Một Đêm Tình

Chương 12: Triền Miên (H)

Hoắc Thần Dương nhận thấy sự khinh thường trong mắt Tằng Phàm, không khỏi thấp giọng cười một tiếng.

“Làm sao? Muốn làm bạn trai của em thì không nên có một chút bản lĩnh sao? Anh thừa nhận vị trí phó viện trưởng là do người khác coi trọng thể diện của ba anh, nhưng năng lực của anh thì ai cũng biết rồi.” Hoắc Thần Dương tự đắc nói.

Tằng Phàm vẫn nghi ngờ nhìn anh.

“Nhìn nữa là ăn em đấy!" Hoắc Thần Dương nắm lấy hai lỗ tai nhỏ của Tằng Phàm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đó, ánh mắt anh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay.

“Anh định làm gì?” Đột nhiên anh thân mật như vậy làm Tằng Phàm có hơi choáng ngợp, đặc biệt là trong mắt anh như có những vì sao lấp lánh, đại dương bao la, lại có sông núi rộng lớn vạn trượng suốt từ xưa đến nay. Đây không phải là thứ mà Tề Chương, người trạc tuổi với cô có thể có được.

Tề Chương giống như ánh đèn rực rỡ, lộng lẫy nhất trong đêm mà người đàn ông trước mặt lại là vầng trăng tròn dịu dàng mát mẻ, sáng ngời lên.

Tằng Phàm thất thần trong chốc lát. Hoắc Thần Dương nắm bắt cơ hội này, hai cánh môi mỏng của anh dán lên, đôi môi thơm tho của cô khẽ mở, vừa khéo cho anh tiến vào sâu hơn.

Như thể anh đang ngậm lấy viên kẹo ngọt ngào nhất trên đời, Tằng Phàm bị anh hôn sâu, lưỡi anh càn quét trong khoang miệng cô mà không có sự cho phép, từng chiếc răng trắng tinh được anh cẩn thận liếʍ qua, liếʍ đến mức Tằng Phàm thấy nhói đau trong lòng.

Sự nâng niu quý trọng mà anh dành cho cô cũng không kém Tề Chương là bao nhiêu, chắc hẳn so sánh người hiện tại với bạn trai cũ của mình là tính xấu mà người phụ nữ nào cũng có. Tằng Phàm cũng không biết chuyện này là như thế nào, sao cô lại so sánh người đàn ông chỉ là tình một đêm của mình với Tề Chương đã bên có nhiều năm? Nhưng so sánh thì thế nào, không phải bên nhau nhiều năm như vậy thì cuối cùng vẫn đường ai nấy đi sao?

Nghĩ đến đây, cô không kiên quyết chống cự người đàn ông trước mặt nữa. Hoắc Thần Dương không biết vì sao đột nhiên cô mềm lòng, nhưng dù sao đối với anh thì đây là cơ hội tốt.

Hoắc Thần Dương chớp lấy thời cơ nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người, không đợi Tăng Phàm từ chối đã cắm vào trong cô trên sô pha.

Anh bóp hai bên ngực cô lại một chỗ, liếʍ láp nhũ hoa màu đỏ tươi. Lúc đang làm Hoắc Thần Dương còn không quên phát biểu cảm nghĩ của mình. “Phàm Phàm, ngực em thơm quá.” Nói xong, anh vô cùng thích thú ngửi lên đó.

“Thật mềm.” Dường như sợ Tằng Phàm không tin, anh còn mạnh mẽ xoa nắn nó, tựa như đang xoa một cục bột vậy.

Vốn dĩ Tằng Phàm là một tay mơ, Hoắc Thần Dương nói lời tục tĩu như vậy làm cô xấu hổ đến nỗi cả mặt đỏ hồng cả lên. Bị như vậy, mỗi anh cắm mãnh liệt như vậy, miệng cô chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ “Ưm~ a~” không ngừng. Cảm thấy bản thân mình kêu rên quá nhiều, cô cắn chặt môi dưới, dù sao lúc nghe được âm thanh ấy, cô cũng thấy đỏ mặt.

Hoắc Thần Dương thích kiểu phụ nữ nội tâm và kín đáo thế này, sự kiềm chế của cô vừa khéo làm anh thấy có chút đáng yêu, phần hông rắn chắc của anh thúc vào càng mạnh mẽ hơn.

Tằng Phàm vốn là cô gái chưa trải sự đời, lần trước trải qua với Hoắc Thần Dương cô vẫn luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, còn lần này cô đã cảm nhận rõ ràng kɧoáı ©ảʍ trong chuyện nam nữ.

Cô mất đi năng lực kiểm soát cơ thể mình, dù có chuyện gì cũng mông lung không rõ. Bất kể là anh đâm vào chỗ nào trong hoa huyệt, cô đều cảm thấy tuyệt vời đến lạ thường. Khi anh mυ'ŧ hoa nhũ của cô, Tằng Phàm thậm chí còn cảm thấy có dòng sữa trong ngực cô chảy ra, vừa đau vừa sảng khoái! Tằng Phàm muốn hét lên để giải tỏa du͙© vọиɠ của mình.

Đương nhiên Hoắc Thần Dương biết thân thể của Tằng Phàm vô cùng nhạy cảm, từ lần đầu tiên của hai người anh đã cảm nhận được. Hiện giờ cự vật thô dài của anh triền miên không dứt, thịt mềm của cô lại co giãn toàn phần, các nếp gấp nhỏ trên vách huyệt bao bọc lấy thứ đồ to lớn của anh. Mỗi một lần ra vào là một lần du͙© vọиɠ được bùng nổ.