Khi anh nói ra lời này, Trình Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm, cô sợ anh sẽ xem cô như người ngoài hành tinh khác tới đây.
Cũng không biết có phải do điều hòa quá nóng không mà Bạch Duyên Đình cảm thấy toàn thân nóng khó chịu, anh sửa lại caravat, làm mình bớt khó chịu một chút, lại lấy khăn giấy ra thấm mồ hôi, vội tìm đề tài hỏi: “Không phải em nói có chuyện muốn nói sao, là chuyện gì vậy?”
Trình Khanh Khanh lúc này mới nhớ tới chuyện chính, cô cười thần bí nói với anh: “Cuộc thi chụp ảnh của em được giải nhì.”
Dáng vẻ thẹn thùng mà đắc ý của cô giống như một đứa bé được khen, mong đợi người lớn thưởng, chỉ một khoảnh khắc như thế, anh thật sự hận không thể ôm cô vào người, xoa xoa nắn nắn.
Thế nhưng vẫn kiềm chế đứng ở đó, tay chân như không có chỗ đặt: “Đây là chuyện tốt, phải đi ăn mừng mới được.”
Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Hiện tại cũng đến giờ rồi, đi thôi.”
Trình Khanh Khanh ngẩn người: “Đi đâu?”
Bạch tiên sinh ôm quần áo chuẩn bị mở cửa vẻ mặt đương nhiên nói: “Đương nhiên là đi ăn mừng rồi, đi thôi?”
Trình Khanh Khanh thấy anh vội vàng như vậy, cũng không dám do dự, ôm quần áo cùng anh rời đi, chân bước đến cửa, Bạch Duyên Đình đột nhiên quay lại, gấp gáp đoạt lấy khăn quàng cổ giúp cô choàng lên, đem khăn quàng cổ sửa sang lại một chút liền đem khe hở ở chô ngực cô che kín, lúc này mới nói: “Đi thôi.”
Trình Khanh Khanh đi theo Bạch Duyên Đình vào thang máy, cô đột nhiên cảm thấy anh hôm nay có chút lạ, mặc dù hôm nay anh nói cô ăn mặc hoàn hảo, nhưng anh cũng giống như không muốn nhìn trên người cô liên tục, giờ cũng như vậy, anh cố ý đứng cách xa cô, ánh mắt chưa từng rơi trên người cô.
Cũng không biết anh có phải không thích cô mặc như vậy hay không?
Kỳ thật cô đã hiểu sai hành động của Bạch tiên sinh rồi.
Anh cảm thấy mình sắp không khống chế được du͙© vọиɠ trong cơ thể mình nữa rồi, ở phòng làm việc rộng như vậy ở cùng cô cũng làm anh hít thở không thông, huống chi là trong thang máy chật hẹp như vậy, không biết tại sao trong đầu lúc nào cũng hiện ra khe hở nhỏ làm người ta mơ màng ở ngực cô.
Anh cảm thấy toàn thân nóng đến tê dại, môi như muốn nứt ra. Anh không dám nhìn cô, cũng không dám đến gần cô quá, hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp, anh sợ mình sẽ không khống chế nổi con thú mang tên dụng vọng đang gào thét trong thâm tâm, anh sợ sẽ làm ra những chuyện cô không thích.
Anh cố ý ccahs xa Trình Khanh Khanh như vậy lại khiến cô vô cùng ủy khuất, cô nhích người lại gần anh một chút, đưa tay kéo kéo vạt áo anh: “Anh làm sao vậy? Em có cảm giác như anh không muốn ở gần em...”
Giọng nói mềm mại của cô đó khiến anh giống như trong hỏa hoạn được đổ một chậu xăng.
Cô lấy khăn tay xoa xoa, lo lắng hỏi: “Anh sao thế?”
Vừa dứt lời, lại nghe được anh giường như thầm rủa một tiếng “Mẹ kiếp!”. Sau đó đột nhiên xoay người, ôm thân thể của cô dựa vào vách tường thang máy, một tay để sau lưng cô, một tay ôm lấy eo cô nâng lên cao, Trình Khanh Khanh kinh hoàng, anh lại không chịu được gấp gáp cúi xuống hôn cô.
Trình Khanh Khanh: “...” ??? Đây là đâu??? Tôi là ai? Tại sao anh lại đột nhiên nhào lên ôm hôn cô thế? Vừa rồi không phải rất lạnh lùng sao?
Lúc này hôn so với lần trước còn hung mãnh hơn, cô cảm thấy anh giống như con thú đói bụng rất lâu rồi, hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống @@
Anh hôn cô thì thôi, đằng này còn cắn cắn, đem môi lưỡi của cô lau sạch sẽ, cô bị dọa chỉ biết nhắm mắt, tùy ý anh.
Cho đến khi thang máy Tinggg một tiếng mở của, anh mới buông cô ra.
Anh tỏ ra có chút ít xấu hổ, lui về sau một bước, anh lại luống cuống giúp cô sửa lại, trong giọng nói khàn khàn đè nén: “Thật xin lỗi!”
Miệng Trình Khanh Khanh bị hôn đến tê dại, oán hận nhìn anh: “Sao anh lại gấp gáp như thế, dọa chết em.”
Bạch Duyên Đình đau lòng, vội vàng nói: “Đúng! Là anh không tốt, em không nên tức giận.”
Trình Khanh Khanh trừng mắt, vừa quay đầu thì thấy bên ngoài thang máy có một người, anh mắt tĩnh mịch đang nhìn hai người họ, giống như bao phủ một tầng sương lạnh, có chút dọa người.
Bạch Duyên Đình nhìn theo ánh mắt cô, cau mày, giọng nói lãnh đạm không ít: “Sao cậu còn chưa đi nữa?!”
Nhìn qua bộ dáng Bạch Hạo Diên, Trình Khanh Khanh lo lắng anh ta sẽ vào cắn xé với Bạch Duyên Đình, cũng may sắc mặt người kia mặc dù âm trầm đáng spự nhưng lúc nói chuyện vẫn còn bình thường: “Tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với anh.”
“Hiện tại tôi bận, có chuyện gì về sau nói.”
Anh cũng không nhiều lời với Bạch Hạo Hiên, kéo tay Trình Khanh Khanh đi đến bãi đỗ xe.
Bạch Hạo Hiên hít sâu vài cái đuổi theo: “Là vấn đề Bắc Hải Vịnh, bố bảo tôi đến hỏi anh một chút.”
Bạch Duyên Đình mở cửa đem Trình Khanh Khanh nhét vào xe, tựa như không nghe thấy lời anh ta nói trực tiếp rời đi.
Cho đến khi xe biến mất khỏi bãi đỗ xe, Bạch Hạo Hiên mới hung hăng đập lên mui xe, chỗ đó liền lõm xuống.
Vừa rồi cái gì anh ta cũng nhìn thấy, bọn họ hôn môi, bọn họ ôm nhau, thậm chí anh ta nhìn thấy Bạch Duyên Đình vuốt ve ngang hông cô ấy!
Hắn tức giận đến phát run, lại đập trên mui xe hai quyền.