Hạ Tử Thường nhìn ra được, Hiên Viên Dạ Lan hẳn không phải là một người biết chăm sóc trẻ con, trong xương cốt vốn dĩ là một người lạnh lùng.
Lúc trước nàng từ trên người Hiên Viên Dạ Lan cảm nhận được một loại khí tức quen thuộc, đó là cảm giác cô độc, cũng giống như nàng kiếp trước.
Thế nhưng Hiên Viên Dạ Lan lại nguyện ý mang theo Thanh Mặc cùng Vân Dục lên núi chơi, đối đãi vỡi Khuynh Thành cũng ôn hoà như vậy, điều này khiến cho nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Khi nhìn thấy ba đứa trẻ cùng Hiên Viên Dạ Lan chung đυ.ng tiếp xúc hoà hợp như vậy, Hạ Tử Thường nàng không phủ nhận nội tâm của mình có chút ít cảm xúc dao động khác thường.
Nàng nghĩ, ba tiểu bánh bao nhỏ kia, chẳng lẽ là thật sự không khát vọng có một người cha bồi bên cạnh chúng sao?
Tuổi của bọn chúng còn nhỏ như vậy, là thời điểm cần phụ mẫu bồi bạn bên cạnh nhất, nhất định là cũng khát vọng có một người cha bồi bên mình đi.
Trong lúc nhất thời, Hạ Tử Thường có chút căm hận người cha bí ẩn của ba tiểu bánh bao.
Nam nhân kia bây giờ không biết đang tiêu dao sung sướиɠ ở nơi chết tiệt nào rồi.
Nhìn thấy Hạ Tử Thường nhíu nhíu mày, Hiên Viên Dạ Lan chợt vươn tay, ngón tay thonn dài đặt lên giữa mi tâm của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm đang nhíu lại của ai kia.
“Hạ cô nương, cô đang suy nghĩ điều gì?”
Xúc cảm ôn nhu, nhưng lại như một dòng điện tê tê dại dại chạy qua, khiến thân thể Hạ Tử Thường bỗng nhiên cứng đờ.
Thanh âm trầm thấp ôn nhu của nam nhân, cứ giống như một loại ma chú cực kỳ có lực hấp dẫn, đặc biệt là một tiếng Hạ cô nương tràn đầy ôn nhu như nước mùa xuân, quả thực khiến cả xương cốt nàng đều tê liệt hết cả.
Không sai, chính là Hiên Viên Dạ Lan cố ý trêu chọc nàng.
Hạ cô nương chưa từng nói yêu đương, khuôn mặt đã đỏ bừng.
Đưa tay đem tay của Hiên Viên Dạ Lan lấy ra, tay nhỏ của nàng lại bị hắn dùng lòng bàn tay nắm ngược lại.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng giật mình trợn tròn mắt nhìn Hiên Viên Dạ Lan.
Tay của nàng thon dài mà tinh tế, nhưng có lẽ vì cuộc sống bức bách, lòng bàn tay có một vết chai nhỏ.
Đυ.ng chạm đến những vết chai kia, Hiên Viên Dạ Lan mắt trầm xuống.
“Hạ cô nương, cô đây là khẩn trương cái gì?” Cảm thấy cô gái nhỏ cả người đều căng cứng, môi mỏng của Hiên Viên Dạ Lan nở ra một nụ cười êm ái đầy ẩn ý.
“Ta đâu có khẩn trương?” Hạ Tử Thường bỗng nhiên rút tay ra khỏi bàn tay của Hiên Viên Dạ Lan, ánh mắt thẳng tắp nhìn đến thỏ rừng đang được nướng trên đống lửa, “Hiên Viên Dạ Lan, thỏ rừng sắp bị nướng cháy rồi.”
Thật kỳ quái.
Rất rõ ràng, vừa rồi lòng bàn tay của Hiên Viên Dạ Lan sờ soạng bàn tay nhỏ của nàng, chiếm tiện nghi của nàng.
Thế nhưng nàng lại không cảm thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn không giống như đối phó với những tên nam nhân sàm sở nàng lúc trước, đối phó Hiên Viên Dạ Lan.
Hạ Tử Thường! Ngươi thật hư hỏng!
Trong lòng đang buồn khổ thầm nghĩ, Hạ cô nương chúng ta có chút buồn bực đi.
Hiên Viên Dạ Lan thấy ai kia đỏ từ mặt đến cả hai tai, chỉ cảm thấy nàng giờ khắc này nhìn rất khả ái, liền không nhịn được mà cười trầm hai tiếng, sau đó không trêu chọc nàng nữa.
Thỏ rừng đã vừa chín, tản ra mùi thơm mê người.
Hạ Tử Thường bận làm việc cho tới trưa, lại bị một bụng ức chế, giờ phút này thật sự là quá đói bụng rồi.
Sau khi Hiên Viên Dạ Lan dùng chuỷ thủ cắt thịt trên đùi thỏ, mỗi một khối thịt gần như đều to nhỏ bằng nhau, đặt vào tron dĩa nhỏ, đưa cho nàng.
Hạ Tử Thường cũng không khách hí, nhận lấy bắt đầu ăn.
Hiên Viên Dạ Lan lại cắt cho ba cái bánh bao nhỏ một ít thịt nữa, sau đó mới chuẩn bị cho mình.
“ta thấy bãi đất trống ở hậu viện có thể trồng ít đồ, buổi chiều ta đem cỏ hoang phá đi một chút.” Hắn bỗng hướng sang Hạ Tử Thường mà lên tiếng