Tiền Tiểu Lang xong việc liền nằm vạ trong nhà Dương Nghệ cả đêm, sáng hôm sau hắn hẹn một thiếu phụ tới làʍ t̠ìиɦ, đến trưa ăn xong cơm liền chạy mất. Dương Nghệ nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, ngày hôm sau vốn tưởng có thể thấy mặt Trương Kiên, kỳ quái là... Dương Nghệ lần này lại không muốn cùng Trương Kiên làʍ t̠ìиɦ, chỉ đơn thuần... Muốn gặp người này.
Bất quá Trương Kiên lúc này lại phải đi công tác, sáng sớm đã lên máy bay, tuần sau mới trở về. Dương Nghệ hơi có chút hậm hực nói:
“Vậy thì thôi, anh nhớ chú ý an toàn.” Hai người gọi video qua WeChat, Trương Kiên hướng phía màn ảnh tỏ vẻ tà mị, đặc biệt đàn ông, đặc biệt chọc người phạm tội, còn thấp giọng nói: “Ân, tôi sẽ chú ý, em ở nhà ngoan ngoãn chờ, ca ca trở về sẽ thao em cả đêm.”
Dương Nghệ cười mắng: “Ngốc tử”.
Ngắt cuộc gọi xong còn nhìn di động tiếp tục cười vài phút, cười xong cảm thấy chính mình giống như thiếu nữ 17 18 tuổi, nhịn không được ở trong lòng hung hăng khinh bỉ chính mình.
Buổi chiều không có việc gì làm, Dương Nghệ đến công ty xử lý ít chuyện, khoảng thời gian trước ngã bệnh tồn chút việc vặt, vừa vội vàng xong hắn liền nhận được tin nhắn WeChat của Diêm Chuẩn, nội dung là:
“Đến khách sạn Cách Nhật, phòng 3209, nhanh lên.”
Sau đó còn gửi định vị qua, Dương Nghệ nhìn địa điểm không xa lắm, lái xe 20 phút là đến, đánh chữ hỏi: “Sao lại thuê phòng bây giờ? Còn gấp như vậy?”
Diêm Chuẩn nhắn lại: “Đương nhiên gấp a, em thật vất vả mới bắt được người tới tay, thuê phòng chuẩn bị giúp hắn khai bao, anh không tới nhanh sẽ bỏ lỡ trò hay.”
Dương Nghệ bỗng nhiên nhớ lại lời của Tiền Tiểu Lang, nhắn hỏi: “Ngụy Tân? Cậu đem Ngụy Tân tới khách sạn? Quan hệ hai cậu tốt như vậy đừng làm bậy a, tôi cùng hắn chỉ làm một lần, thật không cần thiết.”
Diêm Chuẩn thực mau đáp lại: “Không hổ là Dương ca, lập tức liền đoán được, anh đừng nghĩ nhiều như vậy, hắn ngủ anh, em phải ngủ lại hắn, anh gấp rút chạy tới là được.”
Dương Nghệ lại nhắn qua khuyên vài câu, Diêm Chuẩn không phản hồi, gọi điện thoại qua cũng không chịu tiếp, tỏ rõ hắn đã hạ quyết tâm muốn đem Ngụy Tân khai bao, không muốn nghe Dương Nghệ dong dài.
Dương Nghệ không có biện pháp, đành phải để nguyên thân người mặc tây trang áo khoác đến gara lấy xe, đi theo chỉ dẫn của định vị lái xe đến khách sạn Cách Nhật, không khéo trên đường lớn xảy ra tai nạn đυ.ng xe liên hoàn, 3 chiếc xe dính vào một chỗ làm giao thông bị ngừng trệ. Diêm Chuẩn nhắn qua hỏi hắn rốt cuộc có tới hay không.
Hắn nhắn lại: “Tôi đang ở trên đường, kẹt xe.”
Diêm Chuẩn hỏi: “Còn mất bao lâu?”
Dương Nghệ quay cửa kính xe xuống ngó trước ngó sau, đáp: “Hình như là tai nạn giao thông, có người bị thương, đoán chừng trong chốc lát không thể đến ngay được.”
