Cố Hoàn tự đem mình nhốt vào trong phòng ngủ.
Đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, dựa vào mép tường trượt xuống đất.
Cậu cuối cùng cũng biết lần phát tình trước mất đi thần chí, toàn dựa vào ký ức thân thể tự do phát huy, cái gì cũng không phải nghĩ, đó chính là sự ưu đãi rất to lớn của vận mệnh nha.
Cậu hiện tại hận không thể làm chính mình ngất đi, nhưng mà không thể ngất, bởi vì cậu còn phải tự tiêm cho mình, lại còn không chắc nó có hiệu quả hay không.
Những đợt nóng trong thân thể đợt sau mạnh hơn đợt trước.
Không có gì tồi tệ hơn tình huống hiện tại. Lần ngoài ý muốn này, như là một trò đùa đối với cậu.
Cậu vốn dĩ cũng đã nghẹn đủ lâu rồi, chỉ là mạnh mẽ khống chế được mà thôi, nhưng bây giờ cậu đã hoàn toàn mất kiểm soát bởi cái trượt tay tình cờ đó, có lẽ có thứ gì đó dính vào người cậu, tin tức tố tích lũy giống như là sóng gió biển lớn khiến cậu càng thêm trầm luân.
Giữa hai chân ướt đẫm một mảnh, Cố Hoàn cắn chặt răng, từ trong nhẫn không gian lấy ra thuốc ức chế, ngón tay run rẩy căn bản không ấn được kim tiêm.
Cậu hiện tại xem như đã biết vì sao khi đó trên cánh tay của mình tất cả đều là lỗ kim rồi, ngón tay run rẩy thành như vậy, làm sao có thể tiêm một lần là được.
Ngay khi Cố Hoàn cho rằng mình có khả năng lại phải tiêm một mũi“tự mình hại mình”, thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt.
Tinh thần lực của Cố Hoàn đang ở trạng thái phóng thích, cậu dễ dàng cảm ứng được là ai, tất cả các dây thần kinh trong nháy mắt căng lên, cậu gần như là gân cổ lên khàn cả giọng mà quát.
“Cút!”
Nghe được giọng nói vừa tức giận vừa yếu ớt run rẩy của Cố Hoàn ở cửa, Chử Tinh Lẫm không khỏi nhíu mày.
Không dám gõ cửa tiếp.
Hắn sợ gõ cửa sẽ khiến cho cảm xúc của Cố Hoàn dao động lớn hơn. Vừa mới lấy số liệu của Cố Hoàn từ trong quang não của Thương Hà, hắn biết hiện tại Cố Hoàn đang đứng trên bờ vực suy sụp.
Chử Tinh Lẫm mở quang não của mình, liên lạc với lập trình viên ở đầu bên kia.
“Nhanh lên, còn phải mất bao lâu mới có thể phá được cái cửa này.”
“Điện hạ. Ngài từ từ.”
Dữ liệu truyền đi của quang não liên tục bị cắt đứt, đội đặc vệ hacker của Thái Tử bận rộn, nhịn không được phàn nàn.
“Điện hạ vì sao muốn vào phòng ngủ của Cố Hoàn chứ?”
“Ai biết được.”
“Có thể là đối phương che giấu tin tức gì đó, hoặc là điện hạ muốn tìm nhược điểm của phản đồ kia.”
“Ồ.
“Việc Cố Hoàn nói dối quân tình vứt bỏ điện hạ chạy trốn, chẳng lẽ không đủ để Cố Hoàn phải chết vài lần à?”
“Điện hạ đích thân làm chứng, chẳng lẽ còn có người không tin sao?”
Người phụ trách đeo kính đen đẩy đẩy mắt kính.
Cả đội không nói gì.
Anh ta làm sao biết a.
Với sự cố chấp này, nếu không phải anh ta biết điện hạ đối với Cố Hoàn là thâm thù đại hận, anh ta thật sự sẽ cho rằng Thái Tử là coi trọng người ta mất.
“Đừng nói nhảm nữa, làm việc đi, chúng ta là lập trình viên không có tình cảm.”
…………
Chử Tinh Lẫm đợi hồi lâu, cuối cùng cũng mở được cửa.
Trong phòng toàn bộ đều là tin tức tố của Cố Hoàn, một mùi hương cô độc vắng vẻ như hoa lan trong thung lũng trống trải.
