Đứng ở phía sau Thẩm Tương, không phải Phó Thiếu Khâm thì là ai?
Người đàn ông cười nhạt nhìn Thẩm Tương, giọng nói trầm thấp dễ nghe có thể khiến lỗ tai mang thai: "Bệnh của mẹ cần nghỉ ngơi, cô có chuyện gì có thể tìm tôi giải quyết, sao hết lần này tới lần khác muốn đến làm phiền mẹ?"
Thẩm Tương ngẩn tò te: "..."
Người đàn ông tiến lên kéo cô ra ngoài.
"Con trai, bàn bạc chuyện hôn sự với Thẩm Tương cho tốt nhé, nhất định không được bạc đãi con bé đâu." Hạ Thục Mẫn ở phía sau hô lên.
"Yên tâm đi mẹ." Người đàn ông vừa trả lời, vừa đóng cửa phòng bệnh lại.
Thẩm Tương bị Phó Thiếu Khâm kéo đi rất xa.
Đi tới cuối hành lang, vẻ ôn hòa trên mặt anh đã bị vẻ băng hàn lạnh lẽo thay thế.
Người đàn ông hung hăng bóp chặt cổ cô ấn lên tường, ánh mắt sắc như dao: "Nữ tù nhân! Cô liên tiếp thử thách tính nhẫn nại của tôi, bây giờ thế mà lại dám chạy tới trước mặt mẹ tôi, cô không khỏi quá to gan lớn mật rồi đấy! Nếu mẹ tôi có chuyện không may xảy ra, tôi sẽ cho cô nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết!"
Thẩm Tương bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, cô cố hết sức nói: "Tôi… không… biết dì Hạ… là mẹ...anh."
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Phó Thiếu Khâm ghét cô như vậy, nhưng vẫn khăng khăng muốn cùng cô đăng ký kết hôn rồi, trước kia ở trong tù dì Hạ từng nói với cô, tương lai ra tù sẽ để cô làm con dâu bà.
Lúc đó cô còn cho rằng dì Hạ nói đùa.
Thì ra những lời dì Hạ nói là sự thật.
Người đàn ông bóp cổ cô càng chặt: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin cô sao? Cô lặp đi lặp lại cái trò lạt mềm buộc chặt như thế, còn không phải là muốn gia tăng lợi thế, hoặc là, cô vốn muốn làm bà chủ nhà họ Phó giàu sang quyền thế?"
Cô không muốn biện bạch cái gì, dứt khoát nhắm mắt lại.
Cứ để anh bóp chết cô đi, như vậy liền có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cục cưng trong bụng, cũng có thể đoàn tụ với mẹ.
Thật tốt.
Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Người đàn ông buông lỏng tay, anh đã khôi phục lại bình tĩnh.
Giọng điệu vừa lạnh lẽo vừa bá đạo: "Mẹ tôi chỉ còn sống hai tháng nữa, tôi phải hoàn thành tâm nguyện của bà kết hôn với cô, nhưng tôi sẽ không chạm vào cô! Hai tháng sau tôi sẽ cùng cô ly hôn, đến lúc đó sẽ bồi thường cho cô một khoản thù lao không nhỏ. Tôi cảnh cáo cô đừng có giở thêm trò gì! Nếu không tôi sẽ bắt cô sống không bằng chết!"
Dì Hạ chỉ còn sống hai tháng nữa?
Trong lòng Thẩm Tương rất đau xót.
Cô hít thở từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ, một lúc sau, mới bình tĩnh hỏi: "Anh muốn làm giao dịch kết hôn giả với tôi?"
"Nếu không cô còn muốn thật sự làm vợ tôi chắc?" Ánh mắt chán ghét của người đàn ông đánh giá từ trên cổ cô trở xuống một phen.
Thẩm Tương lập tức nghĩ đến, hôm đó ở trong phòng tắm, anh nhìn thấy phía trước cô, lúc ấy cả người cô đều là dấu hôn của người đàn ông đã chết kia.
Anh hiển nhiên là ngại cô bẩn.
Thẩm Tương cắn môi nói: "Làm giao dịch có thể, nhưng tôi có một yêu cầu."
"Nói!"
"Sắp xếp cho tôi một hộ khẩu ở thành phố lớn, tùy tiện thành phố nào cũng được."
Sau này nếu cô mang con về nhà cũ, bà con làng xóm nhất định sẽ coi thường đứa trẻ không có bố.
Cô không muốn tương lai con cô sau này sẽ bị kỳ thị.
Cô muốn mang con đi xa quê hương.
Phó Thiếu Khâm không thể tin được nhìn cô: "Chỉ vậy thôi?"
Thẩm Tưởng Nhiên ngẫm nghĩ, lại nói: "Bây giờ tôi muốn ba mươi nghìn tệ tiền mặt, làm tiền tiêu vặt."
Ba mươi nghìn tệ để cô có thể đi bệnh viện khám thai, có thể duy trì tất cả chi tiêu trong thai kỳ, còn có thể về nhà cũ thắp hương cho mẹ.
Phó Thiếu Khâm cười mỉa mai.
