Khung cảnh lúc đó rất hỗn loạn, điều duy nhất cô có thể nghĩ đến là không để Hoa Mộng Lan kéo xuống.
Cô liều mạng nắm chặt lan can cầu thang bằng một tay, tay còn lại dùng sức vùng vẫy, cố gắng để thoát khỏi Hoa Mộng Lan, cô không biết có phải mình đã dùng sức quá mạnh nên cô đã đẩy Hoa Mộng Lan ngã xuống hay không?
“Tôi thực sự không đẩy ngã cô ta.” Giọng nói của cô trầm xuống, rụt rè và thận trọng, âm thanh còn nhỏ hơn so với tiếng muỗi.
Lúc này, Lục Kiến Nghĩ đang rất tức giận trong lòng, có phải bây giờ, anh chỉ muốn một tay bóp chết cô không hay anh muốn đem cô nhốt vào trong một căn phòng đen tối, để mặc cô chết đói biến thành một cái xác khô phải không? Người đàn ông phía trước dường như không nghe được lời nói của cô, hoặc anh có thể nghe thấy nhưng anh giả vờ như không thấy. Cô cảm nhận được sâu sắc rằng anh đang rất tức giận và muốn trừng phạt cô như thể muốn cô cùng đứa trẻ của Hoa Mộng Lan chôn cất cùng nhau.
Trong phòng, tiếng khóc thảm thiết vang lên
Hoa Mộng Lan cùng bác cả khóc lóc suốt cả buổi, không ngừng kêu la.
“Kiến Nghĩ, con của chúng ta đã không còn nữa, bây giờ em phải làm sao, em không muốn sống nữa, em muốn đi tìm đứa con của em.” Hoa Mộng Lan chứng kiến cảnh Lục Kiến Nghi bất động cả buổi, cũng không tới an ủi cô ta, cô ta đau lòng khôn xiết nên chỉ có thể chủ động tìm đến anh, mong muốn được anh an ủi.
“Bác cả vừa khóc vừa nói: “Kiến Nghi ở đâu, anh nhất định phải làm chủ cho Mộng Lan, cho đứa trẻ đáng thương này.”
Lục Kiến Nghi không chút thay đổi sắc mặt, chỉ lạnh nhạt nói vài câu: “Không có giấy xác nhận quan hệ cha con, tôi phải làm chủ như thế nào?”
Hoa Mộng Lan hồi hộp trong lòng, liền lập tức khóc lớn, rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ nhanh đi tìm bác sĩ, đưa đứa trẻ đã chết đi làm xét nghiệm quan hệ cha con đi, nhanh lên một chút.”
Bác cả lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “ Bác sĩ đã xử lí xong, đứa trẻ đã chết còn có thể đưa đi xét nghiệm quan hệ cha con hay sao?”
Hoa Mộng Lan sụt sịt khóc, nghe được tin chuyện đứa trẻ đã được xử lí xong xuôi thì trong lòng cô rất thoải mãi, như vậy thì không còn chứng cứ gì nữa rồi. Nhưng khuôn mặt cô ta lại tỏ vẻ lo lắng, lòng cô nóng như lửa đốt: “Đương nhiên là có thẻ làm xét nghiệm rồi, trời ơi, tại sao chuyện này lại xảy ra, tại sao mẹ lại hồ đồ như vậy?”
Bác cả vẻ mặt cầu xin: “Mẹ chỉ là một người nông dân, mẹ không biết nhiều chuyện như vậy, mẹ không biết rằng có thể làm như thế. Hơn nữa cũng không có ai nói với mẹ muốn giữ lại đứa trẻ để làm xét nghiệm giám định quan hệ cha con? Con biết không, đứa trẻ đã bị ảnh hưởng nặng nề, không được nguyên vẹn, tựa như máu loãng vậy. Mẹ nhìn thấy liền đau lòng, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được chuyện gì nữa rồi.”
Hoa Mộng Lan vừa nghe thấy điều này liền gào khóc: “Con của con, con của con thật đáng thương, huhu…”
Lục Kiến Nghi nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt cực kì thâm sâu, như thể hai giếng nước đen không thấy đáy.
“Đừng khóc nữa, tôi sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.”
Nói xong, anh quay người, nắm lấy cánh tay của Hoa Hiền Phương, kéo đi ra ngoài.
Bác cả lén ghé vào khung cửa, nhìn hình bóng bọn họ đi xa dần, quay đầu nhìn về phía Hoa Mộng Lan, nở một nụ cười ranh mãnh và ánh mắt xảo quyệt.
Sau khi đóng cửa lại, bà ta nói nhỏ giọng: “Con phải mau chóng hồi phục sức khỏe. Sức khỏe hồi phục rồi thì nhanh chóng sinh cho Lục Kiến Nghi một đứa trẻ, như vậy anh sẽ không thể chạy thoát được.’
“Con biết rồi.” Hoa Mộng Lan gật đầu.
Khi đứa trẻ này không còn nữa, cô ta và Lục Kiến Nghi sẽ không còn trở ngại gì trong lòng nữa.
Trên đường trở về, Finn lái xe, Lục Kiến Nghi ngồi kế bên cửa sổ, vẻ mặt ảm đạm và trầm tư. Tinh thần của Hoa Hiền Phương vẫn còn chưa ổn định, sợ hãi trong lòng, e sợ mình hại chết đứa trẻ.
“Mặc kệ, anh có tin hay không, tôi thực sự không đẩy Hoa Mộng Lan. Cô ta dùng sức kéo tôi xuống, tôi chỉ muốn buông ta, tôi không phải cố ý.” Cô lẩm bẩm giải thích.
“Ông chủ, Tommy vừa gọi điện thoại tới, nói rằng giám sát khách sạn đã điều tra rồi.”