Đều là Alpha, chỉ khi đối phương tức giận mới có thể ngửi thấy tin tức tố trên người đối phương, tin tức tố nồng đậm như vậy, tựa như là muốn đem hắn bài trừ ra bên ngoài.
Chử Tinh Lẫm đại khái hiểu được tình huống hiện tại.
Cố Hoàn khẳng định là phát tình, bị thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tin tức tố kia dẫn dắt phát tình.
Chỉ có thời điểm Alpha phát tình, mới có thể phóng thích ra nhiều tin tức tố như vậy, bài xích đồng loại, hấp dẫn dị loại.
Mà hơi thở nặng nề cùng hai gò má ửng hồng của cậu lúc này càng chứng minh điểm này.
Mặc dù đã biết tình huống của Cố Hoàn, nhưng Chử Tinh Lẫm vẫn không chán ghét đối phương bài xích tin tức tố của cậu.
Mà từ giờ khắc này trở đi, hắn cũng hoàn toàn hiểu rõ tâm ý của chính mình.
Hắn thích người trước mắt.
Hắn gặp qua không ít Omega. Vì để xứng với vị trí Thái Tử Phi, những Omega đó phần lớn đều có gia cảnh tốt, có giáo dưỡng, nghe lời đáng yêu, thấu tình đạt lý, tướng mạo xuất sắc. Nhưng hắn chưa từng đối với bọn họ động tâm, nhìn thấy bọn họ, hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi, cái loại mệt mỏi này là sự chán ghét tiềm ẩn đối với những thứ được chạm khắc tinh xảo, dịu dàng, ngoan ngoãn và cẩn thận.
Mà Cố Hoàn lại hoàn toàn không giống thế.
Cậu cường đại, quật cường, lạnh nhạt, khó có thể đả động, cho nên ngay khi có thể ở trên người cậu nhìn thấy một chút dao động đều khiến người khác bị mê hoặc.
Cho dù trong người cậu có bất luận tin tức tố Omega dụ dỗ gì đó, hắn cũng hoàn toàn mà bị Cố Hoàn như vậy hấp dẫn.
“…Giúp tôi.”
Dưới sự dày vò của kỳ phát tình, Cố Hoàn run rẩy nói, thanh âm lạnh lùng không chịu được áp lực mà cầu xin.
Ngồi tê liệt trên mặt đất, ánh mắt nhìn Chử Tinh Lẫm, trong mê mang lộ ra khát cầu.
Chử Tinh Lẫm gắt gao nắm chặt tay.
Hắn biết lúc này nên tìm Omega có tin tức tố phù hợp với Cố Hoàn để giải quyết nhu cầu sinh lý, nhưng hắn vừa mới biết bản thân thích đối phương, lại phải khiến hắn đem người mình thích đẩy cho người khác, việc này quá khó khăn.
Chẳng qua là phát tình mà thôi, lần trước hắn ép cậu như thế, nhưng người này cũng không xin tha, chỉ là thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tin tức tố, sao lại xin tha chứ.
Chử Tinh Lẫm đôi mắt mở to đỏ lên.
“Giúp tôi……”
Nghe thấy Cố Hoàn liên tục lẩm bẩm, hắn cắn chặt răng, tiến lên vài bước, nửa quỳ trên mặt đất ôm lấy người trấn an mà vỗ vỗ sống lưng đối phương, như là thỏa hiệp ôn nhu nói.“Lập tức, tôi lập tức tìm Omega cho cậu.”
Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, Cố Hoàn không biết là muốn đẩy hay là muốn kéo hắn mà bắt được cổ áo hắn, Chử Tinh Lẫm nhìn về phía đôi mắt mê mang kia, nhớ lại nụ hôn cổ tích lần trước.
Hắn cúi đầu hôn lên môi Cố Hoàn, lại nhịn không được, ở trên tuyến thể của cậu cắn vài cái.
Về sau đối phương có Omega của chính mình, hắn sẽ không còn cơ hội ở trên người cậu lưu lại mùi vị, hắn thầm nghĩ, trong lòng cảm thấy rất buồn bực cùng bất đắc dĩ.
Cố Hoàn bị Chử Tinh Lẫm cắn mà cả người tê dại.
