Sở Vô Thanh bị bắt nhìn thẳng mặt Sở Hoàn Chi, nhìn đôi hắc đồng thâm thúy chỉ có hình bóng mình.
Ngữ điệu quen thuộc này, ngay cả việc không hỏi nguyên do không hỏi đúng sai mà bênh vực người mình, càng làm cho hắn cả người chấn động, tất cả cảm xúc đều vào một khắc này mà dâng trào bùng nổ, bao phủ hắn trong nháy mắt, hắn lập tức nhào vào lòng Sở Hoàn Chi, gắt gao ôm chặt lấy, như đang ôm lấy một lát bùa hộ mệnh.
Thân thể Sở Hoàn Chi rõ ràng cứng đờ, hơi hơi kinh ngạc. Thanh Thanh nhà hắn từ lúc bắt đầu đọc kinh thư học lễ nghi, cũng đã rất lâu rồi chưa có thân cận với hắn như vậy.
Thực nhanh hắn liền cảm nhận được, khuôn mặt non nớt của Vô Thanh dán vào l*иg ngực mình mà nhẹ nhàng cọ xát, lông mi như hai cái bàn chải nhỏ hơi hơi run rẩy kia, cách một lớp quần áo, đảo qua đảo lại vị trí cất giấu trái tim kia.
“Thanh Thanh?” Sở Hoàn Chi thanh âm cực lãnh, cực thanh, tựa hồ như không mang theo bất cứ một tia cảm tình thế gian nào.
Nhưng chỉ hai chữ như vậy, vào trong tai Sở Vô Thanh lại gợi lên xúc động không thể nói nên lời, chứa đừng tình cảm chân thành nguyên sơ nhất thế gian, như một thanh lợi kiếm xuyên qua kiếp trước lẫn kiếp này, nặng nề mà cắm vào tim Sở Vô Thanh. Làm hắn nguyên bản đã ngừng nước mắt, thế nhưng lại một lần lã chã rơi, trong lúc nhất thời dù có thiên ngôn vạn ngữ muốn trào ra, nhưng mở miệng cũng không nên lời được một câu.
Thực nhanh sau đó, Sở Vô Thanh phát hiện, mình thế nhưng đem vạt áo trước ngực cha xưa nay trắng nõn vô trần, cấm dục đoan chính ướt thành một vũng lớn.
“Thanh Thanh?” Sở Hoàn Chi lại gọi một lần nữa, “Làm sao vậy, như thế nào lại đột nhiên oà khóc như tiểu hài tử thế này?”
Lời phụ thân nói rơi vào trong tai, Sở Vô Thanh tức khắc cảm thấy thẹn, hắn vốn đã là nam nhi bảy thước ngang tàng, thế nhưng bây giờ lại hành động như đứa bé không khống chế được cảm xúc, làm ra loại hành động khóc thút thít làm nũng này, thật sự là quá mất mặt.
“Làm sao bây giờ?” Sở Hoàn Chi hơi hơi cúi đầu, một bàn tay ôm lấy vòng eo tinh tế của thiếu niên, một bàn tay lại phủ lên lông mi thiếu niên. Đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi đi động, từ hốc mắt đến đường cong hai má, từ mũi đến gần đôi môi đỏ trơn bóng, lòng bàn tay lau đi tất cả nước mắt trên mặt thiếu niên.
Cần cổ thon dài, hầu kết hơi hơi nhô lên, cùng với cổ áo trắng tinh đem toàn bộ phong cảnh còn lại khoá trụ chặt chẽ.
“Rất thích bộ dáng Thanh Thanh khóc nga.” Sở Hoàn Chi cười nhẹ một trận, hơi hơi cúi người, hơi thở phun lên bên tai Sở Vô Thanh, chứa đầy cưng chiều nói: “Mau nói cho cha nghe, làm sao vậy?”
Sở Vô Thanh không khóc nữa, điều chỉnh nội tức, lập tức ngước đôi mắt thanh thấu trong vắt nhìn lên , trên mặt một mảnh lạnh lùng, nghiêm mặt nói: “Ta muốn từ hôn.”
Đời trước sau khi đến tiểu thế giới để thí luyện, hắn bị Lâm Nghi phế đi đôi tay này, trở thành một phế nhân vô pháp sử dụng kiếm nữa, đạo tâm càng bởi vì vậy mà bị hao tổn, tu vi cơ hồ cũng không thể tiến thêm, vị hôn thê Đạm Đài Tử Yên vậy mà lập tức phái người đến Sở gia từ hôn, dùng những từ ngữ hết sức nhục nhã để nhục mạ hắn, khiến cho hắn trở thành trò cười giữa toàn bộ Tu chân giới.
Hắn đương nhiên là không đồng ý, lúc ấy hắn yêu nàng đến thảm, đem nàng coi như trân bảo, trong đầu chỉ suy nghĩ phải làm thế nào để cho nàng một cái song tu đại điển thật đẹp, sao có thể đồng ý!
