Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cẩm Dương thừa nhận, anh làm vậy là cố tình.
Bởi vì anh muốn Lâm Thâm Thâm mở miệng làm nũng với anh bởi vì đau đớn.
Mặc dù trong lòng anh không nỡ, nhưng anh vẫn cắn chặt răng, buộc mình phải làm chuyện này mà không có màn dạo đầu nào.
Cẩm Dương không thực hiện màn dạo đầu nào đã xông vào luôn, mỗi một động tác của anh đều có vẻ hơi khó khăn và mang đến đau đớn cho Lâm Thâm Thâm. Cả hai người đều không thoải mái cho lắm, nhưng rõ ràng là Lâm Thâm Thâm đã đau đến không thể nào chịu đựng được, cơ thể đã bắt đầu run rẩy vì đau đớn, tuy nhiên cố tình cô vẫn cắn chặt răng chống đỡ, cố gắng phối hợp với anh.
Trong lòng Cẩm Dương dâng lên cảm giác hoàn toàn thất bại, ánh mắt của anh trở nên tràn đầy châm chọc, sau đó anh cứ tiếp tục cắn răng, tiếp tục làm.
Lâm Thâm Thâm cảm giác được nỗi đau đớn đến tột cùng, giống như là đã đau đến mất hết cảm giác, bị kéo dài từng giây từng phút, đến cuối cùng, hóa thành nỗi đau dai dẳng không ngừng, một đợt lại một đợt, cô rất muốn vùng vẫy, rất muốn thét to lên, thậm chí còn muốn khóc. Nhưng cô biết đây không phải là biểu hiện mà tình nhân nên có trong giao dịch, đến cuối cùng, cô chỉ hơi nghiêng đầu, im lặng chịu đựng tất cả nỗi đau mà Cẩm Dương mang cho cô.
Lâm Thâm Thâm đã nắm chặt bàn tay thành quả đấm, như sắp hòa thành một thể, cũng may là cô không có thói quen nuôi móng tay dài, nếu không cô nghĩ, với sức nắm chặt tay thành quyền như bây giờ, đủ để đầu ngón tay đâm thẳng vào lòng bàn tay, máu chảy thành sông.
Không biết cảm giác đau đớn này kéo dài trong bao lâu, Lâm Thâm Thâm mới dần buông lỏng, cả người cũng nhẹ nhõm theo, thần thái trên mặt không còn là vẻ quật cường bình thản, mà mang theo màu đỏ ửng say lòng người.
Hành động của Cẩm Dương không còn bị trở ngại nữa, anh tăng dần tốc độ làm Lâm Thâm Thâm cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tràn đầy, khiến cô bật thốt lên những tiếng rêи ɾỉ kiều mị.
Nhìn thấy phản ứng chân thật này của cô, trong lòng Cẩm Dương thoải mái hơn rất nhiều, anh không nhịn được vận động nhẹ nhàng hơn, bầu không khí trong phòng ngập tràn hơi thở du͙© vọиɠ ái muội.
Lâm Thâm Thâm không còn cảm thấy đau đớn nữa, nhưng sự mệt mỏi lại kéo đến, cô nâng cao cằm, quyết chống chọi đến cuối cùng, nhưng trong lòng chỉ thầm cầu nguyện Cẩm Dương nhanh chóng kết thúc, sau đó rời đi.
Không biết bao nhiêu lần, Cẩm Dương phát ra tiếng thở dốc, rồi mới ngừng lại.
Thấy vậy, Lâm Thâm Thâm mới thở phào nhẹ nhõm, cả người xụi lơ ở trên giường, mệt mỏi đến nỗi không muốn nhúc nhích gì cả.
Cẩm Dương dừng ở trên người cô một lúc, đến khi hơi thở của mình dần ổn định lại, anh mới xuống khỏi người cô.
Lần này Lâm Thâm Thâm không rơi vào giấc ngủ mê mang, cảm nhận được động tác của anh, cô liền mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Cẩm Dương đang đưa mắt nhìn xuống bàn chân của mình, cô dùng hết sức lực cuối cùng, kéo chăn, che lấy người mình.
Nhìn thấy hành động này của cô, ánh mắt của Cẩm Dương trầm xuống, anh lạnh mặt đi xuống giường, nhặt quần áo của mình lên, nhanh chóng mặc vào.
Lâm Thâm Thâm hơi chống người dậy, nhìn Cẩm Dương, hỏi: "Anh định đi à?"
Cẩm Dương không thèm quay sang nhìn Lâm Thâm Thâm, nhanh chóng cài xong cúc áo sơ mi của mình, sau đó cầm lấy chiếc áo vest mặc trong bữa tiệc rượu tối nay, xoay người, cất bước rời đi.
Trên thực tế, Lâm Thâm Thâm chỉ hy vọng Cẩm Dương mau chóng rời đi, chân trước anh vừa đi, Lâm Thâm Thâm đã ngồi dậy vén chăn lên, nhìn chân của mình.
Động tác ngồi dậy của cô hơi mạnh, làm cơ thể đang đau ê ẩm vì vừa nãy quan hệ với Cẩm Dương lại kéo đến cơn đau, cô há miệng mắng một câu thô tục, rồi mới cẩn thận ngồi xổm người, ôm lấy chân của mình, mượn ánh đèn phòng ngủ sáng ngời, kiểm tra chân của mình.
Lúc này, ngón chân cái của cô đã sưng to như cái bánh bao, sưng đến không còn nhìn thấy rõ hình dáng ban đầu, móng chân tím bầm lại, nhìn thấy mà giật mình.
Lâm Thâm Thâm duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa ngón chân, cơn đau bất chợt truyền tới, cô sợ hãi vội vàng rụt tay về, nhìn chằm chằm vào ngón chân bị thương, nhìn một lúc, cô thầm nghĩ trong đầu, xem ra ngày mai cô phải tới bệnh viện để bác sỹ khám xem thế nào rồi.