Tin tức tố từ tuyến thể dũng mãnh truyền vào thần kinh khiến thần kinh của cậu thả lỏng, đầu óc lập tức thanh tỉnh rất nhiều, tuy rằng hô hấp vẫn không ổn định, nhưng đã bình tĩnh lại một chút, ngón tay thon dài vô lực mà đẩy đầu của Chử Tinh Lẫm ra, hô hấp có chút dồn dập nói “Tìm Omega……làm gì.”
Cố Hoàn ngữ khí yếu ớt, nhưng lại rất lạnh lùng.
“Để tôi… ngâm trong nước lạnh. Là được.”
Chử Tinh Lẫm ngẩng đầu lên, nhìn thấy tình hình của Cố Hoàn khá hơn, liền có loại vui mừng khi vừa mới bị phán tử hình lại được ân xá.
Sau khi sửng sốt một lúc, hắn vội vàng ôm Cố Hoàn lên.
Đem cả người Cố Hoàn trực tiếp ôm vào bồn tắm lớn ngâm nước đá.
Khi lại ôm Cố Hoàn lên lần nữa, ửng đỏ trên má Cố Hoàn đã hoàn toàn biến mất, Chử Tinh Lẫm mặc cho cậu áo tắm dài, ánh mắt có chút xuất thần nhìn chằm chằm Chử Tinh Lẫm ôm mình lên giường.
Ánh mắt so với lúc trước nhu hòa hơn rất nhiều.
Màu vàng đạm bạc cũng không hề giống như kim loại lạnh băng, mà giống như ánh nắng ấm áp hơn.
Nghiêng người nằm ở trên giường, nhìn Sở Lẫm, đột nhiên đặt câu hỏi.
“Anh có phải hay không bị…… Ngốc?”
Chử Tinh Lẫm: “……”
Vừa nhìn thấy ánh mắt ôn hoà của Cố Hoàn, còn tưởng là con nhím cuối cùng cũng thu lại gai của mình.
Kết quả là hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Hắn còn chưa kịp phản bác, Chử Tinh Lẫm lại thấy được môi mỏng tái nhợt của đối phương khẽ nhếch lên một chút.
Nhìn thấy cậu đã cười rồi, nụ cười của cậu đẹp như vậy, trong lúc nhất thời hắn thậm chí hi vọng giả vờ ngốc một chút, để được đến gần cậu hơn.
Cố Hoàn thu lại độ cong khóe miệng, cậu không làm rõ, cũng không hỏi Sở Lẫm vì sao lại đối với chính mình như vậy.
Giữa họ có một tờ giấy trông có vẻ trong suốt, nhưng thực ra lại trong suốt.
Cậu không muốn hỏi tại sao đối phương lại hôn hay cắn cậu, bởi vì câu trả lời đã quá rõ ràng.
Alpha này đã thích cậu mặc dù hiện tại cậu thoạt nhìn hoàn toàn chính là một Alpha.
Không cần phải cố tình hỏi ra, khiến cả hai đều xấu hổ.
Cậu cũng không thể cho hắn một câu trả lời thích hợp.
Cậu còn chưa thể thích ứng được biến hoá từ vừa là địch vừa là bạn đến ái muội như vậy, hơn nữa bởi vì tình hình căng thẳng, cậu gần đây cũng hoàn toàn không nghĩ muốn yêu đương, việc xảy ra ngẫu nhiên như vậy, ngoại trừ khiến cậu kinh ngạc, thì không còn cảm xúc khác.
Tuy rằng…… tin tức tố của bọn họ rất hợp nhau, Sở Lẫm đánh bậy đánh bạ cho cậu tin tức tố, gần như là trong nháy mắt làm dịu đi kỳ phát tình mãnh liệt của cậu.
Nhưng mà bọn họ cũng có chỗ tuyệt đối không hợp, hắn là thủ hạ của Thái Tử, chỉ với điểm này, cũng đủ để Cố Hoàn muốn thoát khỏi chuyện này, cách xa hắn ngàn dặm.
Thượng tướng tóc đen cúi đầu, sau một lúc im lặng, nhàn nhạt nói. “Tôi có chút… khát.”
“Tôi lập tức sẽ bảo người mang tới đây.” Chử Tinh Lẫm lập tức đáp.
“Không.” Thượng tướng khẽ cau mày “Tôi không muốn để cho bọn họ nhìn thấy … bộ dạng suy yếu hiện tại của mình.”
