Nhuộm Sắc Tình

Chương 14: H+

Thủy Vân hít sâu mùi hương trên người anh, như một loại nghiện muốn cai mà không được. Bên dưới vô cùng ướŧ áŧ, thậm chí âʍ đa͙σ đều bắt đầu mở ra, khát vọng có thứ gì đó tiến vào. Cô nhón chân lên, để âʍ đa͙σ ở bụng nhỏ của anh rồi cọ xát, khi gậy thịt bị đυ.ng phải, phát ra những tiếng ngân nga ‘ưm a’. Sau đó cô đột ngột đứng dậy, hoa huyệt khẽ mở chọc vào phần đầu gậy thịt cách lớp vải dệt, cất cao giọng rêи ɾỉ ngắn ngủi, lêи đỉиɦ một lần sau đó giống như không còn xương cốt cả người mềm nhũn xụi lơ hóa thành một bãi nước.

Trương Cảnh Sơ thở dốc nặng nề, bất giác siết chặt lại cánh tay đang ôm cô, để cô dựa lên người mình bình ổn trở lại.

Cô lại thật sự lêи đỉиɦ, Thủy Vân không dám tin lại có hơi vui mừng ngoài ý muốn. Thời điểm cô mắc bệnh trầm cảm, đúng là ở lứa tuổi bắt đầu nhận thức về tìиɧ ɖu͙©. Nhưng điểm tồi tệ nhất của bệnh trầm cảm chính là khiến cho người ta giảm bớt cảm giác ham muốn về tìиɧ ɖu͙©, rất khó để cao trào. Cô đã từng thử kí©ɧ ŧɧí©ɧ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của chính mình, nhưng mỗi lần đều chỉ chứng minh sự tồn tại của căn bệnh này. Mấy năm nay hay nói là từ lúc chào đời cho đến nay, đây là lần đầu tiên Thủy Vân đạt tới cao trào. Thậm chí cô còn cảm thấy chính mình có thể làm trên người anh đến thiên hoang địa lão.

Vốn cô đã chấp nhận hết thảy hậu quả của căn bệnh này mang lại. Chết lặng, lãnh đạm, thiếu hụt cảm xúc tìиɧ ɖu͙© chân chính, vậy cứ thế đi dù sao ngoan ngoan uống thuốc sẽ không chết được. Không tốt cũng không xấu, chẳng vui cũng chẳng buồn, sống như một u linh trên thế gian cũng không có gì cả. Nhưng Trương Cảnh Sơ lại là thuốc giải của cô. Kể từ lúc cô bắt đầu thử câu dẫn anh trong hai tháng qua, dường như có thứ gì đó đã quay trở về cơ thể cô. Thủy Vân dần nếm được vị ngọt của dâu tây, không còn sợ hãi giao tiếp, đến bây giờ thậm chí đã nếm trải kɧoáı ©ảʍ cao trào trên người anh. Như vậy làm sao cô có thể buông anh ra chứ?

Cô muốn khiến chàng trai này trầm luân cùng cô, nắm giữ mỗi sợi thần kinh của anh, chỉ có cô mới mang lại kɧoáı ©ảʍ cho anh. Anh vẫn còn cứng, bàn tay nhỏ mềm mại của cô đang vuốt ve ấn mạnh lên nơi đũng quần của anh, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khe khẽ rít qua hàm răng khi anh mất tự chủ. Nhìn thấy anh ngửa đầu lên, cằm và đường cong nơi cổ trở nên căng chặt như vậy, như thể muốn gãy bất cứ lúc nào, cứ ỷ lại và yếu ớt như thế.

Thời điểm khi tiếng chuông điện thoại vang lên, tay cô đã duỗi vào trong chiếc quần đồng phục của anh, đang kề sát qυầи ɭóŧ, phác họa hình dáng cây gậy thịt. Khi nghe thấy điện thoại đổ chuông, anh dường như mới giãy dụa thoát khỏi cơn mê lấy di động từ trong túi ra rồi bấm nút nghe máy.

“Alo, mẹ à.”

Lúc này tay Thủy Vân vẫn đang nắm lấy cây gậy thịt của anh, bàn tay khẽ run lên, móng tay xẹt nhẹ qua chỗ qυყ đầυ.

Trương Cảnh Sơ không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ nặng nề.

Thủy Vân nhanh chóng thu tay lại.

Đầu dây bên kia hỏi anh làm sao vậy. Trương Cảnh Sơ thở dốc nói không sao, còn nói rằng bình nước của mình bị người khác không cẩn thận đυ.ng vào nên đổ hết ra ngoài.

Mẹ không hề nghi ngờ anh, nói với anh rằng cuối cùng nhờ vả mãi đã mua được quyển sách giáo khoa đại số topology mà anh muốn, cỏn hỏi tối nay con trai muốn ăn gì.

Đến khi cúp máy, vẻ ửng hồng trên mặt của Trương Cảnh Sơ đã rút đi hơn phân nửa, tuy rằng gậy thịt vẫn còn chưa hoàn toàn mềm xuống, nhưng sắc thái tìиɧ ɖu͙© trong mắt đã không còn nữa. Cuối cùng kiên quyết đẩy Thủy Vân ra, giãy giụa mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi không thể...”

Không thể ôm hôn Thủy Vân nữa, cũng không thể trở thành đồ vật của cô hay làʍ t̠ìиɦ cùng cô, thậm chí yêu cô.

Thủy Vân cũng rất nhạy bén, đã hiểu được tất cả qua nét mặt của anh nhưng cô không cam lòng. Cô vẫn chưa nhìn thấy anh cao trào. Rõ ràng bên dưới của anh còn chưa có mềm đi, cô lại cố ý đến gần anh một lần nữa.

Trương Cảnh Sơ lại như bị điện giật lập tức né tránh, vứt lại một câu nặng lời nhất trong mười bảy năm qua đối với cô gái: “Xin hãy tự trọng!” Sau đó chạy trối chết, giống như sợ hãi giây tiếp theo mình sẽ hối hận vậy.

*** 14 ***