Diêm Chuẩn tiếp tục đánh chữ nhắn: “Côn ŧᏂịŧ em ngạnh nửa ngày muốn nổ rồi, nghi thức khai bao không đợi được anh tới xem, em trước tiên hảo hảo đem hắn khai phá, lúc anh tới vừa vặn có thể thấy được cảnh tượng hắn phát da^ʍ.”
Dương Nghệ biết khuyên không được, đành phải nhắn lại nói: “Cậu chú ý đúng mực, đừng để xảy ra chuyện.”
Diêm Chuẩn bên kia lại lần nữa lặn mất.
Tình hình tai nạn giao thông so với suy đoán của Dương Nghệ càng nghiêm trọng hơn, kẹt xe suốt hai giờ đường mới thông trở lại, lúc Dương Nghệ chạy đến khách sạn trời đã ngã tối, lúc hắn rời công ty đã là 3 giờ chiều, tính từ lúc Diêm Chuẩn nói muốn trước khai phá Ngụy Tân cũng đã hơn hai tiếng.
Dương Nghệ khó có thể tưởng tượng tình trạng Ngụy Tân hiện tại là như thế nào...? Là đang bị Diêm Chuẩn cường thế thế công lược phát da^ʍ phát lãng, hay vẫn còn đang giãy giụa phản kháng đến nỗi bị Diêm Chuẩn đánh, giống như Lý Viêm ngày đó lãnh đủ độc chiêu của Diêm Chuẩn, từng quyền từng quyền giáng xuống, không hề có ý thương hương tiếc ngọc...
Một đường tìm phòng hắn tưởng tượng ra đủ loại khung cảnh, tới trước cửa phòng gõ vài cái không ai trả lời, Dương Nghệ nắm lấy khoá cửa thử vặn một cái, quả nhiên không khóa! Đẩy một cái cửa liền mở ra... Gian khách sạn này hiệu quả cách âm phi thường tốt, đứng ngoài cửa không nghe được chút động tĩnh nào, lúc mở cửa lập tức nghe được tiếng va chạm “Bạch bạch bạch” kịch liệt từ hai khối thân thể, còn có tiếng chất lỏng bị đè ép vang lên tiếng “Xì xì”, cùng với tiếng thịt ruột bị côn ŧᏂịŧ xô đẩy phát ra tiếng “Phốc phốc” ...
Chỉ cần nghe mớ tạp âm này cũng đủ để Dương Nghệ não bổ ra cảnh tượng bên trong: ...
Ngụy Tân đang làm ra tư thế kỳ lạ nằm ở trên giường, có thể đang quỳ hoặc nằm bò, tóm lại đang dùng c̠úc̠ Ꮒσα phấn nộn tiếp đón tiến công của Diêm Chuẩn, cơ bắp Ngụy Tân vẫn như cũ dương cương cứng rắn, ngũ quan như cũ anh tuấn gợi cảm, nhưng biểu cảm khẳng định không còn vênh váo như ngày thường, người bị thao làm gì còn bộ dáng ngông cuồng? Chỉ có thể thống khổ, sung sướиɠ, mê loạn, không cam lòng hoặc là mất khống chế...
Bất quá dựa vào tính cách Diêm Chuẩn khẳng định sẽ không quản hắn rốt cuộc biểu tình gì, chỉ biết lấy tư thế bản thân yêu thích tiếp tục khai quật lỗ da^ʍ của xử nam, côn ŧᏂịŧ giống như cây loan đao sắc bén, mỗi một nhấp đều cắt xuống một miếng tôn nghiêm đàn ông của Ngụy Tân, mỗi một nhấp đều thể hiện quyền chủ động của kẻ thao người, mỗi một nhấp đều đẩy Ngụy Tân đến vị trí càng thêm hèn mọn da^ʍ càng thêm đãng...
Dương Nghệ nghĩ tới đây nhịn không được cương lên, quay đầu lại khóa kỹ cửa, tránh để động tĩnh trong phòng truyền ra hành lang, sau đó tự cởi ra tây trang áo khoác ném lên trên móc áo ngoài huyền quan, Dương Nghệ mặc sơ mi trắng, quần tây cùng giày da, bước nhanh hướng vào trong đi tới.
