Tô Uyển mở mắt ra, người đàn ông bên cạnh vẫn còn đang ngủ, cô cả người bị giam cầm ở trong lòng ngực anh, một bàn tay của anh vắt ngang ở trên eo cô, một tay khác thì nắm lấy vυ' cô không bỏ. Khi ngủ cũng đều bá đạo như vậy, cô nhẹ nhàng tránh anh ra, xuống giường.
Tô thành tháng sáu, thời tiết đã thập phần nóng bức, cô chỉ khoác tạm ở trên người một chiếc áo tắm, ra khỏi phòng ngủ chính, quả nhiên khí nóng liền đập vào mặt.
Rửa mặt xong, cô tính toán làm bữa sáng cho hai người.
Trong phòng bếp, nồi chén gáo bồn đều còn rất mới, công việc của Viên Lãng rất bận, nên không thường nấu cơm, ngày thường hẹn hò, bọn họ phần lớn đều ở bên ngoài ăn. Cô dùng năng lực hữu hạn của mình mà nướng hai miếng bánh mì nướng, đang định luộc thêm hai cái trứng gà, thì eo đột nhiên bị bóp chặt.
“Anh đi đường như thế nào mà không phát ra âm thanh? Làm em sợ muốn chết.” Cô đem đầu dựa vào trước ngực trần trụi của người đàn ông, hờn dỗi nói.
Tay anh vuốt ve thịt mềm trên eo, thanh âm có chút khàn khàn: “Cho nên em đừng giấu anh làm chuyện xấu, anh có thể thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở phía sau em.”
Từng nụ hôn nhỏ vụn dừng ở cổ cô, có chút ngứa, cô muốn trốn một chút nhưng không được, liền kiều thanh hỏi: “Tối hôm qua còn không có làm đủ sao?”
“Không đủ.”
Khó có được nghỉ phép, anh tất nhiên là sẽ không dễ dàng buông tha cô.
“Tưởng tượng đến về sau tỉnh lại là có thể sờ em như vậy, thao em…” Tay anh đã từ vạt áo tham nhập, hướng lên trên sờ soạng, thẳng đến khi nắm lấy đôi vυ' run rẩy.
Cô không có mặc nội y, hai vυ' mềm mại xúc cảm rất tốt, núʍ ѵú mềm oặt dưới sự cọ xát của lòng bàn tay anh liền chậm rãi cứng lên.
Bọn họ có được lần đầu tiên của nhau, từ khi cô học đại học năm một đã bắt đầu, hai người từ không hề kinh nghiệm, sau đó từng bước một thăm dò, thân thể dần dần bị khai phá. Từ lúc ban đầu bài xích, đến chậm rãi cảm nhận được mỹ diệu của tìиɧ ɖu͙©, nhiều năm như vậy cũng chỉ có nhau, nên như thế nào làm cũng không thấy chán.
Viên Lãng đối với thân thể cô si mê ở trình độ làm cô kinh ngạc, thậm chí mới đầu cho rằng anh chỉ yêu thân thể của cô, nên còn vì thế mà nháo vài lần. Cũng may cô dưới sự kiên nhẫn dạy dỗ của anh cũng dần dần trầm mê với loại trò chơi này.
Qυầи ɭóŧ ren bị anh rút đi, lòng bàn tay thô ráp cọ xát huyệt khẩu, tối hôm qua tình cảm mãnh liệt đến nửa đêm, lúc này âm huyệt còn có chút sưng đỏ, Viên Lãng ngồi xổm xuống thân mình, dùng đầu lưỡi thay thế ngón tay, mềm nhẹ mà liếʍ qua một tấc lại một tấc nếp nhăn, nhìn thịt mềm hồng nhạt bị nước bọt của anh bao vây, ngọn lửa nội tâm liền toàn bộ toàn lẻn đến hạ thể.
Anh thật sự yêu cực kỳ âm huyệt của cô, nhiều năm như vậy, Tô Uyển cũng phát giác ra, khi còn ở trường học, đại bộ phận thời gian hẹn hò, anh đều sẽ đem cô đưa tới địa phương không dễ bị người phát hiện, có đôi khi là góc tường bên kia khu dạy học, có đôi khi là chỗ thang lầu tầng cao nhất của thư viện không có một bóng người, có đôi khi là phía sau núi giả tối tăm ở hồ tình nhân, anh sẽ cởϊ qυầи lót của cô, tựa như bây giờ, ngồi xổm xuống thân mình, vùi đầu vào giữa mông cô, điên cuồng mà liếʍ láp.
Tô Uyển ngay từ đầu cảm thấy rất thẹn, mỗi lần ra cửa qυầи ɭóŧ đều mặc đầy đủ, sau khi cùng gặp mặt thì lại bị anh đoạt đi, vì thế không biết bao biết bao nhiêu đêm, cô đều là hạ thể trần trụi đi ở trên đường nhỏ trong vườn trường.
Nhưng về sau, kɧoáı ©ảʍ cấm kỵ làm cô trầm mê trong đó, côg bắt đầu chờ mong bị anh xâm phạm như vậy, thậm chí vài lần, cô đều muốn lớn tiếng kêu ra tới, dẫn người tới vây xem.
Lúc này trong phòng bếp, cô rốt cuộc không kiêng nể gì mà rêи ɾỉ, tiếng nước tích táp rơi trên mặt đất, không hề dự liệu mà cô ở trong miệng anh tiết thân.
Viên Lãng nhìn chằm chằm tiểu huyệt phun nước của cô, ánh mắt trầm đen, đem cô một phen bế lên, đặt ở bệ bếp phía sau.
Ánh mắt nhìn đến bánh mì nướng cô vừa mới nướng xong, lấy qua một khối, xé một miếng nhỏ, sau đó đặt ở huyệt khẩu cô, cọ cọ hai cái.
“Anh làm gì?” Tô Uyển muốn ngăn cản anh, tay lại bị anh bắt lấy.
Vì thế liền trơ mắt mà nhìn anh cầm miếng bánh mì nướng đến khô vàng kia chậm rãi đẩy mạnh tiểu huyệt đỏ bừng của cô.
“Ân…” Tô Uyển đại kinh thất sắc, hơi thở có chút nặng nề, da thô ráp, ngay từ đầu là có chút đau đớn. Nhưng sau khi ngâm ở dâʍ ŧᏂủy̠, thế nhưng chậm rãi mềm hoá xuống.
Viên Lãng thẳng tắp nhìn chằm chằm hạ thể cô, nhìn đến khối bánh mì kia được phủ lên một lớp dâʍ ɖị©ɧ của cô, lúc này mới đem nó rút ra, sau đó cho vào trong miệng.
Tô Uyển nhìn đến nơi này, hạ thể thế nhưng lại một lần nữa khó kìm lòng nổi mà mất khống chế.
Dâʍ ɖị©ɧ của cô như vậy, anh ăn liên tục hai khối bánh mì nướng, miếng cuối cùng nhai nát sau đó đút đến bên miệng cô, buộc cô nuốt vào.
Tô Uyển sau khi nuốt xuống, kiều thanh mà thấp suyễn: “Chồng…”
Ánh mắt cô đi xuống, quần ngủ đã bị đỉnh nhô lên, có thể nghĩ tình huống bên trong là như thế nào.
“Muốn ăn?” Anh thấp giọng cười.
Đáp lại anh, là cô mạnh mẽ mà kéo xuống quần ngủ của anh, qυầи ɭóŧ đã bao không được dươиɠ ѵậŧ, qυყ đầυ từ trong khe hở lộ ra tới, cô gấp không chờ nổi mà bắt lấy nó, ăn vào trong miệng.