Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 162: Đều là lỗi của tôi

Đạo diễn Phan nhìn Cảnh Thiên đang cười tít mắt mà thấy đau cả đầu.

Dù gì cũng là người mà vị đó đã đích thân gọi điện bảo để ý chăm sóc, ông ta… có thể nào thì cũng đành phải

đứng về phía cô.

“Cảnh Thiên, xảy ra chuyện gì vậy? Chắc cô không tự nhiên đi gây chuyệ1n như thế này đâu chứ?”

Đạo diễn nói vậy, mọi người nghe ra ẩn ý bên trong ngay lập tức.

Cảnh Lạc vội vàng cúi gập người 90 độ với đạo diễn: “Xin lỗi đạo diễn, đều là lỗi của em. Chị Dương Duyệt thấy em đang xin lỗi chị em nên mới xảy ra tranh cãi với chị ấy. Chị Gia Ni cũng vì em nên mới bị ngã, đều là lỗi của em.”

Cảnh Thiên bật cười vì Cảnh Lạc,

“Mày sai ở đâu? Hay là mày nói ra để chị hiểu thử xem nào. Chị thấy lạ thật đấy, chị đến đây tìm đạo diễn, vừa đi đến cửa, còn chưa trêu gì vào mày mà vừa mở mồm ra, mày đã xin lỗi chị rồi. Chị còn chưa hiểu mô tê gì thì bọn họ đã làm như chị bắt nạt mày ấy. Cũng may là giờ đạo diễn đến rồi, mày đừng vội xin lỗi, nói ngay trước mặt mọi người xem rốt cuộc là ban nãy mày xin lỗi chị vì chuyện gì đi?”

Cảnh Lạc thầm nghiến răng, không biết nên ăn nói như thế nào.

Cô ta xin lỗi là vì thấy Dương Duyệt đi ra.

Dương Duyệt là mợ chủ nhà giàu tương lai, địa vị cao, đương nhiên cũng sẽ có một trái tim thánh mẫu làm tấm

gương về đạo đức. Cảnh Lạc chỉ nghĩ đơn giản rằng, cô ta khiến người khác nghĩ rằng khi mình đứng chung với

Cảnh Thiên, cô ta mới là người bị bắt nạt, mới là người nên có được sự bảo vệ của mọi người. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn dùng cách này để muốn gì được nấy.

Nhưng cô ta không thể nói như vậy được.

“Tức là chính mày cũng không trả lời được vì sao mày lại phải xin lỗi chị. Vậy thì rốt cuộc mày đã nói những gì với mấy người này rồi? Vì sao mà mày chỉ xin lỗi chị thôi mà bọn họ cứ làm như chị bắt nạt mày, không đứng ra giúp mày thì bọn họ sẽ bị lên án đạo đức vậy?”

Cảnh Lạc cắn chặt môi, thầm căm hận.

Lúc nào cô ta cũng có cảm giác như dạo này Cảnh Thiên bị ma nhập rồi.

Ngày trước những chiêu trò này dùng với Cảnh Thiên đều mười lần như một, chỉ cần cô ta xin lỗi một cách tủi

nhục một cái là tất cả mọi người đều sẽ đứng về phía cô ta, đến bản thân Cảnh Thiên cũng sẽ tự giác nhường cô ta.

Ai dè sau khi bị bắt gian, người phụ nữ này cứ như con chó dại, làm chuyện gì cũng không thèm nhường cô ta nữa.

“Nếu mày không trả lời được thì để cổ Dương Duyệt đây trả lời đi. Cô cùng chung mối thù với Cảnh Lạc như thế, rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì sai mà khiến cô quát tôi chửi tôi, còn cho đàn em lên kéo tôi, không cho tôi đi?”

Mặt Dương Duyệt lúc xanh lúc trắng, lúc này cô ta cũng biết có khả năng là mình nhầm rồi, nhưng cô ta lại không

thể từ bỏ thể diện mà xin lỗi được. Cô ta chỉ có thể gồng mình lên nói: “Thế thì cô có thể vật ngã Gia Ni à?”

“Nếu có người cãi nhau với cô, đối phương còn nhận lúc cô không chú ý mà đánh lén sau lưng cô, cô sẽ phản ứng

như thế nào? Cứ để đối phương đánh cô giật tóc cô hay là thoát khỏi đối phương? Chuyện này mà có làm ầm ĩ đến đồn cảnh sát thì cảnh sát cũng sẽ quyết định rằng người ra tay trước là người sai chứ nhỉ?”

Nghe đến đây, mọi người đã hiểu ra rằng Dương Duyệt bị người ta lợi dụng rồi. Gia Ni bị vật ngã là cái đuôi của

Dương Duyệt, Dương Duyệt nhắm vào ai thì Gia Ni sẽ chĩa mũi dùi vào người đó.

Còn kẻ đầu sỏ chính là Cảnh Lạc.

Đồ bạch liên hoa!

Hình Mỹ Kỳ bên cạnh nói với Cảnh Lạc: “Cảnh Lạc, đây là đoàn làm phim, không phải nơi có thể để cô thích làm gì thì làm như ở nhà. Có ấm ức gì thì cô có thể nói ra, chúng ta cùng nhau thảo luận xem là đúng hay sai.”