Tô Mục Tuyết cũng sẽ không để cho anh phải bận tâm về chuyện này nữa: “Đi đi, không phải anh nói phải ra ngoài có việc bận sao?”
“Ừm, anh phải ra ngoài có chút chuyện.”
Lông mày Tô Mục Tuyết nhướn lên một cái, cô không thích can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác, cũng không thích người khác can thiệp vào chuyện riêng tư của mình, Triệu Nam Thiên cũng không ngoại lệ.
Ví dụ như phòng làm việc của cô, xưa nay đều không để Triệu Nam Thiên vào.
Nhưng không biết vì cái gì, cô dù sao cũng không nhìn được trước người đàn ông ngoan ngoãn Triệu Nam Thiên này.
Cũng không biết đây là loại tâm lý gì, dù sao người đàn ông này đối với lời cô nói đều nghe theo răm rắp, bộ dạng cúi đầu, tâm lý cô lại trở nên sảng khoái khó hiểu.
Một cảm giác thành tựu không thể giải thích được.
Triệu Nam Thiên ở bên kia giải thích: “Thật ra là lạnh đạo bộ phận của anh, cô ấy phải nhập viện, nên anh đi thăm cô ấy một chút.”
Tô Mục Tuyết không quan tâm bĩu môi: “Giải thích nhiều như vậy làm gì? Ai hỏi anh đâu?”
Triệu Nam Thiên dần dần nắm được tính tình Tô Mục Tuyết, lại hỏi: “Đúng rồi, ngày mai em có thời gian rảnh không?”
Tô Mục Tuyết mặt mũi tràn đầy sự cảnh giác: “Anh làm gì?”
“Anh có một người bạn thân, nhiều năm không có liên hệ, nó mời anh đi uống rượu với nó, nó muốn nhìn mặt em một chút.”
Tô Mục Tuyết nghiêng đầu hỏi: “Là muốn nhìn em một chút, thuận tiện mời anh uống rượu luôn sao?”
“Em tính xem có đi được không?”
“Chắc là không được, ngày mai em có một cuộc họp, có thể đến sau.”
“Vậy không sao, bọn anh ăn trước.”
“Cứ vậy đi.”
Thanh âm Tô Mục Tuyết rơi xuống, lại đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, anh sẽ không nói với gia đình và bạn bè về mối quan hệ công việc và gia cảnh của em đấy chứ?”
Triệu Nam Thiên vội vàng lắc đầu, liên quan tới gia cảnh của Tô Mục Tuyết, hai người sớm đã có thương lượng qua.
Chỉ cần nói rằng cô là lạnh đạo của một tập đoàn, còn về gia cảnh là gia đình trung lưu, cho tiền cũng không thể để lộ ra.
Tô Mục Tuyết thở phào nhẹ nhõm : “Vậy được rồi, bây giờ em còn bận đối phó với chị dâu của anh, em gần như không còn sức lực quan tâm mấy chuyện khác nữa, đừng về nhà rồi gây chuyện đó!”
Triệu Nam Thiên biết, Tô Mục Tuyết là lo lắng cho người thân và bạn bè của cô nên mới nói vậy, nếu thân phận của cô bị lộ ra ngoài, không thể yêu cầu cô làm việc nữa.
Dù biết rằng Tô Mục Tuyết sợ phiền phức và không coi thường gia đình mình, nhưng những lời này nghe thật cay nghiệt!
Thật giống như là anh đêm cô về nhà, chính là cô bám vào nhà hào môn.