Nhưng cô vẫn không dám làm, mặc dù đây là kiếp trước của cô, nhưng muốn dung hợp với thân phận Bạch phu nhân này cô cũng cần phải có chút thời gian, do dự một lúc lâu, lại chỉ nói: "Cảm ơn anh."
Anh bất ngờ nói: "Cảm ơn anh cái gì?"
Cô cúi đầu đem biểu tình trên mặt giấu đi: "Cảm ơn anh chăm sóc bọn nhỏ thật tốt, cảm ơn anh, ở thời điểm em tồi tệ nhất cũng chưa từng bỏ em."
Anh lại nhẹ giọng cười: "Anh chăm sóc đứa nhỏ, chăm sóc em đều là bản thân anh tình nguyện, không cần phải cảm ơn. Thời gian không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều."
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, anh đã xoay người rời đi.
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại càng buồn hơn...
Ngày hôm sau, sau khi hai đứa nhỏ đi học, Bạch Duyên Đình liền mang cô đi thắp hương cho cha, sau khi thắp hương xong anh lại đưa cô về nhà mẹ đẻ một chuyến, nghĩ đến ngày hôm qua anh đã vì cô chậm trễ nhiều thời gian như vậy, cô rất ngại, giờ phút này liền nói: "Thật ra em có thể tự mình đi được, anh còn bận nhiều việc của mình phải không?"
Bạch Duyên Đình đánh tay lái, vẻ mặt không đồng ý: "Không sao, anh là ông chủ, anh không đi làm, không ai dám nói gì."
Trình Khanh Khanh nghe anh nói như vậy đột nhiên phát hiện cô còn không biết anh làm gì, liền nói: "Đúng rồi, anh làm việc gì?"
Anh vẫn mang theo nụ cười không bằng lòng: "Mở một công ty, tên là dùng tên con trai và con gái chúng ta ghép lại, gọi lạ Tập đoàn Cảnh Nhã, ừm.... còn mở vài bệnh viện cùng nhà hàng." Lúc này xe đã chạy đến trung tâm thành phố, Bạch Duyên Đình hướng cô chỉ chỉ đường phố phồn hoa ngoài kia: "Những cửa hàng trên phố này đều là của anh."
Trình Khanh Khanh theo tay anh chỉ nhìn thoáng qua, tuy ở xa, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được sự xa hoa lộng lẫy của từng hàng cửa hàng thương nghiệp kia, sở hữu nhiều cửa hàng như vậy có thể thấy rõ giá trị con người của chồng cô cao đến mức nào.
Trình Khanh Khanh gật gật đầu, cảm thán nói: "chậc chậc chậc chậc!"
Anh quay đầu tới, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt đương nhiên, "Tất cả những thứ này cũng đều là của em, cái gì của anh đều là của em."
Trình Khanh Khanh đột nhiên ngượng ngùng, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chỉ cúi đầu cười cười, Bạch Duyên Đình cũng quay đầu lại nghiêm túc lái xe không nói cái gì nữa.
Nhà mẹ đẻ Trình Khanh Khanh ở một khu người cao tuổi trong nội thành, phòng ở có vẻ cổ xưa lại mang theo một loại cảm giác tang thương, trên tường vây, bò đầy rêu xanh cùng dây đằng.
Mẹ Trình tự mình ra mở cửa, nhìn thấy cô tới thì vô cùng vui vẻ, lôi kéo tay cô nói nói cười cười, lại thấy Bạch Duyên Đình trên tay cầm theo bao lớn bao nhỏ toàn là trái cây cùng đồ bổ, bà cố ý xụ mặt oán trách nói: "Mỗi lần tới đều mua nhiều đồ như vậy, mẹ không thích!"
Lời tuy nói như vậy, nhưng Trình Khanh Khanh vẫn thấy được từ đáy mắt bà đối với người con rể này vô cùng vừa lòng cùng yêu thương, không nghĩ tới Bạch tiên sinh có thể làm mẹ vợ thích anh.
Mấy người vừa nói vừa đi vào phòng, lại thấy trong phòng còn có hai người, hai người kia khuôn mặt có vài phần tương tự, chỉ là chênh lệch ít tuổi, một người tuổi trẻ chút, nhìn ra được tới hẳn là mẹ con. Người phụ nhân lớn tuổi tuy rằng trên mặt mang theo chút năm tháng dấu vết, nhưng vẫn như cũ khó nén được dung tư tuyệt sắc của bà, lớn tuổi mà vẫn có thể xinh đẹp đến vậy, không biết lúc còn trẻ còn có thể tuyệt sắc khuynh thành đến mức độ nào. Cô gái trẻ tuổi đứng cạnh lại không được di truyền nhan sắc tuyệt diễm của mẹ mình, nhưng ngũ quan cũng rất khá, vẻ đoan chính, cộng thêm ăn mặc đẹp, cũng thuộc vào hàng khí chất xuất chúng.
Mẹ Trình giới thiệu với cô: "Đây là dì Văn của con, còn đây là bạn lớn lên cùng con từ nhỏ, Tuệ Nhiễm."