Quả nhiên là người phụ nữ tham lam thành tánh.
Anh đã nói sẽ cho cô một khoản phí ly hôn rồi, cô còn có thể mở miệng muốn ba mươi nghìn tệ tiền tiêu vặt.
Hôm nay thỏa mãn cô ta ba mươi nghìn tệ, có phải ngày mai lại muốn ba mươi nghìn tệ nữa không?
Một ngày nào đó không hợp tâm ý cô ta, cô ta lại muốn chơi trò áp chế anh gia tăng bảng giá đi?
Đúng là lòng tham không đáy, ghê tởm đến cực điểm!
Mấy năm nay Phó Thiếu Khâm gϊếŧ không biết bao nhiêu kẻ cản trở anh, anh không ngại giải quyết thêm một Thẩm Tương.
Nhưng, mẹ lại đợi không nổi nữa rồi.
Phó Thiếu Khâm lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, năm phút sau, trợ lý Nghiêm Khoan mang một phong đi bì đi tới.
Nhận lấy phong bì, anh từ bên trong lấy ra năm nghìn tệ đưa cho Thẩm Tương, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ba mươi nghìn tệ có thể cho cô, nhưng phải theo từng kỳ, lần đầu năm nghìn tệ, nếu cô có biểu hiện tốt trước mặt mẹ tôi, tôi sẽ tiếp tục cho cô tiền tiêu vặt."
Năm nghìn tệ?
Cô muốn khám thai, còn muốn thuê phòng, muốn tìm công việc phỏng vấn, năm nghìn làm sao đủ?
"Mười... mười nghìn tệ! Không thể ít hơn."
"Hai nghìn tệ!" Giọng điệu của người đàn ông lạnh lùng như có thể thấm vào trong tận cốt tủy.
"Năm nghìn tệ, tôi muốn năm nghìn." Thẩm Tương vội vàng sửa miệng.
"Một nghìn!"
Thẩm Tương cố gắng cắn môi mới không khóc ra, cô phát hiện chỉ cần cô cò kè mặc cả, người đàn ông này sẽ hạ giá xuống.
Một nghìn tệ ít nhất có thể để cô đi khám thai trước.
"Một nghìn tệ." Thẩm Tương nuốt nuốt nước miếng, đưa tay muốn lấy tiền.
Tiền bị Phó Thiếu Khâm thả rơi trên mặt đất.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống nói: "Chỉ cần cô diễn cho tốt, hợp đồng kết hôn hai tháng tôi sẽ đưa cho cô, hết hai tháng, tiền thù lao một xu cũng không thiếu cô. Về phần tiền tiêu vặt, nếu biểu hiện của cô tốt, mới có thể có!"
Thẩm Tương chỉ lo nhặt tiền trên đất, không nghe thấy Phó Thiếu Khâm nói gì.
Một nghìn tệ đối với cô có thể quan trọng đến không cần tôn nghiêm, ít nhất còn tốt hơn so với nhận bố thí của nhà họ Lâm.
"Anh nói cái gì?" Nhặt tiền xong, Thẩm Tương ngẩng đầu hỏi Phó Thiếu Khâm.
Thật ti tiện!
Phó Thiếu Khâm liếc cô một cái: "Theo tôi đi vào! Nhớ rõ diễn cho tốt vai của cô! Nếu cô nói bậy..."
"Tôi sẽ không nói bậy." Thẩm Tương yếu ớt nói.
Cũng không phải cô muốn phối hợp gì đó với Phó Thiếu Khâm, mà cô thật sự đau lòng dì Hạ.
Ở trong tù cô và dì Hạ giống như mẹ con vậy.
Mà bây giờ, dì Hạ sắp mất rồi, cho dù Phó Thiếu Khâm không cùng cô làm cái giao dịch này, cô cũng sẽ dụng tâm.
Hai người cùng nhau bước vào, trên mặt Thẩm Tương lộ vẻ tươi cười: "Dì Hạ, vừa rồi cháu và Thiếu Khâm ở bên ngoài bàn chuyện đăng ký kết hôn, dì không trách cháu không ở bên cạnh dì chứ?"
"Con gái ngốc, dì còn ngóng trông các con làm hôn lễ sớm chút, lòng dì mới yên tâm được." Hạ Thục Mẫn kéo tay Thẩm Tương để cô tới gần bà, nói nhỏ: "Con gái, con có hài lòng với con trai dì không?"
Thẩm Tương ngượng ngùng cười nói: "Rất hài lòng ạ."
"Bây giờ đi đăng ký với Thiếu Khâm ngay được không? Dì muốn nghe con sớm chút gọi dì là mẹ."
Thẩm Tương dịu dàng cầm lấy tay của Hạ Thục Mẫn: "Cháu nghe dì."
Buổi chiều, Thẩm Tương và Phó Thiếu Khâm cùng đi tới cục dân chính.
Hai người chụp ảnh chung, ấn dấu vân tay, tuyên thệ, thẳng đến khi giấy chứng nhận kết hôn được đóng dấu xong, Thẩm Tương vẫn không thể tin đây là sự thật.
Cô, kết hôn rồi.