Sợ anh tức giận?
Câu trả lời của Lâm Vũ Văn thật sự khiến người ta kinh ngạc, Mục Lan nghĩ lại, so với tức giận thì cảm giác buồn cười nhiều hơn.
Vừa rồi người suýt chút sờ soạng hai đùi anh thế mà nói sợ anh tức giận.
Mà thời điểm Lâm Vũ Văn thoáng nhìn thấy Mục Lan cười lạnh, phản ứng đầu tiên lại là: Trời ơi, người này cười lạnh cũng có thể đẹp như vậy!
Nhưng giây tiếp theo, cô liền chột dạ muốn lấy lòng thiếu niên, há miệng ngậm lấy qυყ đầυ. Nam chính trong tiểu thuyết hình như đều thích thế.
"..."
Dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng trong miệng hơi nhảy lên, tay Mục Lan vô thức giữ chặt gáy Lâm Vũ Văn, cơ thể run rẩy cho cô tự tin vô hạn.
Hình như làm đúng rồi.
Đầu bị thiếu niên giữ chặt, Lâm Vũ Văn không rảnh ngẩng đầu xem con số trên của Mục Lan rốt cuộc tăng hay giảm, chỉ có thể toàn tâm toàn ý dùng môi lưỡi đυ.ng vào mắt mã nhạy cảm của anh.
Lâm Vũ Văn như ném đá xuống sông, trong miệng ngậm côn ŧᏂịŧ không có cách nào hỏi cảm nhận của đối phương một chút, vất vả ậm ừ một tiếng, còn bị Mục Lan làm như ghét bỏ mà đâm sâu vào.
Gậy thịt rắn chắc nhét trong khoang miệng, qυყ đầυ đánh mạnh vào hàm trên như muốn đi vào trong cổ họng.
Động tác không nhanh, nhưng côn ŧᏂịŧ kia kiêu ngạo một cách vô lý. Hốc mắt Lâm Vũ Văn đã ươn ướt, yết hầu bị dị vật xâm lấn không ngừng theo bản năng nuốt xuống khiến Mục Lan tê dại.
"Đừng nuốt." Điều này với Mục Lan cũng hoàn toàn là cảm giác xa lạ, giọng anh không ổn định, nghẹn ngào đến chính mình cũng cảm thấy khác thường.
Lâm Vũ Văn cũng không muốn nuốt, nhưng đầu gối theo phản xạ bò về trước, cô thật sự không dừng được, chỉ đành dùng tay đẩy dươиɠ ѵậŧ ra mà nôn, nhưng vừa mới ra ngoài lại bị Mục Lan bắt nuốt trở về.
"Ưʍ..."
Cô có thể cảm nhận Mục Lan đang thoải mái, ngón tay anh dùng lực đè vào gáy cô, khiến chùm tóc đuôi ngựa cũng sắp lỏng, tóc do mồ hôi mà dính vào cổ, nhưng vì mùi hương mát mẻ nhẹ nhàng trên người thiếu niên nên một chút cũng không có cảm giác dính nhớp.
Trong một buổi trưa nóng rực như vậy, ngay cả trên đầu cũng không có một con chim bay qua, cả thế giới an tĩnh như chỉ còn hai người bọn họ, chỉ có côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của thiếu niên ở trong miệng cô cùng tiếng của nước bọt.
Âm thanh này vừa ái muội vừa như ve kêu diễn tả hương vị của mùa hè.
Lâm Vũ Văn không nói gì, chỉ nuốt nước bọt tiết ra quá nhiều thôi cũng khiến cô như ốc còn không mang nổi mình ốc. Mục Lan nín thở chìm trong kɧoáı ©ảʍ, bắt đầu chậm rãi đi về phía trước, chậm rãi thong thả vào sâu yết hầu của thiếu nữ.
Anh cúi đầu, hai má thiếu nữ vì mυ'ŧ mà hóp lại, mặt ửng hồng như ánh chiều tà.
"Khó chịu sao?"
Cô đã rơi nước mắt, cùng hai má ửng đỏ như một mảng trời, hai hàng lông mày cau lại chứng tỏ rất không thoải mái.
Thật ra Lâm Vũ Văn vẫn có thể cảm nhận dù trong tình huống này, động tác của Mục Lan đã rất khắc chế, đó là du͙© vọиɠ, mà du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất đang bị anh dùng lý trí nhốt sâu trong cơ thể.
Cô rưng rưng nước mắt ngước lên, muốn lắc đầu lại phát hiện không làm được, chỉ đành dùng sức hút lấy dươиɠ ѵậŧ của thiếu niên, tỏ vẻ không sao.
Côn ŧᏂịŧ trong miệng ngày càng cứng, ngày càng nóng, cô cũng dần quen bị xâm nhập như vậy, mỗi lần mυ'ŧ vào sâu đều cảm nhận mắt mã của Mục Lan mấp máy một chút, cô đoán đây là dấu hiệu anh sắp bắn tinh.
Nhưng chuông di động trong túi quần thiếu niên bỗng vang lên như tiếng trống nổ vang giữa đêm khuya yên tĩnh không người, dọa Lâm Vũ Văn giật mình nhảy dựng.
Trong khoảnh khắc đó cô đã không còn ý thức, đợi hoàn hồn Lâm Vũ Văn đã quỳ dưới nền xi măng nóng bỏng, mà Mục Lan trước mặt sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
"Lâm! Vũ! Văn!"
Thiếu niên phẫn nộ gầm lên, Lâm Vũ Văn mãi đến lúc này mới nhận ra một việc vô cùng tàn khốc với hai người bọn họ.
Cô hình như vừa dùng răng cửa... Đυ.ng phải côn ŧᏂịŧ của Mục Lan.
Ngày 14 tháng 8, thứ tư, thời tiết tốt, nhiệt độ không khí là 39℃, bốn ngày sau lễ khai giảng.
Năm nay lên lớp mười hai, Lâm Vũ Văn vui vẻ chưa được một tuần vì chung lớp với Mục Lan, giờ phút này đã cảm thấy cuộc đời học sinh của mình nhờ một cái cắn này mà kết thúc như vậy.