Danh Môn Tiểu Điềm Điềm

Chương 6: Ta Cho Người Đi Tìm Mấy Vị Tiểu Thư?

Tống Thần Ngữ chớp mắt: "Tôi có biện pháp!"

Nói xong cô liền vọt vào phòng tắm, hướng bồn tắm xả nước, sau đó lại vọt tới phòng bếp, mở ra tủ lạnh, đem toàn bộ đá lạnh bên trong đều lấy ra bỏ vào bồn tắm.

Dung Diệc Sâm liền nhìn cô chạy tới chạy lui.

"Được rồi!" Tống Thần Ngữ nói, "Anh đi vào bên trong bồn tắm ngâm đi, tôi lại gọi điện thoại cho người phục vụ lại đưa hai thùng đá tới, khẳng định có thể giảm bớt dược tính trên người anh!"

Dung Diệc Sâm sắc mặt khó coi tới cực điểm: "Cô như vậy cho tôi đi bồn tắm ngâm nước đá?"

"Để hạ hỏa, chỉ có biện pháp này a.."

"Ai nói tôi muốn hạ hỏa? Tôi muốn hạ chính là dục!"

Tống Thần Ngữ vẻ mặt đưa đám nói: "Kia nếu không, tôi.. Tôi cho người đi tìm mấy vị tiểu thư lại đây? Hai người? Ba người? Có đủ hay không?"

Dung Diệc Sâm cầm lấy một cái gối đầu trực tiếp liền ném về phía cô, Tống Thần Ngữ bị ném trúng vẻ mặt trở nên mộng bức, nàng nói sai cái gì?

Hắn xuống giường hướng trong phòng tắm đi đến: "Loại nữ nhân này, tư cách xuất hiện trước mặt tôi đều không có!"

Tống Thần Ngữ nhìn theo bóng dáng hắn, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cảm giác này vừa mới lên được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy Dung Diệc Sâm nói: "Lại đây!"

Cô vẫn không nhúc nhích.

"Nếu không qua đây, hiện tại tôi liền xoay người đem cô ăn."

Tống Thần Ngữ vội vàng chạy vào phòng tắm.

Dung Diệc Sâm đã trần như nhộng nằm trong bồn tắm, cô đứng rất xa ở cửa, không dám tới gần.

"Chính mình lại đây hoặc là tôi tới ôm cô lại đây, chính mình chọn đi."

Tống Thần Ngữ cọ tới cọ lui, đi tới bên người hắn.

Cô vừa mới tới gần, Dung Diệc Sâm bỗng nhiên vươn tay tới, một tay đem cô nhào vào bồn tắm!

Bọt nước văng khắp nơi, đột nhiên như vậy khiến Tống Thần Ngữ không kịp phòng ngừa ngã vào, lạnh lẽo đến xương thủy, làm cô lạnh đến thét chói tai.

"..."

Tống Thần Ngữ vội vàng bám lấy thành bồn tắm bên cạnh ngồi dậy, toàn thân trên dưới đều ướt đẫm.

Mà cô rõ ràng cảm giác được, chân nhỏ của cô đυ.ng phải một vật thể cưng cứng..

Mặt Tống Thần Ngữ thoáng cái liền đỏ.

Quần áo cô gắt gao dính chặt trên người, phác họa ra từng đường nét thân thể, quả thực là câu dẫn người phạm tội, chính cô một chút cũng không có phát hiện.

"Cô thật sự cho rằng, tôi chỉ ngâm nước đá là được?" Dung Diệc Sâm lười biếng nhìn cô, ra lệnh, "Tống Thần Ngữ, nam nhân là nghẹn không được."

".. Anh, anh muốn tôi, giúp anh.. Giúp anh dùng tay giải quyết?"

"Nếu cô nguyện ý dùng chính mình tới giải quyết, tôi phi thường vui."

Tống Thần Ngữ khẽ cắn môi, trải qua một phen tư tưởng đấu tranh kịch liệt, chậm rãi vươn tay tới..

* * *

Ngày hôm sau.

Tống Thần Ngữ tỉnh lại, hai tay như là không có sức giống nhau, đau nhức không thôi.

Cô nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng, xoa xoa bàn tay, nghiêng đầu qua tức khắc nhìn thấy một đôi mắt đen.

Dung Diệc Sâm nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ một mảnh lạnh nhạt, nhàn nhạt hỏi: "Tỉnh?"

"Tôi, tôi như thế nào lại ở trên giường?"

Tống Thần Ngữ rõ ràng nhớ rõ, đêm qua cô từ phòng tắm đi ra, lúc sau mặc áo tắm dài liền chạy đến trên sô pha ngủ, trốn hắn trốn đến rất xa.

"Chính cô bò lên trên giường tôi, cô còn tới hỏi ta?"

Cái gì? Chẳng lẽ là cô nửa đêm mộng du, bò đến trên giường? Tống Thần Ngữ hồi tưởng một chút, lại không có chút ấn tượng.