Có thể là bởi vì vừa mới phát tình, thanh âm lãnh đạm của Cố Hoàn mang theo chút khàn khàn lười biếng, nghe đặc biệt dụ hoặc.
Chử Tinh Lẫm sợ mình sẽ phát tình, lập tức nghe lời rời đi.
Nhìn Sở Lẫm ngây ngốc bị mình lừa đi, Cố Hoàn hơi hơi lắc đầu.
Không nghĩ tới cũng có ngày cậu lại dùng mỹ nhân kế.
Lảo đảo đứng lên, suy yếu đỡ tường đi đến trước cửa, Cố Hoàn đem thuốc ức chế vừa dùng ném vào trong nhẫn không gian.
Cậu lo lắng Sở Lẫm nhìn thấy thuốc ức chế của Omega rơi trên mặt đất, sẽ phát giác cậu kỳ thật là Omega, đối với cậu càng theo đuổi nhiều hơn.
Lục lọi trong nhẫn không gian, tìm được một loại thuốc tiêm có thể dùng trong tình huống hiện tại, một tay cầm lấy, di chuyển đến chỗ nấp sau cánh cửa, chờ Sở Lẫm xuất hiện.
“Tôi cầm túi dịch dinh dưỡng, cậu…” Uống.
Chử Tinh Lẫm còn chưa nói xong, đã bị kim tiêm đâm vào cổ đau không nói ra lời.
Hắn che lại cổ chậm rãi quay đầu.
Người vừa rồi nói mình suy yếu, trong tay cầm kim tiêm, bên trong có chứa dung dịch chưa đẩy hết ra ngoài, chất lỏng từ kim tiêm chảy ra.
“Cậu……”
Chử Tinh Lẫm kinh ngạc nheo mắt lại, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, mạnh mẽ chống đỡ nhìn về phía Cố Hoàn ném ống tiêm xuống xoay người rời đi.
Chẳng lẽ Cố Hoàn lại lặp lại thủ đoạn cũ, phản bội hắn?
Phỏng đoán này ở trong đầu lướt qua một cái, đã bị Chử Tinh Lẫm tự mình phủ nhận.
Trong khoảng thời gian này mọi chuyện Cố Hoàn làm nếu như chỉ là vì lừa hắn để hắn tin tưởng cậu, vậy không khỏi quá lãng phí thời gian, thân phận hiện tại của hắn lại không phải Thái Tử, chỉ là một thủ hạ của Thái Tử mà thôi.
Chử Tinh Lẫm không thể mở mắt ra được nữa, tay đưa về hướng Cố Hoàn rời đi, dùng sức cào xuống đất.
Hắn có thể cảm giác được, lần này Cố Hoàn rời đi có lẽ sẽ không tính trở về nữa.
“Cố Hoàn…… Đừng đi.”
Lúc đi ra đến cửa, Cố Hoàn nghe được âm thanh phía sau, bước chân dừng lại một chút.
Đây là lần đầu tiên Sở Lẫm gọi tên của cậu.
Cậu giải thích nói. “Tôi không cần thiết phải ở lại.”
Khả năng lang bạt giang hồ chính là số mệnh của cậu.
Cậu sớm đã quen rồi.
Nghĩ đến thiện ý của đối phương, cùng với bộ dạng chấp nhất của đối phương khi bị cậu tiêm thuốc mê, liền từ trong nhẫn không gian lấy ra át chủ bài ban đầu chuẩn bị, nếu tương lai hoàng thúc và Thái Tử còn cùng cậu dây dưa, có thể chuộc lại tự do, Cố Hoàn do dự một lát, đưa ra quyết định.
Người đáng lẽ rời đi, lại vòng trở về.
Cậu chậm rãi đi đến bên cạnh Alpha đang nằm trên mặt đất, đôi chân thon dài nửa ngồi xổm xuống, gập lại thành một góc nhọn đẹp mắt, chiếc áo choàng tắm màu đen tuột ra, để lộ làn da trắng nõn.
Duỗi tay đem viên thủy tinh nhét vào trong tay Sở Lẫm cùng khe hở mặt đất, sau đó từ phía trên nắm chặt tay Sở Lẫm, để hắn nắm chắc đồ vật.