Cấp bậc của khách sạn Cách Nhật chỉ có thể tính hàng trung đẳng, bất quá trang hoàng vô cùng đặc sắc, phòng 3209 là phòng kép dành cho tình nhân, bước vào cửa sẽ thấy một phòng khách nhỏ, sô pha bàn trà TV cùng quầy rượu mọi thứ đều có đủ, trên mặt đất quăng bừa bãi vài món quần áo nam sinh, trong đó có một cái áo khoác còn dính vết máu nhàn nhạt. Bên cạnh còn có ba chiếc giày, một đôi AJ, một chiếc Martin màu vàng, chiếc còn lại không rõ tung tích. Trên bàn trà có hai cái qυầи ɭóŧ tứ giác, một cái đen một cái xám, cái màu đen bị xẽ rách phía sau, chỗ che chắn hậu môn lúc này loang lỗ xơ vải. Bên cạnh còn có một cái gối đầu màu trắng, trên đó còn có một mảng bị ướt màu vàng có thể dễ dàng thấy được. Dương Nghệ dựa vào đây có thể kết luận hai người bọn họ đã ở chỗ này làm một hiệp, chắc là dùng tư thế “Người truyền giáo” để làm, Diêm Chuẩn không muốn Ngụy Tân bị cộm nên đem gối đầu nhét xuống dưới eo hắn, dâʍ ŧᏂủy̠ từ chỗ giao hợp chảy dọc theo mông trứng Ngụy Tân nhiễu lên trên gối đầu, đọng lại thành vệt nước da^ʍ mỹ như hiện tại.
Trong phòng khách một bên là phòng vệ sinh không đóng cửa, từ phòng khách nhìn vào sẽ thấy bệ rửa mặt cùng bồn cầu, hướng bên trong một chút là bồn tắm hình tròn thật lớn. Trên mặt sàn nhà vệ sinh, đặc biệt chỗ bên cạnh bồn tắm còn vương lại rất nhiều giọt nước, không khó tưởng tượng hai người bọn họ cũng từng giao phối kịch liệt bên trong này. Dương Nghệ chú ý thấy trên bệ rửa mặt có vài vết máu thật nhỏ, có lẽ do Ngụy Tân không chịu phối hợp nên bị ăn đánh ở chỗ này, đương nhiên cũng có thể là do giao hoan quá kịch liệt thao ra máu trinh của lỗ xử nam.
Trên bệ rửa mặt còn có một cái ly giấy dùng một lần, lúc ban đầu Dương Nghệ cũng không chú ý đến, lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh gân đến cửa mới thấy bên trong có cái gì, bưng lên ngửi ngửi liền nhận ra được mùi xạ hương nồng đậm nam tính của giống đực, cả cái ly cư nhiên bị chất lỏng sền sệt rót đầy hơn phân nửa, đại khái là màu trắng ngà, còn có màu vàng nhàn nhạt và màu đỏ.
Dương Nghệ trong đầu ông một tiếng, lửa dục hừng hực điên cuồng cháy lên, hắn đoán được suốt hai giờ qua Diêm Chuẩn khẳng định đã đem Ngụy Tân thao mở, đương nhiên đã bắn vào trong trực tràng, nhưng không ngờ Diêm Chuẩn cư nhiên bắn nhiều như vậy, sau đó trong đầu liền không tự chủ được tưởng tượng ra hình ảnh - Diêm Chuẩn bắn xong sau đó ôm Ngụy Tân đặt trên bệ rửa mặt, mang tới một cái ly giấy, mệnh lệnh Ngụy Tân mở hai chân ra ngồi xổm xuống, dùng cơ vòng bài tiết nam tinh trong ruột rặn vào trong ly. Ngụy Tân không thể không nghe theo, thân thể tinh tráng ngồi xổm xuống, giống như đi đại tiện thải ra hạt giống được Diêm Chuẩn phun vào tràng đạo trước đó... Diêm Chuẩn lúc đó nhất định vừa mỉm cười vừa nhìn hắn, nói không chừng còn vươn tay giúp hắn duy trì thăng bằng.
Cuối cùng Ngụy Tân khẳng định không thể rặn ra hết, Diêm Chuẩn đại khái sẽ duỗi tay thọc vào trong c̠úc̠ Ꮒσα hắn, dùng ngón tay điêu luyện tiếp tục ở trong tràng đạo lại moi lại đào, có lòng tốt hỗ trợ hắn lấy ra hết tàn lưu bên trong rồi giúp hắn rửa rửa.
