thành Trương Kiên làm hích đất trên mông Dương Nghê, lại đến “Lão thụ bàn căn”, “Đổi chiều kim câu”, cuối cùng là tư thế nghiêng người thân mật lại ái muội.

Dương Nghệ lúc đầu còn tận lực phối hợp động tác với Trương Kiên, nhưng không lâu sau liền đê mê đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, mỗi lần Trương Kiên thâm nhập, mỗi cú va chạm, thậm chí Trương Kiên chỉ kề sát tai hắn thổi khí đều có thể làm hắn sướиɠ đến muốn bay lên trời, cuối cùng thân thể bị thao đến nhũn ra chỉ có thể ngẫu nhiên run rẩy co rút, vô pháp làm động tác khác...

Thực mau đồng hồ đã điểm 12 giờ, Trương Kiên rốt cuộc tự cởϊ qυầи thể thao cùng giày đang mang ra, kích động toàn bộ hỏa lực mãnh thao mấy chục cú trong người Dương Nghệ, trong miệng phát ra tiếng rên trầm thấp dương cương, đĩnh eo một cái đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tưới lên trên thành ruột người bên dưới. Dương Nghệ lúc này đã bắn ba lần, cảm giác tiểu Trương Kiên trong người lại lần nữa cứng rắn biến lớn, theo bản năng hung hăng kẹp lấy, dươиɠ ѵậŧ phía trước run lên, một cột nướ© ŧıểυ phun ra tưới lên trên nền đất.

Trương kiên nắm cằm Dương Nghệ, hung hăng hôn vài phút, chưa cho Dương Nghệ cơ hội thở dốc, đổi chiến trường tiếp tục khai làm.

Ở trên bàn cơm thao một vòng.

Ở phòng vệ sinh thao hai đợt.

Ở trên giường phòng ngủ, bên cạnh cừa sổ, ven tường, trước cửa sổ sát đất lại thao một vòng.

Trong khoảng thời gian này Dương Nghệ không biết mình đã bắn bao nhiêu lần, Trương Kiên vẫn không chịu xuất tinh, côn ŧᏂịŧ hắn như cây gậy sắt được nung trong lò rèn đến nóng rực, một khắc cũng không ngừng xâm lược trong người cùng trong miệng Dương Nghệ, Dương Nghệ sướиɠ không chịu nổi, cảm thấy linh hồn như biến thành con sóng đang phiêu phiêu trên mặt biển mênh mang, lúc bay bổng lúc trầm trọng, chợt cao chợt thấp, trong miệng da^ʍ gào kêu lớn không chịu không nổi cầu Trương Kiên dừng lại, nhưng tay chân lại không chịu bản thân khống chế câu trên người Trương Kiên, thậm chí lấy lòng xoa bóp cơ bắp trên người Trương Kiên, sờ nắn núʍ ѵú gợi cảm.

Đến tận khi kim đồng hồ chỉ 4 giờ sáng Trương Kiên rốt cuộc lại lần nữa bắn ra, hắn giống như một kỵ sĩ cao quý, khóa ngồi ở phía sau mông trứng rắn chắc của Dương Nghệ, qυყ đầυ đút vào trong tiểu huyệt, toàn bộ hành thân bại lộ bên ngoài, dưới ánh đèn còn có thể nhìn thấy cự vật thỉnh thoảng nảy lên, cảm giác như tiểu Trương Kiên chính là một cái ống kim thô thẳng, dương tinh nóng bỏng từ đầu ống chảy ta tiêm vào trong cơ thể Dương Nghệ.

Trương Kiên bắn xong rút côn ŧᏂịŧ ra muốn ôm Dương Nghệ đến phòng vệ sinh tắm rửa, Dương Nghệ vừa sướиɠ vừa mệt, nhất thời bị động tác hắn làm hoảng hốt cho rằng Trương Kiên muốn rời đi, nghiêng người gắt gao ôm lấy thân thể thon chắc hữu lực của người bên cạnh. Trương Kiên không có biện pháp, đành nghiêng đầu cúi xuống hôn vài cái trên mặt hắn, mở chăn ra đắp lên bao lấy người kia, trực tiếp ôm nhau tiến vào mộng đẹp...