Nếu Như Chưa Từng Gặp Gỡ

C27: "Pansy, have you ever believed me?"

- Cút ra Blustrode._tôi nói. Mắt đã thôi nhìn Pansy. Cũng thôi muốn biết tại sao, chúng tôi ở đây ai cũng hiểu rõ, lí do rồi.

- A, hay, mày là ai mà ai mà dám ra lệnh cho tao?!_Blustrode nói, ả đang cố siết chặt tóc tôi hơn. Mẹ nó chứ, tóc là thứ tôi quý nhất thế quái nào lại dám nắm rồi còn siết, con cái giọng đó nữa chứ, nâng khóe môi lên một chút. Ả ta không xong với tôi đâu.

- Với tư cách là "mẹ" mày, tao yêu cầu mày cút._tôi rất bình tĩnh, gỡ tay ả ra khỏi tóc tôi, nói gỡ cho oai thôi chứ thật ra, tôi bóp chặt đến mức tay ả đỏ tấy cả lên. Muốn bắt nạt tôi? Nằm mơ đi, tôi chẳng phải nữ chính trong mấy bộ phim tình cảm sến súa yếu đuối nhu nhược, tôi là Ran Evelyn, là "công chúa" đấy, bắt nạt tôi trừ khi cả ba người cùng đánh.

- Con khốn, mau bỏ tay ra._Blustrode lại hét lên, thật nhức tai.

Tôi thả tay ả ra cũng là lúc đạp ả một cái té ra sàn. Thành thật nó to con hơn đấy, nhưng có hề gì với một đứa từng tập qua karatedo như tôi cơ chứ?

- Mày.... Pansy..._Blustrode tức giận nhìn tôi mà không làm được gì liền nhìn qua Pansy. Giỏi thì ra tay, tôi sợ chắc?

....

- Vô dụng mau đứng dậy_Pansy hét lên, cô nàng trừng mắt nhìn Ran, Ran thì rất thản nhiên chỉnh lại tóc.

- Pansy mình nói cậu nghe, mình và tên kia chẳng có gì cả, thế nên cậu tốt nhất đừng hiểu lầm gì nữa cả được chứ? Vậy giờ mình đi đó nhé, tạm biệt. Ở lại vui vẻ.

Nhìn cô từng bước bỏ đi, Pansy lại như một đứa trẻ lên ba, cũng chẳng biết lấy đâu ra dũng khí mà đi tới nắm cổ áo cô lôi lại nữa.

- Dễ dàng vậy sao?_Pansy nói, xong liền xoay người Ran lại tát vào mặt cô một cái, ứa máu.

- Cậu thật ngu ngốc._vốn dĩ chuyện này sẽ không xảy ra, vốn dĩ cô sẽ không đánh Pansy, càng không nói tới khiến cô nàng văng xa tới tường.

....

- Mình.....

- Con khốn, mày sẽ không yên với tao._Pansy hét lên, lấy đũa phép tước đi đũa phép của tôi, tôi giật mình, theo phản xạ mà lùi ra sau

- Sao, sợ? Greengrass, đẩy con đó tới đây._Blustrode nói, cười khẩy một cái, nói không sai chính là hận tôi việc đạp ả, Merlin ơi, con nhỏ này, vừa ngu ngốc, vừa ngớ ngẩn nữa, cái đứa con gái chân yếu tay mềm như Greengrass bắt được tôi sao? Chưa làm nó bị thường là may rồi chứ đó mà đẩy và chả không đẩy.

À thôi chuyện quái gì cũng chẳng quan trọng, chuyện quan trọng bây giờ là đũa phép nằm kia làm sao lấy?

- Accio_tôi nói, và rồi cái đũa lại nằm trong tay tôi thật may mắn, đem nó bỏ vào cặp xách, tôi xoay người bỏ đi

- Colloshoo (bùa dính cứng. Tác dụng làm giày dính chặt dưới sàn)_ơ f*** không ngờ luôn, vậy mà sơ xuất bị dính bùa, con nhỏ Greengrass này ghê gớm thật, giờ mới thấm được câu "Đừng đánh giá cuốn sách qua vẻ bề ngoài"

- Giờ thì tao xem mày còn chạy được đi đâu._Blustrode lần nữa nắm tóc tôi, ả tát vào mặt tôi một cái đau điếng, tôi ngã xuống đất, giờ đây thật muốn khóc lên. Mẹ nó còn cái giày nữa làm quái quỷ gì không rớt ra khỏi sàn khi tôi ngã chứ? Giờ thì bị trẹo luôn cái chân, không vui tí nào.