Từ phòng khách nhìn về hướng đối diện nhà vệ sinh chính là phòng phòng ngủ, bước vào cửa nhìn bên trái phía trước cửa sổ có bày một bộ bàn ghế, bên phải dựa tường có mấy ngăn tủ nhỏ, ở giữa phòng là một cái giường lớn hình tròn màu đỏ có hoa văn xa hoa, trên giường có hai khối thân thể khỏe đẹp tràn ngập sức sống đang điên cuồng va chạm. Tất cả đèn trong phòng ngủ đều được bật lên, bên mép giường đặt một cái giá ba chân, phía trên cố định máy quay hình cực kì chuyên nghiệp, bên cạnh ống kính còn lóe đèn lúc chớp lúc tắt, toàn bộ quay lại rõ ràng cảnh tượng hai nam sinh đang giao cấu trên giường đối diện.
Đồng dạng, dưới ánh đèn như vậy, Dương Nghệ cũng đã thấy rõ tình huống trước mắt.
Ngụy Tân đang ghé vào trên giường, gương mặt anh tuấn hướng về đuôi giường, cũng vừa vặn đối mặt với Dương Nghệ đang đứng ngay cửa, hai cánh tay rắn chắc chống ở trên mép giường, hai chân đang làm tư thế quỳ hơi hơi tách ra, mông trứng cứng rắn một trên một dưới điên cuồng hoạt động.
Nhưng mà Dương Nghệ không nghĩ tới chính là, Ngụy Tân lúc này không bị thao.
Một người khác cũng đang nằm trên giường, thân người ngược hướng với Ngụy Tân, người này để đầu dựa lên đầu giường, cơ thể dương cương nam tính phát ra từng tiếng thở trầm thấp, nửa người trên nằm yên, hai chân hắn cuộn tròn dán lên hai sườn gần eo, hơn nữa hai tay ôm đầu gối cong lại, nỗ lực duy trì tư thế khuất nhục cùng dâʍ đãиɠ như vậy, cứ như vậy cánh mông cứng rắn của hắn không thể không tách ra, hậu môn vốn chôn giấu trong hai đồi núi lúc này hoàn toàn bại lộ, miệng huyệt mở rộng nở rộ như một đóa hoa hướng dương.
Trước đó có nhắc tới Ngụy Tân mặt xoay về hướng ngược lại ghé vào trên giường, đùi cùng eo hông thon chắc để ngược hướng dán lên mông trứng người kia, côn ŧᏂịŧ hùng tráng vừa vặn đi xuống cắm vào trong c̠úc̠ Ꮒσα, cũng chính là đang dùng tư thế “Đổi chiều kim câu”. (Hai người nằm ngược nhau làʍ t̠ìиɦ)
Ngụy Tân giống như cái máy xúc đất người đầy cơ bắp, nương theo lực nhấp cường hãn của eo bụng mà di động trên dưới, phía trước phía sau điêu luyện đong đưa mông, côn ŧᏂịŧ liền đi theo đó khai khẩn lộ thịt bên dưới.
Dương Nghệ trong đầu lại lại ông một tiếng, lập tức không kịp phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Ngụy Tân?... Cậu... Như thế nào là cậu ở...?”
Ngụy Tân cùng Diêm Chuẩn đều là thể dục sinh của đội điền kinh, đàn ông, thể lực tốt, sẽ gợϊ ȶìиᏂ, sẽ thao, nhưng trong ấn tượng của Dương Nghệ Ngụy Tân cùng Lý Viêm, Ngô khang, Tiền Tiểu Lang không có điểm gì khác nhau, cùng lắm có thêm cái danh “Bạn trai cũ Chân Dương”, cùng với tính cách tương đối vênh váo, mà Diêm Chuẩn lại không giống bọn họ, lần đầu hắn xuất hiện trong tầm mắt Dương Nghệ chính là lúc đang thao Lý Viêm, hơn nữa động thủ đặc biệt cường thế, ngày thường tính cách ngay thẳng vô cùng, mỗi tiếng nói mỗi hành vi đều cực kỳ đàn ông, là cái bình Hormone di động danh xứng với thực, Dương Nghệ quan sát thấy hắn tuy rằng tuổi tác có hơi nhỏ, nhưng đặt bên cạnh ai cũng tuyệt đối là người nắm quyền chủ đạo, hơn nữa hôm nay lại là Diêm Chuẩn nhắn WeChat hẹn Dương Nghệ tới, cho nên Dương Nghệ càng thêm nhận định là Diêm Chuẩn đang dạy dỗ thao làm Ngụy Tân, hoàn toàn không ngờ tới hiện thực cư nhiên phát triển theo hướng ngược lại so với trong tưởng tượng.
