“Tiên tử thúc thúc, người muốn cưới ai?” Khuynh Thành lập tức nắm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nó.
Cô bé vẫn có thể nghe hiều được bốn chữ “nương tử tương lai” có ý nghĩa gì.
Thanh Mặc cùng Vân Dục không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn tiểu Khuynh Thành một cái.
Con bé ngốc này, chẳng lẽ thật sự không nhìn ra được Hiên Viên thúc thúc đối với mẫu thân sao với bọn chúng tuyệt đối không giống nhau sao?
Hôm nay thời điểm hai người các cậu đi theo Hiên Viên thúc thúc đi lên núi, Hiên Viên thúc thúc vậy mà nghe ngống từ bọn chúng không ít chuyện của mẫu thân đâu.
Ngay thời điểm khi Hiên Viên Dạ Lan nghe được mẫu thân bọn chúng chưa có hôn phối, cái biểu tình vui vẻ hạnh phúc kia hiện lên trên mặt quả thực là không thể nói được thành lời.
“Đây là bí mật, về sau cháu sẽ biết.” Hiên Viên Dạ Lan đưa tay ra cầm một con dao nhỏ, cắt một khối thịt mềm trên đùi thỏ, sau đó đặt lên dĩa nhỏ chuẩn bị sẵn, đưa cho Khuynh Thành, “cái này được rồi, có thể ăn.”
Khuynh Thành vừa thấy đồ ăn, liền đem vấn đề vừa xoắn suýt khi nãy ném lên tận chín tầng mây, nhận lấy chiếc đĩa sau đó chạy đến bàn đá cách đó không xa.
“Để ta nướng.” Hạ Tử Thường nói với Hiên Viên Dạ Lan.
“không cần, cô nghỉ ngơi đi.” Hiên Viên Dạ Lan nói, “rất nhanh là chín rồi.”
“Mẫu thân, hôm nay người trở về Hạ gia, không có chuyện gì chứ?” Thanh Mặc vẫn là lo nghĩ nhìn Hạ Tử Thường hỏi.
“Không có việc gì cả.” Nàng cười híp mắt trả lời con trai.
“Bọn họ hỏi ngân lượng của mẫu thân sao?” Vân Dục hỏi theo, cậu cùng Thanh Mặc nhất trí cho rằng, Hạ Gia nhất định là nghe nói mẹ chúng mua được tứ hợp viện, muốn mẫu thân bọn hắn cho bọn họ tiền.
“Bọn họ đừng hòng mơ tưởng lấy đi một đồng nào của mẫu thân các con đi.” Hạ Tử Thường vẫn cười đáp.
Hôm nay xem như là nàng cùng Hạ gia đã triệt để xé mặt nhau rồi.
Dạng thân nhân như vậy, đã vô sỉ còn độc ác tham lam đến cực điểm, nàng sao có thể mảy may luyến tiếc đây.?
“Mẫu thân làm rất đúng. Không thể để cho bọn họ một đồng nào/” Thanh Mặc tán đồng gật đầu một cái.
Những năm gần đây, mẫu thân bị Cổ thị cùng Kim thị khi dễ như thế nào, mà Hạ Quang Khánh lại làm như mắt điếc tai ngơ mà bao che cho hai người kia, bọn nhỏ đều để vào mắt cả.
Thanh Mặc cùng Vân Dục, đã sớm hết hi vọng với người của Hạ gia từ lâu, thậm chí, bọn chúng còn có chút thống hận.
Rõ ràng là người một nhà, tại sao lại muốn đối xử với mẫu thân chúng như thế?
Đơn giản chỉ vì mẫu thân đã sinh ra chúng nó sao?
Cảm thấy cảm xúc tiêu cực từ trên thân hai đứa trẻ tản mát ra, Hạ Tử Thường nghiêm sắc mặt, nói: “Mặc nhi, Vân nhi, kể từ giờ về sau chuyện của Hạ gia cùng chúng ta không có liên quan, các con cũng không cần hận bọn họ. Mẫu thân chỉ hi vọng các con sống thật vui vẻ là được/”
Mặc nhi và Vân nhi tuổi vẫn còn nhỏ, nếu như là lớn lên trong cừu hận sớm như thế, thì làm sao còn có thể vui vẻ vô tư?
Vì những người không đáng giá mà ghi hận, có khác nào đang hành hạ chính mình đâu.
Thanh Mặc cùng Vân Dục không khéo gật đầu một cái.
Lời của mẫu thân, hai người bọn họ sẽ ghi nhớ trong tâm.
Hiên Viên Dạ Lan vẫn không nói gì, dùng khoé mắt quét sang Hạ Tử Thường.
Hôm nay từ trong miệng của bọn nhỏ, hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu được, Hạ Tử Thường mang theo ba đứa con nhỏ sinh sống có bao nhiêu không dễ dàng.
Chỉ thoáng qua trong một chớp mắt, hắn thật sự muốn đem nàng cùng ba đứa trẻ toàn bộ mang về kinh thành, thế nhưng lý trí nói cho hắn biết, bây giờ còn chưa phải lúc.
Hiên Viên Dạ Lan cho Thanh Mặc cùng Vân Dục mỗi đứa một cái đùi thỏ, hai đứa trẻ lại cầm đùi thỏ đi tìm cô em gái nhỏ của mình.
Trong nháy mắt, bên cạnh đống lửa chỉ còn lại hai người lớn bọn họ.
Ánh lửa ấm áp chiếu vào gương mặt nhỏ trắng nõn của Hạ Tử Thường, chiếu cho cặp mắt kia thêm phá lệ mà sáng rỡ.
“Cám ơn ngươi đã chiếu cố bọn nhỏ.” Nàng thấp giọng nói với Hiên Viên Dạ Lan.