Lục Kiến Nghi khẽ gật đầu: “Đến khách sạn.”
Finn rẽ vào góc cua ròi lái xe thẳng đến khách sạn.
Ba mẹ của Hoa Hiền Phương ngồi trong phòng lo lắng.
Vừa nhìn thấy bọn họ đi tới, liền vội vàng chào hỏi: “Hiền Phương, tình hình của Mộng Lan như thế nào rồi?”
“Cô ta sảy thai rồi.” Hoa Hiền Phương nói thật nhỏ.
“Tại sao vẫn sẩy thai được?” Mẹ Hoa vỗ chân thở dài.
Bà không phải là thương cảm cho Hoa Mộng Lan, chỉ là đứa trẻ này không còn, đối với tất cả mọi người đều tốt, sẽ không còn mối quan hệ lộn xộn, cũng không thể tính ra được. Nhưng điều bà lo lắng chính là, con rể sẽ trách tội con gái của bà, hiểu nhầm là cô muốn hại Hoa Mộng Lan.
Ba của Hoa Hiền Phương lo lắng rằng bác cả lại cãi lộn, đến lúc đó nhất định sẽ không để cho bọn họ sống bình yên.
“Với tính tình của bác cả, không biết chuyện này sẽ ồn ào đến mức nào đây nữa?”
Mẹ Hoa bĩu môi: “Hai người bọn họ vô duyên vô cớ chay tới đây, kéo sồng sộc Hiền Phương vào hành lang nói rằng có chuyện muốn nói, dáng dấp lấp liếʍ không ngay thẳng, tôi cảm thấy nhất định có chuyện gì mờ ám. Tôi chạy theo Mộng Lan thì liền nhìn thấy Hiền Phương bị cô ta kéo, kết quả thì chính cô ta đã lăn xuống cầu thang, rồi bây giờ vu oan hãm hại Hiền Phương.”
Lục Kiến Nghi đứng ở bên cạnh không lên tiếng, khi Finn đi ngang qua thì anh liền đi anh ta tới phòng giám sát để điều tra.
Đối với khách sạn năm sao thì phòng cháy chữa cháy ngoài hành lang cũng có máy quay giám sát.
Lúc đầu, Lục Kiến Nghi xem đoạn phim ghi hình ở hành lang rồi sau đó lại xem ở trong hành lang.
Trong màn hình giám sát, cả hai người đều giằng co mạnh mẽ.
Hoa Hiền Phương hất tay một cái, Hoa Mộng Lan liền ngã xuống. Sau khi quan sát thì đúng là lỗi của Hoa Hiền Phương, thế nhưng, đây là chuyện ngoài ý muốn, hay là cố ý, cũng không thể biết được.
Sau khi trở về, Lục Kiến Nghi không nói điều gì nữa, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi và Hiền Phương đi về trước, hai người nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Kiến Nghi, con sẽ không trách Hiền Phương chứ?” Mẹ Hoa lo lắng, hỏi.
“Con xem đoạn ghi hình theo dõi rồi, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.” Lục Kiến Nghi nhún vai, hời hợt nói.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh, mẹ Hoa cũng không hỏi gì nhiều nữa, bà chỉ dặn dò con gái vài câu rồi bọn họ rời đi.
Hoa Hiền Phương biết, vẻ ngoài bình tĩnh của Lục Kiến Nghi chỉ là ngụy tạo, anh là một người đàn ông được giáo dục tốt vậy nên anh sẽ không ở trước mặt ba mẹ của cô mà trách mắng cô đâu.
Khi đi vào trong xe ô tô, cô liền ngửi thấy mùi bão tố, theo bản năng cô dựa vào cửa sổ xe.
Lục Kiến Nghi vươn bàn tay to lớn, liền xoay người cô lại, không cho cô trốn tránh: “Cô và Hoa Mộng Lan ở trong hành lang đã nói những chuyện gì?”
Giọng nói của anh như dòng nước biển ẩn nấp dưới đáy biển trước khi có sóng gió ập tới, dòng nước ngầm dữ dội, và tràn ngập sự chết chóc.
Cô sợ hãi nuốt nước bọt để giảm bớt nỗi sợ trong lòng: “Cô ta hỏi tôi, có phải tôi qua mặt cô ta, ở trước mặt anh nói những điều không hay về cô ta hay không, tôi nói không có. Cô ta không tin, tâm trạng lập tức trở lên kích động, không ngừng kéo tôi, nắm chặt lấy tôi, giống như phát điên. Thậm chí tôi còn không biết là đã có chuyện gì xảy ra với cô ta vậy?”
Đôi lông mày của Lục Kiến Nghi nhăn lại, lộ rõ sự sắc bén trên khuôn mặt anh: “Cô ta tự dưng chạy tới đây nói mấy chuyện không đáng này để làm gì, điều thật kỳ lạ.”
“Đúng vậy, tôi cũng thấy rất kỳ lạ.” Cô mấp máy đôi môi khô khốc, thận trọng nói.
Anh vươn đôi tay ra, nắm chặt cằm của cô: “Hoa Hiền Phương, nếu để tôi biết cô cố ý làm chuyện này, cô nhất định sẽ phải chết.” Anh chất vấn, xét xử, giọng nói căm ghét của anh giống như mũi tên sắc nhọn xuyên vào tim của cô. Cô biết anh sẽ không tin lời cô nói, trong mắt anh, cô chính là một có lòng dạ thâm hiểm, nói dối hết lần này đến lần khác.
Anh ta sẽ không điều cô nói ngay cả khi cô đã nói đến mức khô rát cổ họng.
“Tôi không cố ý, tôi không nghĩ sẽ hại chết đứa trẻ của cô ta, tùy anh có tin hay không?”