Danh Môn Tiểu Điềm Điềm

Chương 5: Nên Đến Lúc Báo Ân

"Xoẹt!"

Âm thanh xé rách quần áo vang lên, chiếc váy màu hồng nhạt bị tung ra không trung theo độ cung, chậm rãi rơi xuống đất.

Dung Diệc Sâm bắt được đôi tay của cô, sau đó giơ lên cao qua đỉnh đầu.

Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, Tống Thần Ngữ rốt cuộc thấy rõ người nam nhân này là ai!

"Là anh!" Cô cả kinh kêu lên, "Anh muốn làm gì.."

Dung Diệc Sâm đem cô giam cầm đè ở dưới thân: "Tống Thần Ngữ, nên đến lúc cô báo ân."

"Anh muốn tôi.. Báo ân? Như thế nào báo?"

Thanh âm hắn trầm thấp: "Đem chính cô cho ta."

"Không!" Tống Thần Ngữ không ngừng lắc đầu, mái tóc dài lượn sóng như rong biển phô tại thân hạ, "Tôi có thể báo ân, nhưng tuyệt đối không phải dùng chính mình đền đáp."

Dung Diệc Sâm trên người đã càng ngày càng khó chịu, dược hiệu cũng càng ngày càng cường liệt, hắn sắp khống chế không được ý niệm du͙© vọиɠ trong thân thể.

"Tống Thần Ngữ, chẳng lẽ cô cùng Lâm Phàm, không lẽ đã làm chuyện đó rồi sao?"

Cô vội vàng phủ nhận: "Đương nhiên không có! Anh ấy là một người tốt, sẽ không miễn cưỡng tôi càng sẽ không chạm vào tôi!"

Dung Diệc Sâm cười lạnh một tiếng: "Là bởi vì bẩm sinh trong người mang bệnh tim, không thích hợp làm loại chuyện này sao?"

"Anh đừng nói hươu nói vượn.."

Tống Thần Ngữ chỉ cảm thấy, đêm nay Dung Diệc Sâm rất kỳ quái.

Giờ này khắc này, hắn hoàn toàn đã không còn là người đàn ông lúc gặp ở tang lễ nữa trầm ổn, điền đạm, không coi ai ra gì.

Hắn hiện tại giống như thực nóng nảy.

"Đem chính cô cho ta!" Dung Diệc Sâm gầm nhẹ nói, "Không kịp nữa rồi."

Tống Thần Ngữ một bên nghiêng đầu tránh thoát hắn liên tục hôn xuống: "Anh, anh rốt cuộc làm sao vậy, anh nói cho tôi biết đi có lẽ.. Tôi, tôi có thể giúp anh nghĩ cách!"

Cô chưa từng bị người ta chạm vào, hắn chỉ mới trêu trọc như vậy thân thể cô đã nhẹ nhàng run rẩy.

Dung Diệc Sâm vùi đầu trên cổ cô, để lại một dấu đỏ như dâu tây, sau đó chậm rãi xuống phía dưới: ".. Tôi bị người khác hạ dược."

Tống Thần Ngữ lúc này mới hiểu được, khó trách hắn khác thường như vậy như đang đến kỳ động dục.

Mà Dung Diệc Sâm nói xong câu nói kia, tấn công càng ngày càng mãnh liệt, quần áo bên người Tống Thần Ngữ đều sắp bị hắn lột sạch!

Tống Thần Ngữ gian nan bảo vệ mảnh vải cuối cùng trên người mình, nhưng cố tình sức lực của hắn lại khỏe đến kinh người, tùy thời đều có thể tiến vào cô!

Mắt thấy mình sắp phải mất đi trong sạch, bị hắn chiếm hữu, Tống Thần Ngữ nghiêng đầu thoáng nhìn tủ đầu giường, bỗng nhiên vươn tay nỗ lực với tới cốc nước, cầm lấy liền hướng trên đầu hắn hắt đi.

Nước từ trên đầu chảy xuống!

Cốc nước bên trong còn có chút đá, nghĩ có bao nhiêu lạnh.

Dung Diệc Sâm đại khái cũng không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, hắn dừng lại động tác.

Liền thừa dịp hắn tạm dừng này, Tống Thần Ngữ dùng sức lực toàn thân liều mạng đẩy hắn té ngã lộn nhào xuống giường, trốn đến một bên.

Dung Diệc Sâm hất hất mái tóc ướt sũng, hai tròng mắt nhắm chặt, một hồi lâu sau mới chậm rãi mở to mắt, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt giống như đang nhìn con mồi.

"Tống Thần Ngữ, cô hôm nay trốn không thoát nơi này."

"Anh.. Anh không cần lại đây." Tống Thần Ngữ luống cuống đem chiếc váy đã bị xé nát lung tung che lên người, "Tôi, tôi sẽ báo ân, anh muốn tôi làm gì đều có thể, trừ bỏ chuyện này ra."

Dung Diệc Sâm nhìn hai mắt hoảng loạn của cô giống như đã chịu kinh hách thực với tiểu bạch thỏ giống nhau, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một tia mềm lòng.

Hắn lạnh giọng hỏi: "Trên người tôi có dược, như thế nào giải?"