Chử Tinh Lẫm giãy giụa nâng mí mắt nặng nề lên.
Hắn có thể cảm giác được đối phương lạnh băng cùng với sợi tóc đen rơi ở trước mắt mình, mang theo một cỗ hương thơm mê người.
Thanh âm thanh lãnh đối với hắn nỉ non.
“Tôi thừa nhận.”
“Anh cũng xem như là một người bạn không tồi.”
Chử Tinh Lẫm không biết Cố Hoàn cho hắn cái gì.
Nhìn mắt cá chân Cố Hoàn rời đi, hắn duỗi tay muốn bắt lấy, kết quả vẫn là không cảm lòng bị tác dụng của thuốc cùng với được phát thẻ người tốt, hoàn toàn ngất đi.
………….
Bởi vì còn chưa tới thời gian trùng động xuất hiện.
Cố Hoàn ở trong chiếc xe bay đã chuẩn bị tốt ngủ một lát, cũng khôi phục được một chút tinh lực, nhân tiện đem áo tắm dài trên người thay ra, một tay đặt ở eo, hỏi.
“Tiểu Linh, tọa độ trùng động.”
“Đã định vị, khoang cứu hộ sẽ được thả ra theo kế hoạch trước khi đến đích.”
Kế hoạch của Cố Hoàn là khi đang tới gần trùng động bắn ra khoang cứu hộ của xe bay, cậu ngồi trong khoang cứu hộ kích hoạt thiết bị nhảy không gian để rời khỏi đây.
Thiết bị rơi xuống từ trên xe bay bị hỏng, xe bay sẽ không thể khởi động trình tự hạ cánh khi vào ha654, tiếp xúc với tầng khí quyển của ha654, nhiệt độ thân máy không ngừng tăng lên, thẳng cho đến khi phát nổ. Thoạt nhìn giống như là một sự cố xe bay.
Ngay cả khi người trên mặt đất tìm được xe bay, phát hiện bên trong không có khoang cứu hộ, phát hiện cậu có lẽ còn sống, thì lúc ấy cậu cũng đã sớm cao chạy xa bay rồi.
Vì không để cho mọi người hoài nghi động cơ lái xe ra ngoài của mình, hôm qua Cố Hoàn còn cố ý cùng Việt Dương nói một chút, cậu muốn tự mình lái xe bay quanh hành tinh xa xôi này.
Bởi vì sắp rời đi, cho nên muốn nhìn lại lần cuối nơi mình đã ở lâu ngày, khiến người khác không hoài nghi.
Nguy hiểm duy nhất chính là Alpha bị cậu làm cho hôn mê kia.
……
Cậu cố ý mê hoặc đối phương, rất có thể sẽ khơi dậy nghi ngờ, hơn nữa đối phương chôn thứ này trong ngực…… Cũng là phiền toái, có lẽ nó còn có tác dụng chứng minh cậu còn sống.
Cố Hoàn hơi hơi nhíu mày, đầu dựa vào điều khiển, khi đang tự hỏi sau khi rời đi phải tìm ai giải quyết vấn đề của thiết bị trợ tim, thì nghe thấy Tiểu Linh nhắc nhở.
“Tiếp cận khu lực dẫn của trùng động.”
“Thông báo lỗi, thông báo lỗi, không thể phóng thích khoang cứu hộ. Đang phân tích tình hình xe bay.”
Đợi trong chốc lát, Cố Hoàn lại nghe thấy tiếng cảnh báo sắc nhọn.
“Chương trình khoang cứu hộ đã được thay đổi, chương trình khoang cứu hộ đã được thay đổi.”
“……”
Cố Hoàn trong lòng đột nhiên có một dự cảm cực kỳ xấu, rất nhanh linh cảm của cậu đã thành sự thật.
“Tiểu Linh không thể viết lại chương trình.”
Chiếc xe bay này vốn nên do trí thông minh nhân tạo của cậu điều khiển, đã bị người khác chiếm đoạt.
Có người muốn cậu chết.
Sở Lẫm?
Không có khả năng là Sở Lẫm, nếu là hắn, vừa rồi hắn sẽ không mãnh liệt giữ cậu lại như vậy.
Hoàng thúc?
Hoàng thúc có khả năng rất cao, nhưng cậu rõ ràng không có cho đối phương biết mình định rời đi như thế nào.
