Editor : Hannah
Phương Dã Chu nghi hoặc mà nhìn cậu, Tề Hạ mà cũng học đòi người ta đi bao dưỡng?
Tề Hạ lại nói: "Em cũng biết trước kia bản thân nhập nhằng không rõ ràng, sau này sẽ không như vậy nữa, em biết sai rồi, anh đừng để bụng nha?"
Trước tiên cứ thành khẩn biết đầu còn có cơ hội được khoan hồng.
Tề Hạ duỗi tay chạm chạm vào cánh tay Phương Dã Chu "Anh đừng nóng giận có được hay không?"
Phương Dã Chu cúi đầu đến gần Tề Hạ, hơi thở của cậu còn phảng phất mùi hương vô cùng dễ chịu. Anh nhìn chằm chằm đôi môi của cậu, quả nhiên trên người Tề Hạ đã xảy ra sự thay đổi nào đó, trước kia Tề Hạ không hề biết nhận sai như vậy, không hề dịu dàng biết làm nũng như bây giờ.
Phương Dã Chu cúi đầu hôn hôn ở trên miệng Tề Hạ, cảm nhận mùi hương ngọt ngào trong khoang miệng, tâm hồn phi thường thoả mãn.
Đôi tay của Phương Dã Chu từ phía dưới đẩy ảo của cậu ra, lộ ra thân thể tràn ngập dấu vết ái muội, đan xen với làn da trắng nõn là những dấu dâu tây hồng hồng, trên đầṳ ѵú còn có dấu răng của anh để lại. Phương Dã Chu nhìn thấy vậy liền nhẹ nhàng cười cười, trong lòng vô cùng vui vẻ, Tề Hạ chỉ có thể là của một mình anh, những người khác ai cũng đừng nghĩ chạm vào.
Phương Dã Chu sờ sờ đầṳ ѵú, Tề Hạ nhịn không được từ trong cổ họng tràn ra tiếng rêи ɾỉ "Đừng, rất đau."
Thân thể của cậu căn bản không có biện pháp thừa nhận Phương Dã Chu lăn lộn một lần nữa, Tề Hạ nói: "Em còn mệt mỏi lắm, đừng làm có được hay không?"
Phương Dã Chu dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh núʍ ѵú, du͙© vọиɠ trong ánh mắt đã không áp xuống được, anh duỗi tay xuống một phen xoa xoa tiểu côn ŧɦịŧ của cậu, lại đem quần cởi ra, sờ lên tiểu huyệt của Tề Hạ, quả nhiên còn sưng.
Phương Dã Chu nhíu mày, "Nơi này còn sưng như vậy, buổi sáng em cứ như thế chạy đi gặp tiểu tình nhân?"
Tề Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm lầm bầm phản đối: "Hiện tại không phải tiểu tình nhân."
Nghe được lời nói của cậu, Phương Dã Chu tức đến bật cười, "Như thế nào, còn muốn quay về nối lại tình xưa với hắn?"
"Không có." Tề Hạ nói.
Phương Dã Chu ngón tay ở tiểu huyệt Tề Hạ qua lại cọ xát, chọc đến cậu không chịu được lắc lư cái mông, nhẹ nhàng cắn miệng ngăn lại tiếng rêи ɾỉ, "Ân a..."
Thân thể này mẫn cảm quá mức chỉ mới vuốt ve cũng có thể làm cho cậu run rẩy, phản ứng kịch liệt.
Hiển nhiên Phương Dã Chu cũng cảm nhận được phản ứng của cậu, nhẹ giọng cười cười, cúi người ghé vào trên giường tiến đến trước mặt Tề Hạ hôn hôn, "Thật mẫn cảm."
Tề Hạ mặt mày liền đỏ bừng, đem đầu dúi vào trong chăn. Phương Dã Chu thấy cậu thẹn thùng, lại càng thêm ác liệt trêu ghẹo tàn sát bừa bãi, muốn nhìn bộ dạng thẹn thùng của cậu nhiều hơn.