Dì Văn tiến lên, trong mắt hàm chứa ý cười nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, bà tuy quần áo không tầm thường, nhưng lại không có vẻ kiêu ngạo, ngược lại bình dị gần gũi, làm người cảm thấy thân thiết.
"Mẹ con nói con không còn nhớ chuyện trước kia, cả dì Văn con cũng không nhớ rõ sao?"
Trình Khanh Khanh có chút xấu hổ, nhưng vẫn vội vàng cung kính nói một tiếng: "Dì Văn."
Dì Văn nở nụ cười đồng ý, lại quay đầu nhìn về phía Bạch Duyên Đình, ý cười trên mặt trầm xuống, không phải không thích anh mà có chút sợ anh, nói chuyện cũng nhẹ vài phần, "Nếu Khanh Khanh đã xuất viện, có rảnh mang theo nó cùng bọn nhỏ cùng nhau về nhà một chuyến đi, ba con cũng rất nhớ Khanh Khanh cùng bọn nhỏ."
Tuy cô tỉnh lại không lâu, tiếp xúc với Bạch Duyên Đình thời gian không nhiều lắm, nhưng cô thấy hắn, dù đối với bác sĩ trong bệnh viện hay đối với người phục vụ ở nhà hàng đều là vẻ ôn hòa có lễ, nhưng hiện tại, đối mặt vị dì Văn này, hắn lại cực kỳ lạnh lùng, trên mặt không một chút khách khí lại mang theo vẻ xa cách: "Tôi hiểu rồi."
Dì Văn cũng không tức giận, dường như bộ dáng của anh như vậy là hết sức bình thường, một bên mẹ Trình vì hòa hoãn không khí, vội vàng nói: "Được rồi, đừng đứng nữa, ngồi xuống cả đi."
Sau khi Trình Khanh Khanh ngồi xuống, trong lòng nảy lên nghi ngờ, lúc nãy dì Văn nói chuyện cùng Bạch Duyên Đình rõ ràng chính là khẩu khí của người một nhà, nhưng Bạch Duyên Đình lại đối với bà vô cùng xa lánh, bọn họ đến tột cùng là có quan hệ gì?
Đang trong lúc cô miên man suy nghĩ, Bạch Tuệ Nhiễm lại đột nhiên đi tới lôi kéo tay cô nói: "Khanh Khanh, chúng ta đi trên lầu nói chuyện đi? Đã lâu chúng ta không nói chuyện cùng nhau rồi."
Cô thấy trong mắt Bạch Tuệ Nhiễm có nước mắt, nắm tay cô cũng ở hơi hơi phát run, có vẻ kích động, Trình Khanh Khanh bị nhiệt tình của cô ấy làm không được tự nhiên, nhưng cũng không phản cảm, đáp ứng gật đầu.
Bạch Tuệ Nhiễm kéo tay cô đang muốn hướng trên lầu đi đến, Bach Duyên Đình vốn đang ngồi ngay ngắn một bên uống trà mẹ Trình vừa pha đột nhiên buông ra một câu lạnh buốt: "Những lời không nên nói thì đừng nói."
Mặc
Bạch Tuệ Nhiễm cười cười, "Em biết rồi, anh khẩn trương cái gì chứ?" Cũng không hề để ý tới anh, trực tiếp lôi kéo Trình Khanh Khanh đi lên nhà.
Dù anh ấy thường mang đến cho mọi người cảm giác nhẹ nhàng, trưởng thành và ổn định, nhưng những lời anh ấy nói ra có khi rất đáng sợ.
Nhà của Trình Khanh Khanh là nhà hai tầng, mái nhà có một cái gác mái, gác mái bên ngoài có một cái sân, trong viện trói có giàn nho, chỉ là hiện giờ là mùa đông, giàn nho kia trên không lắc lư, nhìn qua có chút lạnh lẽo.
Bạch Tuệ Nhiễm lôi kéo tay cô đi vào mái nhà vòng bảo hộ bên cạnh, ánh mắt mang theo chút kích động lại ở trên người cô tới tới lui lui nhìn rất nhiều.
"Khanh Khanh, cậu thật sự khỏe rồi sao?"
Tuy ánh mắt cô ấy cũng không có ác ý, nhưng Trình Khanh Khanh vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô quay đầu đi một dãy nhà cao tầng ở nơi xa, cười nói: "Đúng vậy."
Bạch Tuệ Nhiễm cũng theo ánh mắt cô nhìn qua, ánh mắt cô ấy híp lại, trên mặt mang theo chút hoài niệm tươi cười nói: "Trước kia nơi đó là cánh đồng, chúng ta khi bé thường xuyên đến đó chơi. Khi còn nhỏ chúng ta lại rất nghịch ngợm, cùng với một đám trẻ con, chúng ta mỗi khi chơi đùa ở đó là quên hết giờ giấc, nhưng chỉ cần đến chạng vạng thời điểm anh mình đều sẽ ra tìm chúng ta, chúng ta liền trốn không cho anh ấy tìm được, nhưng anh trai mình cũng rất thông minh, luôn rất dễ dàng có thể phát hiện chúng ta, cậu luôn là nói, cùng anh mình chơi trốn tìm, chả thú vị gì cả."