Ngụy Tân chú ý thấy Dương Nghệ đầy mặt khϊếp sợ, cười lạnh nói:
“Thao mẹ anh, anh muốn hỏi tại sao là em thao hắn? Anh thật cho rằng hắn có thể đem em thao? Dựa vào hắn? Lão tử hiện tại nằm trước mặt hắn anh hỏi hắn có dám chạm vào em không?”
Người nọ đang cùng Ngụy Tân nằm ngược hướng, đầu ghé vào đầu giường, từ góc độ của Dương Nghệ chỉ có thể thấy tư thế hắn bị thao, hoàn toàn nhìn không thấy mặt, vì thế Dương Nghệ nảy ra loại suy nghĩ cầu may: “Nói không chừng không phải Diêm Chuẩn...”
Hắn chạy chậm đến bên cạnh giá quay phim, liếc mắt nhìn lại một cái, chung quy vẫn là thất vọng rồi.
Nam sinh đang nằm bị thao kia xác thật là Diêm Chuẩn. Hắn toàn thân trần trụi, chỉ có chân trái còn mang lên một chiếc Martin màu vàng, này hẳn là thú vui biếи ŧɦái của Ngụy Tân lưu lại, chiếc giày bám chặt trên cẳng chân rắn chắc, có vẻ đặc biệt đàn ông gợi cảm. Dương Nghệ đầu tiên chú ý thấy trên gương mặt anh tuấn của Diêm Chuẩn lúc này che kín vết bầm, hốc mắt sưng đến đỏ bừng, dưới lỗ mũi còn tàn lưu vệt máu chưa lau.
Cái này cũng chưa tính là gì, trên ngực, trên bụng, trên cánh tay càng có thật nhiều vết bầm, lớn nhỏ không đồng nhất, hiển nhiên là bị đánh vô cùng ác liệt. Hơn nữa trên tứ chi Diêm Chuẩn, cổ chân cùng với ngực đều hiện lên vệt hằn thật dài, Dương Nghệ quét mắt nhìn một vòng quanh phòng, quả nhiên thấy được bên trên cái ghế cạnh cửa sổ có một đoạn dây thừng thô dài màu nâu đỏ, không khó tưởng tượng Diêm Chuẩn đã từng bị vật phẩm này gắt gao bó trụ.
Càng châm chọc chính là trên cổ Diêm Chuẩn vẫn như cũ đeo thẻ bài kim loại, đó là thẻ bài đặc biệt của quân Mỹ đeo trong thời hạn thực hiện nghĩa vụ quân sự, thẻ bài này tuồng qua quốc gia khác thì chính là đồ trang trí, làm người mang trở nên đặc biệt ngạnh lãng đàn ông, đặc biệt là mang ở trên cổ cùng vai lưng xinh đẹp của Diêm Chuẩn, thời điểm lúc hắn thao người liền lắc qua lắc lại, như tỏa ra độc tính thuộc về nam nhân gợi cảm.