(Song tu đại điển là hai người cùng lập lời thề thiên đạo, sau này song túc song phi, sinh tử không rời)
Nhưng Đạm Đài Tử Yên, tình nguyện tiến hành thế gia chiến minh, lấy mệnh mà đặt cược, cũng không muốn cùng hắn duy trì quan hệ vị hôn phu thê trên danh nghĩa.
Thế gia chiến minh chính là,khi con cháu thế gia được hưởng thụ sự cung phụng đến từ gia tộc, thì tự nhiên thân phải mang theo trách nhiệm, liên hôn cũng không thể từ chối, nhưng ngoài vòng pháp lý thì cũng không phải là không có nhân tình.
Gặp phải loại tình huống này, thì sẽ cùng bên đối phương tiến hành một trận chiến sinh tử, thắng liên tiếp ba trận thì sẽ được giải trừ hôn ước. Mà bên phản đối sẽ không được phái ra tu sĩ có tu vi cao hơn thực lực hai bên.
Loại tình huống này, sẽ cực kỳ khó giải quyết, tuy rằng tu vi dù có tương đương, thì trên thực tế một bên khác hoàn toàn vẫn có thể đi mời sát thủ đỉnh cấp, thậm chí là mời cả đại năng giả đến chỉ để áp chế tu vi phe đối địch. Cho dù một người có thể chiến thắng, nhưng không thể nào có thể mang thương tích mà đánh thắng liên tiếp ba trận đấu?
Người có thể thông qua cuộc chiến sinh tử thực sự quá ít, nhìn như là một đường sinh cơ, kỳ thật là thập tử vô sinh.
Đạm Đài Tử Yên không đau lòng mạng chính mình, nhưng lúc ấy hắn đau lòng, chỉ là giải trừ hôn ước thôi, chẳng sợ tình cảnh lúc đấy sẽ bởi vì vậy mà trở nên càng thêm bất kham. Từ kẻ bị từ hôn trở thành trò cười cho thiên hạ, biến thành phế vật mà người tình nguyện đi chết cũng không chịu gả.
Nhưng lúc ấy, hắn nguyện ý vì nữ tử hắn âu yếm mà chịu đựng hết thảy, thẳng đến nửa năm sau Lâm Nghi kết thành Kim Đan, trở thành đệ tử hạch tâm của một môn phái đỉnh cấp, không cần phải tiếp tục tránh né đuổi gϊếŧ Sở gia, công khai mà lộ diện, hắn mới có thể biết được, nguyên lai vị hôn thê của hắn đã sớm cùng Lâm Nghi vụиɠ ŧяộʍ tư thông.
Đạm Đài Tử Yên thu lưu Lâm Nghi, cho nên mới muốn tới chỗ hắn lui hôn, so với Lâm Nghi nhìn một cái đã biết hắn chú định một bước lên trời, thì cảm tình thanh mai trúc mã khi còn bé tính là cái gì chứ?
“Ta muốn cùng Đạm Đài Tử Yên từ hôn.” Sở Vô Thanh lặp lại một lần, kiên định quyết tuyệt. Đạm Đài Tử Yên đời trước nhục nhã hắn như thế nào, một đời này hắn muốn trả toàn bộ lại.
Sở Hoàn Chi kinh ngạc, “Vô Thanh không phải rất thích hài tử Đạm Đài gia sao?”
Sở Vô Thanh thích tiểu tử Đạm Đài gia kia bao nhiêu, toàn bộ Sở gia đều biết, nếu không sẽ không định hôn ước sớm như vậy, cho dù Đạm Đài Tử Duyên đang ở nơi đại thế giới, cũng không cản trở được hai người hao phí một số vốn to, nguyệt nguyệt phi kiếm truyền thư, kể cho nhau nghe những việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt.
“Trước kia thích, hiện tại không thích nữa.” Sở Vô Thanh mặt vô biểu tình nói.
“Hảo.” Sở Hoàn Chi trả lời.
Một chữ hảo ngắn gọn hữu lực như vậy, làm Sở Vô Thanh đang lòng rối rắm như tơ vò suy nghĩ làm sao mới có thể thuyết phục thân cha là hắn thật sự muốn từ hôn, không phải đang vô cớ gây rối lập tức kinh ngạc.
“Này chính yếu là liên hôn hai tộc, lão tổ..?” Sở Vô Thanh lẩm bẩm nói.
“Vị trí Thiếu tông, ta đã nhượng bộ,” Sở Hoàn Chi nói: “Hắn dám có can đảm mà tới đây gây sự trách móc .”
Dứt lời, Sở Hoàn Chi lập tức đốt truyền âm phù cao giai, phân phó Sở gia trưởng lão đang đóng giữ ở Thanh Sóng đại thế giới: “Ngươi đi truyền tin đến Thượng Nguyên Tông giải trừ hôn ước Sở Vô Thanh cùng Đạm Đài Tử Duyên.” Bùa chú hoá thành một đạo lưu quang bị thiêu đốt hầu như không còn, nháy mắt biến mất vào hư không.