Thẩm Hoài Dương nheo mắt lại, mối quan hệ giữa Quý Hướng Không và mẹ tốt, không giống anh, nên anh không quyền lên tiếng.
Thời gian đã không còn sớm, Diệp Giai Nhi gọi điện cho anh, bé con cứ ầm ĩ đòi ba, anh nghe thấy giọng nói non nớt, trái tim mềm nhũn, sau khi chào hỏi với Quý Hướng Không thì rời đi.
Quý Hướng Không lại uống khá nhiều rượu, đợi đến khi thật sự không uống được nữa, anh ta đứng dậy, đi ra khỏi quán bar.
Mộ Dĩnh Nhi lại đến tiếp rượu.
Bây giờ trong nhà đang cần tiền gấp, cô ta không đến tiếp rượu cũng không có cách nào khác, lương ở tập đoàn Quý thị không thấp, nhưng vẫn không đủ.
Nhưng đối phương là một người đàn ông đã có tuổi, còn rất háo sắc, lúc nào cũng động chân động tay, ngồi trong sảnh của quán bar, giở trò với cô.
Mộ Dĩnh Nhi thật sự không thích như vậy, đẩy đôi bàn tay heo của người kia ra: “Đừng như vậy, không phải ông muốn uống rượu sao? Tôi rót rượu cho ông!”
“Uống cái gì mà uống, nào, để tôi sờ một chút.”
Người đàn ông cười lớn, động tác tay càng không kiêng dè gì, tùy ý lướt trên người cô, sờ mó.
Thái độ của Mộ Dĩnh Nhi cũng trở nên cương quyết, đẩy tay ông ta ra: “Ông đừng như vậy! Nếu không, tôi gọi người đến đó!”
Nghe thấy vậy, người đàn ông cười khẩy, giơ tay lên, tát vào mặt cô ta một cái: “Khoan dung, nhường nhịn cô, cô lại được voi đòi tiên, đã đến đây tiếp rượu, còn giả vờ đơn thuần cái gì?”
Nói xong, người đàn ông nghiêng người, đè lên người cô ra, sau đó bắt đầu hôn, những người xung quanh đều đang huýt sáo hoặc vỗ tay.
Mộ Dĩnh Nhi lo lắng đến mức rơi nước mắt, nhưng không có ai giúp cô ta, ngược lại, mọi người đều đang xem náo nhiệt.
Cô ta cảm thấy trước mặt là một khoảng đen kịt, khuy áo của chiếc váy liền trên người đã bị người đàn ông giật đứt, lộ ra một mảng màu đỏ lớn, ngón tay người đàn ông khẽ khều, cười nói: “Bên ngoài giả vờ đơn thuần, thực ra bên trong lại rất cuồng nhiệt, còn mặt màu tươi như vậy, chậc chậc…”
Mộ Dĩnh Nhi thật sự đã khóc, vội vàng gạt tay người đàn ông ra.
Nhưng không thể khiến ông ta dao động, mà đúng lúc này, một nắm đấm bay đến, người đàn ông ngã xuống bên cạnh, đau đớn kêu lên.
Quý Hướng Không lạnh lùng đứng ở đó, người đàn ông thấy hơi thở tỏa ra từ trên người anh không bình thường, cũng không dám tùy tiện.
Mộ Dĩnh Nhi túm lấy quần áo trên người, cơ thể căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng, vội vàng lau nước mắt, Quý Hướng Không cởϊ áσ vest trên người xuống, tùy ý ném cho cô ta: “Khoác lên!”
Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.
Sau đó, Mộ Dĩnh Nhi và Quý Hướng Không cùng đi ra khỏi quán bar, anh ta đi trước, cô ta đi sau.
Quý Hướng Không uống không ít rượu, không thể lái xe.
Nên Mộ Dĩnh Nhi lái xe, từ trong giương chiếu hậu có thể nhìn thấy lông mày anh nhíu chặt lại.
“Tổng giám đốc, xin hỏi anh muốn về đâu?” Cô ta hỏi.
Quý Hướng Không không trả lời, say bí tỉ, đã ngủ rồi.
Không có cách nào, Mộ Dĩnh Nhi cắn môi, chỉ có thể khởi động xe, lái xe về phía nhà nghỉ.
Không biết tổng giám đốc ở đâu, mà nhà của cô ta lại quá nhỏ, nên cũng chỉ có thể đưa anh ta đến khách sạn….
Trên người Mộ Dĩnh Nhi còn có một hai triệu, vốn dĩ muốn đi đến nhà nghỉ, nhưng thân phận tổng giám đốc cao quý như vậy, cô ta cảm thấy không thích hợp.