…
“Tiểu Linh, mở cửa xe.”
“Chủ nhân, hiện tại rời khỏi xe bay, ngài sẽ bị lực dẫn của trùng động hút vào trùng động, tỷ lệ sống sót cực thấp.”
“Ta đã biết, mở cửa xe.” Cố Hoàn thanh âm lạnh lùng mà ra lệnh nói.
Thiết bị hạ cánh của chiếc xe bay này bị hỏng.
Ngồi ở chỗ này chờ chết, hoặc là sau khi ra ngoài bị lực dẫn của trùng động trực tiếp hút tan xương nát thịt.
Nếu cần phải chọn một cái.
Cố Hoàn vẫn thích cái sau hơn, bởi vì sự cố tai nạn xe này, cậu ở thế giới thứ nhất đã thử qua, không có bất cứ cảm giác mới mẻ nào cả.
Sự bình tĩnh này của Cố Hoàn tuyệt đối có khả năng sẽ khiến người khác cảm thấy cậu là một kẻ điên, nhanh chóng chấp nhận rằng mình chỉ có thể lựa chọn giữa hai con đường chết và đưa ra quyết định.
Đeo thiết bị cân bằng áp suất và oxy kiểu tai nghe vào, đứng ở trước cửa xe bay, khi cửa mở rộng, cậu bước ra ngoài, theo lực dẫn hoàn toàn rời khỏi phạm vi của xe.
Nằm thẳng, tùy ý để chính mình theo lực dẫn của trùng động mà bay lượn ở bên trong vũ trụ, không bao lâu liền thấy được một chùm lửa bốc cháy trên hành tinh trắng như tuyết.
Trong bầu trời vũ trụ đầy sao yên tĩnh, một cảnh tượng chói mắt như vậy, nếu ở lại trên xe đã có thể không nhìn thấy.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Cố Hoàn vẫn không có một tia vui mừng.
Cậu biết mình đã trốn thoát, nhưng là trốn về phía một cái vòng xoáy tử thần khác.
Thân thể không ngừng chìm vào nơi tối tăm hơn.
Trí tuệ nhân loại ban cho con người khả năng chinh phục vũ trụ bằng ngoại vật, nhưng sau khi mất đi ngoại vật, nơi đây vẫn thuộc về thế giới của các vị thần.
Không biết làm sao mà cậu đột nhiên nhớ tới chuyện cũ của Thái Tử.
Cũng là bị nguyên chủ ném vào một cái hắc động, hắc động so với trùng động còn đáng sợ hơn, trùng động ít nhất còn có thể mượn dùng cơ chế nhảy thời không của cơ giáp trực tiếp xuyên qua, còn hắc động thật sự sẽ bị nghiền nát.
Cố Hoàn đột nhiên ý thức được bản thân mình chưa từng suy xét vấn đề.
Thái Tử…… Làm thế nào mà rơi vào hắc động còn có thể sống sót?
Đại não rất nhanh liền không thể tự hỏi chuyện này, thiết bị cân bằng áp suất sắp đạt đến cực hạn, xương sườn bị áp suất cực lớn ép vào trong, bám vào nội tạng, do lực hút cực lớn, ôxy mà thiết bị cung cấp oxy có thể cung cấp dần dần giảm xuống, Cố Hoàn thậm chí còn không biết cái nào sẽ đến trước, xuất huyết do đâm thủng cơ quan nội tạng hay chết ngạt do thiếu oxy.
Cậu khép lại mắt, hoàn toàn ngất đi, phó mặc cho số phận lựa chọn.
Trong vũ trụ vô tận này, cậu giống như một con cá sắp chết, trôi theo dòng nước, chờ đợi những con sóng nuốt chửng cơ thể mình.
Mãi cho đến khi một cơ giáp rất lớn màu trắng lao xuống, chắp tay mở ra một cái vòng bảo hộ năng lượng hình cầu, đem“con cá”này nhét vào bên trong, cậu mới khôi phục lại màu sắc sinh mệnh.
Người điều khiển cơ giáp nhìn chằm chằm vào người đang ngủ say trong vòng bảo hộ màu xanh lam.
Hắn biết.
Đây không phải là một "con cá" không có nơi nào để đi.
Đây là tướng quân của hắn.
“Sự cần thiết của cậu, tôi sẽ cho cậu.”