Lớp Học Rùng Rợn

Chương 36: Lần Theo Dấu Vết

Buổi chiều, tôi đến trường như thường lệ, mọi thứ vẫn rất bình thường, không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, học sinh các lớp khác đang cãi nhau ầm ĩ, bọn họ bị áp lực vì phải gánh chịu lời nguyền như chúng tôi, nhìn họ đùa giỡn ngoài hành lang, lòng tôi thầm ngưỡng mộ.

Đôi khi, chỉ muốn được sống một cuộc sống bình thường như trước, cũng là một điều cực kỳ khó khăn, bây giờ tôi mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này, nhìn vào lớp, khung cảnh vẫn như những ngày trước đó.

Lớp đã chẳng còn trật tự gì nữa rồi, ăn vặt, chơi game… Khắp nơi toàn là tiếng reo hò, nhốn nháo, cô chủ nhiệm cũng đã bỏ mặc, ngoài thỉnh thoảng tình cờ đi ngang qua, những lúc khác cũng không đến.

Giữa những âm thanh ồn ào này, tôi đi đến chỗ của mình, Lý Mạc Phàm đưa cho tôi một lon nước ngọt, tôi uống một hơi hết sạch, xong, tôi nói:        "Ahhh, đã quá."

"Ha ha, lão đại, lát nữa cậu phải đi đến nhà Trần Phong, lon nước ngọt này xem như tiễn đưa cậu." Lý Mạc Phàm cợt nhả.

"Cút!" Tôi cười mắng một câu: "Tớ chưa có chết, chẳng qua chỉ là đi xem thế nào mà thôi".

"Nói thật nha lão đại, Trần Phong là người chết đầu tiên, từ sau khi cậu ấy chết, mới có người dùng tài khoản của cậu ấy mà phát động đợt bỏ phiếu, như vậy, trong máy tính của Trần Phong, có lẽ sẽ để lại dấu vết nào đó, nếu có thể tìm ra, biết đâu lúc đó chúng ta có thể thoát khỏi lời nguyền này rồi" Lý Mạc Phàm lập luận.

"Hy vọng là như vậy!" Tôi cười, sau đó đưa mắt nhìn về phía Diệp Nhã Tuyết, lại phát hiện cô ấy cũng đang nhìn tôi chằm chằm, hai ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc.

Thấy ánh mắt đầy suy tư lo lắng của Diệp Nhã Tuyết, khiến tôi cảm thấy ấm áp, dù thế nào đi nữa, giữa biết bao học sinh trong lớp, vẫn có người quan tâm đến tôi, rất nhiều.

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là môn lịch sử, nhưng thầy giáo dạy sử chỉ đến có một lúc, sau đó bảo lớp tự học, rồi rời đi, lớp học lại tiếp tục ồn ào, náo loạn.

Các bạn nam bắt đầu đùa giỡn, còn các bạn nữ thì tụm năm tụm ba tám chuyện, phía cuối lớp, mấy người Vương Vũ đang bắt nạt Chu Vinh, Chu Vinh là một tên béo, lại yếu đuối, nhát gan, ở trong lớp, ngoài Triệu Minh, cậu ấy là người bị bắt nạt nhiều nhất.

Quan hệ của Triệu Minh và Lưu Thiên càng ngày càng tốt hơn, bây giờ trong lớp không còn ai dám bắt nạt cậu ấy nữa, vì vậy, mục tiêu sẽ chuyển sang Chu Vinh, dù sao cậu ấy cũng béo như thế, có lỡ bị đánh cũng chẳng nhằm nhò gì.

Sau khi Vương Vũ ra lệnh, một đám nam sinh vây lấy Chu Vinh, vài người nhào vô đánh Chu Vinh ngã lăn xuống đất, Vương Vũ vừa đạp Chu Vinh tới tấp, vừa chửi: "Heo mập, gần đây cậu rất không nghe lời, xem tớ đánh chết cậu này".