Tề Hạ đem người trốn đi, lại bị Phương Dã Chu kéo ra, cậu liền thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Phương Dã Chu một cái.
Phương Dã Chu thấy bộ dạng này của cậu liền càng thích, Tề Hạ hiện tại so với trước kia càng làm người ta thêm yêu thích hơn, ít nhất đối với Phương Dã Chu yêu thích vô cùng.
Phương Dã Chu ác ý mà đem ngón tay cắm vào tiểu huyệt sưng múp , nháy mắt biểu cảm của Tề Hạ liền trở nên hoảng sợ. Cậu hỏi anh:"Anh muốn làm gì?"
Phương Dã Chu hôn hôn mặt của cậu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ, sau đó không có ý tốt nhìn về phía Tề Hạ, "Muốn làm em a."
Ngón tay Phương Dã Chu lại hướng vào bên trong tăng thêm mấy phần lực đạo, anh đối với điểm mẫn cảm trên người Tề Hạ rất quen thuộc, thẳng tắp mà đi tới đυ.ng vào nơi đó.
Điểm mẫn cảm bị đυ.ng chạm làm toàn thân Tề Hạ bủn rủn mềm nhũn, trong miệng thở gấp nói: "Đừng mà, còn đau lắm."
Kỳ thật cũng không chỉ có đau đớn, còn có kɦoáı ƈảʍ nữa, hơn nữa cơ thể mẫn cảm khát khao được lấp đầy, nhưng Tề Hạ lại không muốn, tiểu huyệt còn đang bị sưng lên, cậu không muốn mấy ngày nữa đều không xuống được giường.
Phương Dã Chu đem ngón tay rút ra, sau đó kéo hai chân thon dài của cậu mở rộng, cánh mông cũng bẻ ra, hậu huyệt bị giấu đi rất nhanh liền lộ ra.
Tiểu huyệt phấn phấn nộn nộn, bởi vì căng thẳng mà liên tục co bóp mấp máy, thoạt nhìn rất mê người, Phương Dã Chu nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu ghé vào giữa hai chân của cậu, lè đầu lưỡi liếʍ liếʍ tiểu huyệt.
Tiểu huyệt đột nhiên bị liếʍ láp nhanh chóng liền co rút lại, nhưng cũng không có cái gì đi vào lấp đầy, sau đó lại thả lỏng một chút, mời gọi Phương Dã Chu lại đến liếʍ liếʍ.
Phương Dã Chu nhìn thấy mà yết hầu điên cuồng lên xuống, nhanh chóng vươn đầu lưỡi liếʍ ɭáρ tiểu huyệt.
Tề Hạ bị Phương Dã Chu tra tấn vô cùng khó chịu, ngón tay nắm lấy khăn trải giường, nhẹ nhàng rêи ɾỉ: "Ân..."
Thật muốn côn ŧɦịŧ lớn của Phương Dã Chu, nhưng tiểu huyệt của cậu không chịu nổi.
【 Ký chủ nếu muốn, tôi có thể xem xét cấp cho cậu một cái phần thưởng tiểu huyệt bị thao không bao giờ hư. 】
Tề Hạ thình lình nghe thấy hệ thống nói, sắc mặt nháy mắt liền đỏ lên, hệ thống vậy mà lại nghe lén!
Cậu bi phẫn đem mặt vùi vào trong chăn, thật mất mặt!
Phương Dã Chu đem tiểu huyệt liếʍ vừa ướt vừa mềm, sau đó hơi hơi dùng sức đem đầu lưỡi cắm vào bên trong hậu huyệt. Tề Hạ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngẩng đầu hét lên một tiếng, "Ân a..."
Quá sướиɠ rồi, căn bản nhịn không được tiếng rêи ɾỉ.
Tề Hạ thở hổn hển, miệng hơi hơi mở ra, cái lưỡi hồng nhạt hơi hơi lè ra ngoài, yết hầu hơi hơi lăn lộn, nuốt nuốt nước miếng.