- Đây là cái giá cho việc mày dám đạp tao._Blustrode dứt lời liền dơ chân dẫm lên tay tôi, tôi cũng chẳng ngại ngần gì mà không cắn ả cả. Tay còn lại lấy đũa phép làm ả bay lên. Rồi rất nhanh làm ả từ một độ cao ngã ầm xuống đất, muốn hống hách với chị? Đâu dễ.

Tôi cười cợt rồi cúi xuống tìm cách gỡ cái đôi dày ngớ ngẩn ra khỏi sàn nhà, bỗng một lực rất mạnh từ đâu đập vào đầu tôi, Pansy...

....

Ran ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo nhìn đứa con gái đàn cầm lọ hoa kia bằng ánh mắt kì quái, chẳng qua giờ chẳng còn sức để nói gì đó.

Blustrode từ lúc nào đã đứng dậy được liền đi tới ngồi lên bụng Ran, ra sức tát mấy cái mặt cô. Gương mặt trắng trẻo giờ đã chi chít đỏ với dấu ngón tay. Nhưng mà mọi chuyện nào đơn giản thế, Blustrode vốn đã là một con nhỏ rất ư là tiểu thư nay lại thêm chuyện bị đánh không khỏi sinh câm ghét mà đánh cào mặt Ran cho bỏ tức. Da cô dính hết vào móng tay ả, khuôn mặt chi chít vết cào, máu từ đó ứa ra chảy xuống bết ra cả tóc, thật ghê tởm.

Sức giờ còn chẳng có, phản kháng cũng không nổi lại thêm cả khó thở Ran không thể làm gì ngoài việc trừng mắt nhìn con ả.

Chưa dừng lại ở đó Blustrode còn lấy đâu đó một con dao găm nhỏ, rạch từng nhát từng nhát một lên người cô, tay chân đều có, nặng nhất vẫn là ở ngực, cô ta điên thật rồi lại đâm gần sát phổi cô, chết tiệt thật, muốn cô chết thật sao?

- Pansy, còn lại tùy cậu giải quyết._Blustrode cuối cùng cũng đứng dậy trả lại không khí cho cô, cố hít lấy lượng O2 nhỏ nhoi này, Ran chẳng hi vọng Pansy lại tiếp tục đánh hay cào mặt cô đâu.

- Đưa lọ dược đó, cho tao._Pansy nói với Blustrode, cô thấy con ả cười đầy nham hiểm, rồi đưa ra cái lọ dược tề lỏng lẹt màu lam, lắc qua lắc lại. Màu lam ở thể lỏng này vốn chẳng có nhiều, vì đa số, họ đều điều chế ra các loại dược tề mang màu nóng hoặc xanh lá, còn không thì khiến nó thành không màu. Vậy rốt cuộc đây là dược gì? Độc sao? Khoan đã nào, đừng nói là dược tề Cấm Ma nhé?

Ran hoảng hốt, đáy mắt hiện lên một tia lo sợ, đừng như vậy, Pansy sẽ không như thế mà, đúng không?

- Để tao xem, sau khi mày biến thành một Muggle rồi thì Draco có còn thích mày nữa không? Mày có còn tranh được đồ của tao nữa không_tiếng gót giày nện xuống sàn nhà vang vọng bên tai Ran, làm ơn, cầu xin đừng mà, cô không muốn, không muốn.

Vùng vẫy một cách tuyệt vọng, Ran trong chật vật hơn bao giờ hết. Ấy thế mà Pansy nào quan tâm, cô nàng ấy chỉ cười một cách đáng sợ rồi cuối xuống bóp mạnh má ép Ran mở miệng ra thôi.

- Glacius_Hermione kêu lên, toàn bộ hành động Pansy trở nên cứng ngắc đến không di chuyển được. Bùa Đông cứng. Blustrode cùng Greengerass kinh hãi rất nhanh chóng hóa giải bùa chú cho Pansy rồi kéo cô nàng cùng bỏ chạy.

- Ran, Ran bồ nghe mình nói gì không? Mở mắt ra nhìn mình đi Ran. Có ai không làm ơn giúp với, Ran mở mắt ra đi Ran_Hermione tuyệt vọng kêu lên, Ran giờ chẳng còn chút sức lực nào nữa, chỉ biết lắc nhẹ đầu cho cô nàng biết cô còn sống.