"Tớ chưa từng dám cãi lời cậu mà Vương ca!" Chu Vinh vội vàng kêu cứu, nhưng Vương Vũ chẳng thèm nghe lời giải thích của cậu ấy, tiếp tục đạp mạnh, thật ra ai cũng biết rằng, Vương Vũ chỉ đang viện cớ để đánh cậu ấy mà thôi.

Mấy nam sinh bên cạnh cũng cười điên cuồng, cảm giác đánh Chu Vinh hả hê giống như hoàng đế ngồi trên chín bậc thang, từ khi lời nguyền bao trùm lớp học này, cả lớp đã không còn được như lúc trước.

Dù là nam hay nữ sinh, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, những lúc tụ tập, mặt mày ai cũng nặng nề, sự chết chóc bao trùm từng người từng người một, cho dù là ai cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Lấy cớ trút giận lên người Chu Vinh, các nam sinh này mới có được cảm giác của sự sống, Chu Vinh bị bọn họ đánh bò không nổi, tuy nhiên, với sức khỏe của mình, chẳng bao lâu sau, Chu Vinh đã có thể dứng dậy, nhưng cậu ấy cố tình giả vờ yếu ớt, để những nam sinh đó buông tha cho cậu ấy.

Vương Vũ và mấy tên theo đuôi tha cho Chu Vinh thật, nhưng sau đó, họ lại đi về phía chúng tôi, mặt Lý Mạc Phàm trắng bệt, cậu ấy hiểu rằng Vương Vũ đang muốn gây sự với mình.

Vương Vũ cùng và đám theo đuổi vừa cười lớn vừa đi đến trước mặt chúng tôi, nhìn Lý Mạc Phàm lạnh lùng nói: "Lý Mạc Phàm, vì cậu, nên tớ phải đập bể chiếc xe của ba tớ, thiệt hại hơn mười triệu, cậu nói xem, cậu đền cho tớ như thế nào đây?".

"Tớ…tớ nhất định sẽ đền cho cậu." Lý Mạc Phàm run rẩy nói.

"Ha ha, đền, cậu đền nổi sao? Hơn mười tỷ mấy đó! Thôi, tớ cũng không làm khó cậu, để tớ đánh cậu một trận, món nợ này xem như xong"  Vương Vũ cười gằn.

Dương Á Thịnh bên cạnh đứng bật dậy, tức giận nói: "Vương Vũ, cậu thử đυ.ng vào huynh đệ của tớ xem".

"Hừ, đυ.ng thì sao?" Vương Vũ nắm lấy tay áo Lý Mạc Phàm, định kéo cậu ấy ra ngoài, nhưng đúng lúc này, tôi đã kịp giữ lại.

"Như vầy đi, chuyện này, coi như nể mặt tớ bỏ qua được không!" Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Vương Vũ.

"Ha ha, nể mặt cậu, cậu là cái quái gì chứ? Đừng nghĩ rằng tớ không biết, tớ bị bỏ nhiều phiếu như vậy, cũng là do cậu làm, tớ nói cho cậu biết, sau Lý Mạc Phàm, sẽ là cậu" Vương Vũ khó chịu nhìn tôi, ánh mắt đầy nguy hiểm.

"Lý Mạc Phàm là huynh đệ của tớ, tớ tuyệt đối không cho bất cứ ai làm hại cậu ấy, cậu dám đυ.ng đến cậu ấy, thì coi chừng tớ!" Tôi bình thản nhìn Vương Vũ, ánh mắt điềm tĩnh, lời nói không kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cũng chẳng van xin, sau khi trải qua đêm địa ngục đó, tôi đã lột xác hoàn toàn, nói năng rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại khiến cho mọi người phải khϊếp sợ.

"Ha ha, cậu thì làm được gì?" Vương Vũ cười gượng, nhưng lại buông cánh tay Lý Mạc Phàm ra.

"Sẽ không làm gì cả, nhưng mà kết cục của cậu, có lẽ cũng sẽ giống như mấy người Tô Nhã mà thôi" Tôi thản nhiên nói.

