Ban đầu anh nghĩ rằng Lê Nhiễm giống như một đóa hoa bách hợp thuần khiết không tì vết. Nhưng mà bây giờ, khi anh nhìn thấy dấu vết hoan ái xanh tím trên người cô, cùng những phản ứng dâʍ đãиɠ của cô, anh cảm giác như bị cơn lừa dối quét qua như mưa to gió dữ, khiến anh ghen tuông đến điên cuồng.
Rốt cuộc anh cũng không duy trì được thái độ nhẹ nhàng, lộ vẻ phóng túng trêu đùa nữa mà bây giờ anh vô cùng nghiêm túc, ngọn lửa ghen tuông bùng cháy, khiến anh nghĩ phải hoàn toàn chiếm hữu Lê Nhiễm. Tiếng vải bị xé vang lên đúng lúc, anh xé toạc nửa váy của Lê Nhiễm ra một cách dữ dội, duỗi tay lần lượt xé qυầи ɭóŧ, mép ren trắng bị kéo trong tay Giang Vân Xuyên.
Anh đẩy mạnh mép qυầи ɭóŧ bên cạnh ra, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng bèn dọc theo khe hở qυầи ɭóŧ mà đâm vào trong. Đầu khấc to trực tiếp đâm vào hoa môi mềm ướŧ áŧ, phá vỡ hoa huyệt chặt chẽ, cây côn ŧᏂịŧ hoàn toàn đi vào trong.
"A... Đau..." Cảm giác đau đớn thình lình như muốn xé rách cô ra làm hai. Lê Nhiễm giãy dụa tránh khỏi cũng không được. Cô hoàn toàn khϊếp sợ trước sự điên loạn và lửa giận của Giang Vân Xuyên. Người này sắp cưỡиɠ ɠiαи cô, người mà nở nụ cười lịch lãm như hồ ly, hoàn toàn không phải cùng một người mà cô biết!
Cô nghẹn ngào, chất lỏng trong suốt lấp đầy hốc mắt, trượt xuống từ khóe mắt. Cô khóc, im lặng bật khóc. Hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Trên tay Giang Vân Xuyên lạnh lạnh, sờ một cái thì ra là nước mắt của Lê Nhiễm. Anh hốt hoảng, từ lúc biết Lê Nhiễm đến nay, trước nay anh chưa bao giờ thấy cô khóc. Rõ ràng là một người con gái tinh tế và mềm mại, lúc làm việc lại rất nhiệt tình, cực kỳ chăm chỉ và vùi mình làm việc. Cả người giống như một đóa hoa hướng dương đón lấy ánh mặt trời, như thể mãi mãi sẽ không bao giờ buồn.
Mà lần này, anh lại làm cô khóc.