- Chuyện gì ồn ào ở đây.... trò Evelyn?_cái chất giọng nhẹ nhàng đầy dịu dàng cùng điệu bộ nhấn nhá này chỉ có thể là thầy Snape đi tới rất nhanh, nhẹ nhàng lấy ra lọ dược cầm máu đổ đều lên vết thương của cô.

- Là..._Hermione ấp úng, cũng phải, thầy Snape thiên vị như thế nào có thể nói là ai đánh được.

- Nói xem nào là ai làm?

- Ba học sinh nữ nhà Slytherin.

- Ta biết rồi, cộng nhà Gryffindor 5 điểm, trò về nhà của mình đi_cô giật mình, đảm bảo là bị đánh đến đầu óc mụ mị, tiếp nhận thông tin sai rồi. Thầy Snape mà cộng Gryffindor 5 điểm, không tin được cái quái quỷ gì cả, thề đấy.

- Còn trò Evelyn, bây giờ ta sẽ đem trò đến bệnh thất._thầy Snape cúi xuống bế cô lên, cái mùi dược liệu xộc thẳng vào mũi làm cô thật khó chịu, nhưng vẫn ráng lắc đầu. Nếu tới bệnh thất đảm bảo Pansy sẽ bị đuổi học, cô không muốn như thế.

- Được rồi, vậy ta sẽ chăm sóc trò._nói rồi thầy Snape bế cô về ký túc Slytherin.

...

[Phòng sinh hoạt chung]

- Tất cả tất trung lại đây._huynh trưởng Coffey nói lớn tiếng, căn bản là nói cho đám năm nhất còn đang mơ màng nghe.

- Có chuyện gì..... ôi không!!!_chị Sadie che miệng thốt lên khi nhìn thấy Snape bế một cô bé trên tay, cảnh tượng kia thật kinh khủng mà. Con bé ấy đáng thương thật!

- Cái gì Evelyn!! Cậu mở mắt ra cho tôi, nhanh chóng mở ra. Chết tiệt có buông tao ra không thì bảo Blaise_Malfoy hét lên đầy oán hận

- Im đi, mày gào thét có ít gì bình tĩnh, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi._Blaise nói, bộ dạng cậu cũng chả khác Malfoy là bao chẳng qua là bình tĩnh hơn thôi, khỉ thật chứ, con bé đó vậy mà lại bị bắt nạt đến mức này.

- Cảm ơn Blaise, được rồi, tôi đã biết là ai làm, tốt nhất tự nguyện bước ra đây..._Thầy Snape rất nhẹ nhàng nhả từ, chẳng qua ở đây ai cũng thấy đó là một vũ khí vô cùng bức người.

- Không ra? Tôi thật không ngờ có ngày phải làm như vầy với Slytherin. Sự hèn nhát, ghê tởm, cùng hành động quá thiếu lễ độ trừ 50 điểm._giọng thầy đều đều, từng từ từng chữ đều đánh vào tâm lý đám đông, shock phải nói quá shock thầy Snape mà trừ Slytherin 50 điểm ư? Quá đáng sợ quá đáng sợ.

- Thưa thầy, là Parkinson cùng em với Blustrode bắt nạt Evelyn, nhưng mà em là bị ép, em cũng chưa hề động tay với cậu ấy, và Parkinson còn tính dùng dược tề Cấm Ma với Evelyn nhưng mà Granger Gryffindor đã ngăn lại kịp thời._Greengrass lên tiếng, còn bày ra bộ dạng đáng thương, Pansy thầm cười khinh bỉ, cô diễn cho ai xem thế? Tố cáo thì tố cáo đi, còn bày đặt bị ép, chưa động tay? Cô không khiến giày của Ran dính chặt dưới sàn thì với bản lĩnh của Blustrode, cùng Pansy cô đây sẽ làm hại được nó sao? Đúng là kể chuyện hài.

Đám học sinh Slytherin nghe xong đều không tránh khỏi bàng hoàng, khẽ rùng mình một cái. Đối với thuần chủng mà nói, mất đi ma thuật chẳng khác nào cắt đi sinh mạng họ cả, thế nên cái dược tề ngớ ngẩn ấy đã bị cấm rất lâu rồi, không ngờ, nay lại được chính một thuần chủng sử dụng, thật đáng khinh....

- Ồ? Cảm ơn vì sự thành thật của trò, trò Greengrass. Bây giờ tất cả giải tán, trò Coffey, Flint và Sadie qua đây._nói đoạn thầy nhìn qua Pansy - Trò Parkinson trò có vui lòng nếu chúng ta gặp nhau vào chín giờ ngày mai?