Các tên đi theo Vương Vũ nghe tôi nói vậy thì đều rụt lại, cả đám lui về phía sau một bước, không dám ra tay, xem ra bọn họ cũng không muốn đắc tội với tôi.

Con ngươi của Vương Vũ co lại, ánh mắt không đành, nhưng cố nói: "Coi như tớ cho cậu chút sĩ diện, chuyện này... xem như tớ bỏ qua cho cậu ấy".

"Vậy thì cảm ơn cậu, Vương ca". Tôi mỉm cười cúi đầu, tôi biết Vương Vũ đã nhường một bước, lúc này cũng không nên gây thù chuốc oán với cậu ấy nữa, cậu ấy là một người sỹ diện, nhường nhịn tôi hai câu cũng đã là hạ mình lắm rồi.

Quả nhiên, sau khi nghe tôi gọi "Vương ca", Vương Vũ tỏ vẻ hài lòng, ánh mắt nhìn tôi cũng không còn oán hận gì nữa.

Lúc này, Lý Mạc Phàm mới thả lỏng người, khẽ lẩm nhẩm: "Lão đại, thật sự rất cảm ơn cậu, vừa rồi nếu không có cậu…"

"Chuyện nhỏ thôi" Tôi thờ ơ đáp lại.

"Nhưng mà lão đại, cậu không cần phải cư xử khách sáo với Vương Vũ như vậy, lại càng không phải sợ cậu ấy" Lý Mạc Phàm nói nhỏ.

"Tớ không có sợ cậu ấy, nhưng lúc này, kéo thêm người ghét mình thì sẽ cũng chẳng có lợi gì đâu" Tôi lắc đầu giải thích.

"Ha ha, quả nhiên là lão đại, suy nghĩ chu đáo, nếu là tớ, có lẽ đã đánh nhau với Vương Vũ một trận ra hồn rồi" Lý Mạc Phàm nói, sau đó không biết nghĩ gì, ngại ngùng tiếp: "Lão đại, nếu thực sự tớ bị đánh, cậu sẽ cứu tớ sao?"

"Tớ làm sao mà cứu được cậu chứ? Nhìn tướng tớ đi, có cửa gì đánh lại Vương Vũ, tạm thời chỉ có thể nhẫn nhịn thôi" Tôi nhún vai, mặt đầy nghiêm túc.

"Ờ…" Lý Mạc Phàm gật gật đầu, gương mặt có chút hụt hẫng.

"Nhưng, nếu thật sự cậu ấy dám đánh cậu, tớ tuy không cứu được cậu, nhưng tớ tin, tớ sẽ khiến cho cậu ấy phải trả một cái giá rất đắt" Tôi lạnh giọng.

"Ừ…!" Lý Mạc Phàm tin tưởng gật đầu.

Một lúc sau, Quan Ngọc cùng Đoan Mộc Hiên đi tới, cô ấy hỏi tôi: "Trương Vỹ, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi".

"Ừ, đi thôi" Tôi gật đầu, sau đó cùng bọn họ rời khỏi lớp.

Quan Ngọc đã chuẩn bị xong đơn xin phép, ba chúng tôi nhanh chóng ra khỏi trường học, đi ra phía sau trường, một chiếc Bentley đang đợi sẵn, một ông lão đang đứng cạnh chiếc xe đợi chúng tôi.

Thấy ba người chúng tôi đi tới, ông ấy vội vàng nghênh đón, giọng cung kính: "Thưa cậu chủ, xe đã chuẩn bị xong rồi ạ."

"Ừ!" Đoan Mộc Hiên gật đầu, sau đó liếc nhìn hai chúng tôi rồi nói: "Lên xe thôi".

Lúc này tôi với Quan Ngọc mới cùng bước lên xe, không gian bên trong chiếc xe Bentley này rất rộng, vào xe rồi, tôi ngạc nhiên đến ngây người, ghế sau rất dài và thoải mái, còn có cả một cái tủ lạnh nhỏ nữa.