Lúc này thẻ bài kim loại bị mồ hôi Diêm Chuẩn tẩm ướt, dán lên trên cơ ngực dày rộng, theo chuyển động của l*иg ngực hơi hơi phập phồng, thân thể bị thao tới hơi hơi co rút mà không ngừng run rẩy, gợi cảm thì vẫn gợi cảm như cũ, ngược lại mang theo một loại cảm giác không nên xuất hiện trên người Diêm Chuẩn, khuất nhục, so trước kia càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Núʍ ѵú bên trái của Diêm Chuẩn bị kẹp kẹp sắt bằng kim loại, hiển nhiên đã bị kẹp thật lâu, quầng vυ' từ màu nâu biến thành màu đỏ quỷ dị, sưng to bất kham hướng lên trên. Núʍ ѵú còn lại thì bị băng keo cố dịnh dán lên trên một cái trứng rung màu hồng nhạt, không ngừng kịch liệt chấn động. Trên cơ bụng bị bút lông màu đen viết lên ba chữ “Cơ bắp cẩu”. Lại nhìn xuống dưới là một cây côn ŧᏂịŧ hơi cong cương cứng như sắt, dựng lên kề sát cơ bụng, che khuất hơn phân nữa số chữ trên bụng. “Em bé loan đao” này Dương Nghệ quen thuộc vô cùng, bất quá lần này “Bé loan đao” không có ra vào trong miệng hay trong huyệt thịt của bất kì ai, mà hiện tại nó tuy rằng ngạnh, cũng đã mất đi hùng phong ngày xưa, phía trên phủ kín lượng lớn sáp đỏ đã khô lại, nhìn qua xấu xí còn dơ bẩn, có thể tưởng tượng vật đó đã trải qua đối đãi tàn khốc cỡ nào.
Dương Nghệ còn chú ý thấy lôиɠ ʍυ Diêm Chuẩn nguyên bản nồng đậm bây giờ thưa thớt rất nhiều, làn da vùng tam giác ngược vừa hồng vừa sưng, không khó tưởng tượng nhất định là Ngụy Tân trong lúc chơi hắn đem âm mao từng cọng bứt xuống. Đương nhiên, đáng chú ý nhất vẫn là chỗ hai người giao hợp, c̠úc̠ Ꮒσα Diêm Chuẩn non mịn vô cùng, nhưng Ngụy Tân tuyệt đối không có ý định thương hương tiếc ngọc, từ lúc khai bao đến giờ đã thao hơn hai giờ, thọc vào rút ra không dưới trăm lần, huyệt khẩu vừa hồng vừa sưng, rõ ràng đã có dấu hiệu lật ra, nhưng như cũ gắt gao hút lấy côn ŧᏂịŧ thô dài của Ngụy Tân, mỗi lần rút ra đều kéo theo một đoạn thịt ruột đỏ tươi dán trên hành thân, kèm theo là nước sốt màu trắng, một phần bị đè ép đến nổi bọt, một phần văng ra bắn lên trên mông trứng.
Ngụy Tân không quay đầu lại, đoan chắc Dương Nghệ đang đánh giá tình huống của Diêm Chuẩn, cố ý tăng lớn động tác, côn ŧᏂịŧ hắn giống như cái mũi khoan nung đỏ, điên cuồng ở trong c̠úc̠ Ꮒσα Diêm Chuẩn chuyển động trên dưới, phát ra tiếng va chạm càng ngày càng khủng bố, cùng với âm thanh dâʍ đãиɠ do nước sốt bị làm vẩy ra... Mọi người thường so sánh tiếng động làʍ t̠ìиɦ giống tiếng vỗ tay, nguyên nhân chính là do thân thể va chạm phát ra tiếng “Bạch bạch”, nhưng giờ này khắc tiếng vỗ tay đã không đủ để hình dung động tác điên cuồng của Ngụy Tân lúc này, càng giống như đang ẩu đả, ý đồ đem Diêm Chuẩn đâm dính lên trên giường. Rất nhiều lần lúc rút ra hắn chuyển động quá nhanh quá mãnh, toàn bộ qυყ đầυ gần như sắp tuột ra, Dương Nghệ vì thế khϊếp sợ phát hiện c̠úc̠ Ꮒσα Diêm Chuẩn đã tạm thời không thể khép lại, giống cái huyệt động tươi đẹp, cửa động nhẹ nhàng rung động, như đang nghênh đón côn ŧᏂịŧ lần nữa thâm nhập. Mỗi lần côn ŧᏂịŧ trượt ra Diêm Chuẩn căn bản không cần ai nhắc nhở hoặc hỗ trợ, tự mình duỗi tay trực tiếp nắm lấy côn ŧᏂịŧ ướt dầm dề của Ngụy Tân, điều chỉnh đúng góc độ một lần nữa nhét vào cửa động, động tác tinh chuẩn nhanh chóng, Dương Nghệ không chắc là do hắn đã bị thao nghiện, hay là sợ hãi nếu bản thân không làm như vậy sẽ lại lần bị Ngụy Tân đối đãi tàn nhẫn...