- Vâng thưa giáo sư._Pansy cúi gầm mặt trả lời.

Thầy Snape cùng ba học trưởng bỏ đi đến một căn phòng nào đó, giờ phòng sinh hoạt chung chỉ còn lại vài người, khỏi phải nói thì ai cũng biết những người đó là nhóm Malfoy:

- Pansy, cậu thật sự bắt nạt Evelyn?_Malfoy từ tốn hỏi, chân rất nhẹ nhàng di từng bước đến bên cạnh Pansy.

- Mình.......

- Cậu là người đánh cô ấy? Còn nữa, cái sợi dây chuyền này, vốn đâu phải của cậu?_Malfoy cười khẩy đưa bàn tay lạnh lẽo chạm lên cổ Pansy, không nói nhiều liền giựt phăng sợi dây chuyền ra, thật ô uế.

- Mình... Con bé nó có gì xứng đáng? Nó có gì hơn mình? Vì sao sự chú ý của cậu đều dành cho nó, ha, mình càng thấy nực cười hơn là nó không xem cậu ra gì tại sao vẫn cứ thích nó? Tại sao vẫn cứ bảo vệ nó?_Pansy thét lên, trong lòng dâng lên cõi trống rỗng, cô làm gì sai? Thích cậu ấy là sai sao? Muốn bên cạnh cậu ấy là sai sao?

"Chát" Malfoy tát Pansy một cái rất mạnh, cô ngã xuống sàn, chân tay vô lực kháng cự, đôi mắt trống rỗng không hồn sắc, Malfoy đánh cô rồi, vì một con nhỏ ngu ngốc mà đánh cô? Đau quá, không phải vì bị tát, cô đau lòng, rất đau lòng....

- Goyle, Crabbe giữ Draco lại._Blaise nói rồi kéo Pansy đi tới ký túc xá nữ.

- Đừng khóc, cậu ấy đang tức giận thôi!_Blaise rất nhẹ nhàng xoa đầu cô, cậu hiểu vì sao cô làm thế, cũng hiểu nguyên nhân là do đâu, trái tim đúng là một thứ khiến người ta mù quáng.

- Cậu ấy sẽ không sao nhỉ?_Pansy thì thào bỏ về phòng.

............................

- Thật tội nghiệp con bé, Parkinson cũng ra tay thật ác._tôi loáng thoáng nghe đâu đó tiếng anh Flint

- Cậu mà biết tội nghiệp người khác sao? Sao không nói thẳng ra là cậu sợ tầm thủ nữ duy nhất biến mất đi._ừm hửm? Còn tiếng chị Sadie này nữa là sao? Ôi chẳng lẽ họ......

- Khụ... Coffey quản người con gái của cậu cho tốt.

- Im đi Flint._chị Sadie hét toáng lên ôi Merlin ơi, làm tôi hết cả hồn, hít thở một hơi sâu, lấy hết sức chống tay vào giường ngồi dậy.

Lần một không nhúc nhích.... Không sao thử tiếp lần hai.

Lần hai có chuyện động một chút, xong lại nằm xuống lại, không sao thử tiếp lần ba

Lần ba có chuyển biến lớn sắp ngồi dậy được rồi, rất tốt Ran. Tôi tự tán thưởng mình xong chưa bao lâu lại ngã xuống giường, rất không may là tay tôi chạm vào cạnh bàn thế là tôi la lên một tiếng, lúc này ba người kia đã chú ý đến tôi.

- Em tỉnh rồi sao?_chị Sadie dịu dàng đi tới đưa tôi ly nước, chẳng qua chị gái à, chị thật vui tính, kêu em nằm uống sao?

- Em ấy hỏi cậu:"Kêu em nằm uống sao?" kìa Sadie._huynh trưởng Coffey? Học Chiết tâm trí thuật sao?

- Ừm!_đừng có đọc suy nghĩ của em nữa-.-

- Thế thì em đừng nghĩ tới._thật muốn chọi dép vào mặt ảnh, không suy nghĩ con người hoạt động được hả?

- Nếu em bị ngốc thì có thể đấy_mím môi một cái, tôi không thèm suy nghĩ gì luôn

- Được rồi Coffey đừng chọc em ấy, đi lấy băng bông đi, vết thương lại chảy máu rồi._anh Flint nói

- Cậu ấy đi rồi, thoải mái hơn chưa?_anh Flint đỡ tôi ngồi dậy, mọi động tác đều rất nhẹ nhàng, ôi tự nhiên tôi yêu ảnh quá đi.