"Anh cậu?" Trình Khanh Khanh đột nhiên nghĩ đến vừa nãy dì Văn kêu Bạch Duyên Đình về nhà thăm ba anh nói, "Tôi cùng anh cậu quen biết từ nhỏ sao?"
Bạch Tuệ Nhiễm lúc này mới định thần lại, ánh mắt cô ấy lóe lên, đột nhiên có chút bối rối cười nói: "Mình nói anh trai cũng không phải anh Duyên Đình, mà là anh trai cùng mẹ của mình." Thần sắc cô ấy ngưng lại, ánh mắt gắt gao khóa trên mặt cô, cẩn thận dò hỏi: "Khanh Khanh, cậu còn nhớ anh trai mình không?"
Trình Khanh Khanh nhìn ánh mắt của cô ấy làm cô vô cùng kinh ngạc, hơn nữa cô ấy hỏi cẩn thận như vậy, đến tột cùng đang sợ cái gì?
Trình Khanh Khanh lắc đầu: "Tôi không nhớ."
Bạch Tuệ Nhiễm dường như thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía nhà cao tầng phía xa, hồi lâu lúc sau cô ấy cười khổ một tiếng: "Mẹ mình là tình nhân của ba anh Duyên Đình, là mẹ con mình huỷ hoại gia đình ấy..."
Trình Khanh Khanh nhíu mày, so với cô đoán không sai biệt lắm, dì Văn kia quả nhiên là mẹ kế của Bạch Duyên Đình, nhưng không nghĩ tới lại là tiểu tam thượng vị, khó trách Bạch Duyên Đình như vậy ghét bà ấy như vậy.
"Khanh Khanh, anh Duyên Đình ca từ nhỏ đến lớn đều rất bất hạnh, hiện giờ cậu quên hết chuyện quá khứ đối với cả cậu và anh ấy đều là chuyện tốt, anh ấy vất vả nhiều năm như vậy, cũng đến lúc có được hạnh phúc rồi."
Trình Khanh Khanh không nói gì, nhưng trong lòng không ngừng đặt ra rất nhiều nghi vấn, vì sao lúc nãy khi Bạch Tuệ Nhiễm hỏi cô có nhớ anh cô ấy hay không cẩn thận như vậy? Vì lúc cô ấy biết được cô mất trí nhớ cũng giống như Bạch Duyên Đình lúc đó cảm giác rất nhẹ nhàng ? Còn có, vì sao cô quên đi chuyện quá khứ đối với cô và Bạch Duyên Đình lại đều là một chuyện tốt?
Đời này của Trình Khanh Khanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô lại chán ghét Bạch Duyên Đình như vậy, vì sao cô chán ghét Bạch Duyên Đình như vậy còn sinh con cho anh, vì sao Bạch Duyên Đình rõ ràng biết cô luôn chán ghét mình lại luôn không rời bỏ cô mà vẫn chăm sóc cô? Còn có người anh trai ruột kia của Bạch Tuệ Nhiễm, nàng cùng hắn có quan hệ gì?
Hai người lại ở chỗ này nói một vài chuyện vụn vặt rồi mới đi xuống lầu, mẹ Trình và dì Văn đang bày một bàn đồ ăn, Bạch Duyên Đình cũng không hỏi Bạch Tuệ Nhiễm cùng cô nói cái gì, chỉ kéo ghế giúp cô ngồi xuống.
Mọi người cười nói đang chuẩn bị ăn cơm, lúc này có tiếng đập cửa vang lên, dì Văn ngẩn người, quay đầu nhìn về phía mẹ Trình: "Bà còn có khách sao?"
Mẹ Trình tỏ vẻ khó hiểu, đứng dậy ra mở cửa.
Trước cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, hắn mặc áo len cao cổ, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dày, tóc cũng được xử lý tỉ mỉ, cảm giác trình tự rõ ràng, trên trán tóc mái chải lên, lộ ra cái trán trơn bóng.
Mặt mày hắn thâm thúy, ngũ quan lập thể rõ ràng, thuộc vào dạng tuấn mỹ vừa nhìn vào là không thể quên, trái lại với Bạch Duyên Đình ôn tồn lễ độ, luôn là mặt mày mỉm cười, sắc mặt hắn lại quá mức ủ dột, lại thêm gương mặt góc cạnh rõ ràng đường cong lãnh ngạnh, mặc dù hắn không nói lời nào, cũng cho người ta một loại cảm giác trầm lãnh áp bách.
Nhìn thấy người tới, mẹ Trình vô cùng kinh ngạc, ngay cả dì Văn cũng cả kinh từ trên ghế đứng lên, bà nhanh chóng nhìn thoáng qua mặt Bạch Duyên Đình cùng Trình Khanh Khanh, lo lắng hỏi: "Hạo Hiên, sao con lại chạy đến đây?!"