"Chạy đi" Đoan Mộc Hiên ra lệnh, sau đó ông lão bắt đầu khởi động máy, chiếc xe Bentley từ từ lăn bánh, nhìn nội thất sang trọng bên trong xe, tôi thầm ngưỡng mộ.

Ngay cả Quan Ngọc cũng hơi sững sờ, gia đình cô ấy cũng thuộc dạng khá giả, nhưng cũng là lần đầu tiên được ngồi trên chiếc siêu xe như thế này, khi nhìn thấy dáng vẻ bồn chồn của tôi, cô ấy không nhịn được cười:"Trương Vỹ, cậu bị làm sao vậy?".

"Không có gì"  Tôi ngượng ngùng nói, sau đó tiếp tục ngồi xuồng ghế, không thể không thừa nhận rằng, xe hơi sang trọng đúng là có sức hấp dẫn riêng của nó, dù là sự thoải mái hay vận tốc di chuyển, cũng khác xa với khi tôi ngồi taxi.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến nhà Trần Phong, nhà của Trần Phong là một tòa biệt thự nguy nga, ba chúng tôi bước xuống xe, chiếc xe Bentley đỗ sang một bên đợi chúng tôi.

Đoan Mộc Hiên và tôi đi đằng sau, còn Quan Ngọc đi trước, ba người chúng tôi đi đến trước cửa nhà Trần Phong, Quan Ngọc gõ cửa, rất nhanh, cửa được mở, một người phụ nữ đang đắp mặt mạ bước ra, bà ấy khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng cân đối, gương mặt toát lên vẻ quý phái.

Thấy chúng tôi, bà ấy ngạc nhiên: "Tụi con là ai?".

"Dạ, tụi con là bạn học cùng lớp của Trần Phong, hôm nay đến muốn thắp hương cho Trần Phong ạ" Quan Ngọc lễ phép.

"Thì ra là như vậy, vào đi" Bà ấy thờ ơ mời chúng tôi vào nhà.

Ba người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, sau đó đi vào tòa biệt thự, căn biệt thự này rất lớn, có hai tầng lầu, bên trong được trang hoàng lộng lẫy, di ảnh của Trần Phong đặt ở trên bàn thờ, vẫn còn đang đốt hương và bày đồ cúng.

Quan Ngọc vội vã bước lên, cầm ba nén nhang, sau đó bắt đầu thắp hương, tôi thì ngó nghiêng nội thất xung quanh, vừa ngưỡng mộ sự giàu có của gia đình Trần Phong, vừa suy nghĩ.

Đoan Mộc Hiên không nhìn xung quanh, mà đứng hỏi chuyện với người phụ nữ kia: "Dạ cho con hỏi, cô là thế nào với Trần Phong ạ?".

"Cô là mẹ của Trần Phong" Người phụ nữ mỉm cười.

"À…thì ra là vậy, đúng rồi, tụi con vào phòng của Trần Phong một lúc được không ạ?" Đoan Mộc Hiên lễ phép thưa, dáng vẻ khiêm tốn.

"Không được, phòng của Trần Phong không thể tùy tiện ra vào" Bà ấy trả lời một cách khó xử.

"Con nghĩ là cô hiểu lầm rồi, lúc trước con có cho Trần Phong mượn một quyển sách, hình như bên trong có để quên tờ giấy khai sinh của mình, có thể phiền cô, cho con vào trong phòng cậu ấy để tìm được không ạ?" Đoan Mộc Hiên tiếp tục mỉm cười, không thể không công nhận, khi cười, cậu ấy trông rất đẹp trai.

"Vậy thì được, nhưng không được vào lâu quá đâu." Cuối cùng bà ấy cũng đồng ý, thế là ba chúng tôi bắt đầu đi lên lầu hai, phía Tây của lầu hai chính là phòng của Trần Phong.