- Rồi ạ. Khụ_cái giọng của tôi, sao nó ồ ồ thế nhỉ? Không tin được mà.

- Chị cũng đâu phải không khí?_chị Sadie nói, khụ tôi quên mất chị ấy luôn đấy.

Nhận lấy li nước từ tay chị ấy tôi nói một tiếng cảm ơn, xong lại im luôn chẳng nói gì nữa cả.

- Em biết không chủ nhiệm nhà, trừ Slytherin bị năm mươi điểm đấy, Parkinson thì bị cấm túc một tháng, đã vậy còn bị phạt đi lau dọn mấy cái phòng học bỏ trống nữa đấy. Thật đáng đời, hại em ra nông nỗi thế mà._chị Sadie dùng cái giọng khinh khỉnh bảo, đáy mắt còn hiện ra tia khinh bỉ. Đầu óc tôi thêm mụ mị khi nghe tới từ trừ? Chẳng lẽ vết đập tình bình hoa kia ảnh hưởng não tôi sao ta? Thầy Snape trừ Slytherin năm mươi điểm ư? Đáng sợ thật.

- Pansy được dùng phép thuật không?

- K..../Được phép_anh Coffey từ đâu đi vào cướp lời chị Sadie

- Cô ấy là người của anh, anh cướp hay không liên quan gì tới em?

- Em có nói gì đâu-.- anh thôi đọc suy nghĩ em đi. Mà em cũng ổn rồi, em về phòng được không?

- Không được._cả ba cùng nói

- Em có bị gì nặng đâu!!_tôi phản kháng một cách yếu ớt

- Sơ bộ nhé, vết thương dao gây ra trên ngực gần phổi hiện tại chưa khép miệng, ở đầu có một vết thương do bình hoa gây ra, chân tay thì bị rạch gần sát mạch máu, nếu em muốn chết thì bảo không nặng đi._chị Sadie nói. Hự khi tức giận con gái thật đáng sợ.

- Vâng rất nặng.

....

Vài ngày trôi qua trong chán nản, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ lại ăn, cuộc sống sao mà chán thế này? "Cốc...cốc...cốc" giờ này đang là giờ học mà? Ai lại tới nhỉ?

- Vào đi. Ơ, Pansy......

- Làm sao? Thấy tao lại không vui?_cô nàng nói tôi nhíu mày, lại tới để gây sự?

- Mình không muốn gây chuyện với bạn, ra ngoài.

- Đuổi tao? Cũng giống như mày vứt bỏ Draco xong bám sang anh Flint?

- Mình nói cậu ra ngoài, Pansy.

- Tại sao tao phải nghe lời mày? Mày có biết? Vì mày Draco tát tao? Vì mày, tao phải đi lau cúp với thằng cha giám thị? Vì mày mà cuộc sống của tao khốn khổ? Giờ mày lại muốn tao nghe lời mày? Nằm mơ?

- Mình mệt rồi, cậu nghĩ sao thì nghĩ.

- Sao? "Mây mưa" cả đêm với người ta nên mệt?

- Một cô gái như cậu, sao có thể nói cái từ thô thiển như thế?_tôi hét lên đầy tức giận, Pansy này thật đáng ghét, tôi chưa trách cậu ta, cậu ta quay sang táp tôi làm gì?

- Tức giận? Bị nói trúng tim đen chứ gì?_tôi mệt mỏi, lấy li nước cạnh đó, nếu tôi nhớ không lầm thì hai mươi giây nữa...

Tạt li nước vào mặt Pansy một cách thản nhiên, tôi im lặng chờ phản ứng của cô nàng.

Không kích động, không tức giận chỉ cười, cười đến thảm thương, rồi bất chợt cô ấy lao tới chỗ tôi, trên tay còn hướng đến cổ tôi nữa chứ, đừng nói?

- Parkinson yêu cầu cô dừng lại và cút khỏi đây._anh Flint nói, vừa đúng hai mươi giây.

- Không thì làm sao?_Pansy đỏng đảnh trả lời

- Thì thất lễ rồi._anh Flint dứt lời liền dựa vào lợi thế to con đi vào trong nắm cổ áo Pansy nhấc cô nàng khỏi mặt đất rồi quăng ra khỏi phòng

- Pansy, have you ever believed me?_tôi nói trước khi cảnh cửa đóng sập lại cái rầm. Thật bạo lực.

..............

Pansy đứng ngoài cửa nhìn cánh cửa đã đóng từ nãy đến giờ thì thầm

- Yes.

___________________