"Cái... Cái đó... Tớ lấy ra à?"
Lâm Vũ Văn xoa nắn cảm nhận nửa ngày cũng không dám lấy ra, lo bộ dáng bản thân bị kích cỡ dọa sợ chọc người ta bật cười.
Cô dò hỏi Mục Lan, đồng thời cũng nâng cao lập trường của mình. Thiếu niên tựa lưng vào tường xi măng phía sau nhìn đầu thiếu nữ, "Ừ" nhẹ.
Không hổ là đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, tóc Lâm Vũ Văn rất dày, trên trán không có tóc mái, để lộ vầng trán sáng bóng. Tóc đen được cố định bằng dây buộc tóc màu đen sau đầu, vốn nên là bộ dáng sạch sẽ gọn gàng, nhưng vì buộc thấp nên khiến người ta cảm thấy không có tinh thần.
Thật ra Lâm Vũ Văn là người như vậy, không nhiều chuyện, không nổi bật, thành tích học tập không tệ nhưng chưa bao giờ tham gia các hoạt động thi đấu, hàng ngày việc thích nhất là phơi nắng.
Nhưng một người cả ngày uể oải ỉu xìu như vậy, hiện tại nhìn vào côn ŧᏂịŧ của mình, hai mắt đều phát sáng.
Lâm Vũ Văn vất vả lắm mới lấy côn ŧᏂịŧ của Mục Lan ra, thật sự bị dọa cho kinh ngạc. Vừa rồi ở trong quần vuốt ve đã cảm thấy rất lớn rất thô, kết quả không ngờ dưới hiệu quả thị giác càng bành trướng.
Nói câu khó nghe, nếu không tận mắt nhìn thấy, Lâm Vũ Văn sẽ không tin người sạch sẽ như Mục Lan lại có côn ŧᏂịŧ dữ tợn thô to như vậy, cô thậm chí cảm thấy cầm thứ này, tay cô trở nên nhỏ bé rất nhiều.
Cô cứ ngây ngốc nắm một lát như vậy, lòng bàn tay bị thiêu đốt đến mềm nhũn ra, trong đầu vang lên ầm ầm không biết nên làm thế nào. Thịt văn miêu tả cảnh loát côn ŧᏂịŧ không quá tỉ mỉ, đa phần đều sơ lược, Lâm Vũ Văn chỉ có thể theo bản năng nắm lấy thứ thô tráng của thiếu niên, trúc trắc vuốt ve mấy cái, lại chột dạ nhìn con số trên đầu anh.
Lâm Vũ Văn tưởng rằng bản thân nỗ lực như vậy Mục Lan tốt xấu gì cũng phải xuống khoảng 80, kết quả vừa nhìn, con số 115 khiến cô lần nữa hãi hùng khϊếp vía cúi đầu.
Người này cũng thật khó tính!
Cô chỉ đành vắt hết óc nghĩ cách lấy lòng vị nam thần khó tính này, tay càng dùng sức nắm chặt dươиɠ ѵậŧ của anh.
Nhưng thời điểm Lâm Vũ Văn hoảng loạn thất thố, tiết tấu hơi thở của Mục Lan cũng lặng lẽ hỗn loạn. Lòng bàn tay của thiếu nữ nhìn thì không có da thịt nhưng lại mềm mại trơn trượt, thỉnh thoảng chạm vào qυყ đầυ khiến eo anh cứng ngắc. Cô chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, lại giống như nhìn thấy thứ gì đó khủng bố mà hoảng loạn cúi đầu.
"Cậu sợ cái gì?"
Quá trình này lặp lại ba lần, Mục Lan cuối cùng cũng không nhịn được.
Giọng anh trầm thấp, rõ ràng có cảm giác với hành động vụng về của Lâm Vũ Văn, côn ŧᏂịŧ bành trướng, qυყ đầυ xung huyết đỏ tươi, cho dù giọng điệu lạnh lùng nhưng vẫn khiến Lâm Vũ Văn nhìn thấy dung nham quay cuồng dưới đáy biển.
"Không sợ gì cả..." Lâm Vũ Văn cảm giác lòng bàn tay ngày càng trở nên trơn trượt, cô biết đó là dịch qυყ đầυ rỉ ra, "Chỉ là hơi... Sợ cậu tức giận."
Miệng thì nói vậy, nhưng khi Lâm Vũ Văn nhìn đại qυყ đầυ của Mục Lan, nhìn bên trên đã hơi ươn ướt, cô không biết gọi nó là gì, chỉ cảm thấy khiến người ta có chút thèm thuồng.
Nhận được câu trả lời không ngờ đến, Mục Lan cúi đầu nhìn, liền thấy kẻ khởi xướng Lâm Vũ Văn vẫn luôn nhìn chằm chằm qυყ đầυ mà không nhúc nhích, sau đó bỗng thò đầu tới, thè lưỡi liếʍ.
Sống lưng Mục Lan tê rần, cả người dựa vào tường xi măng phía sau, đối diện với ánh mắt lấy lòng của thiếu nữ.
"Cậu bớt giận đi..."
Thật ra ban đầu, Lâm Vũ Văn còn tưởng bản thân có được công năng đặc dị, giống như nhân vật trong tiểu thuyết có thể nhìn thấy tuổi thọ của người khác, cô có thể thông qua con số này để suy luận, thậm chí khống chế cuộc đời của mọi người.
Nhưng hiện tại cô bỗng nhận ra rằng, thú vui này, đặc biệt là ba con số trên đầu Mục Lan, hình như không ai khống chế được.
Có lẽ còn sẽ khống chế ngược lại mình.