Sáng sớm.
Hai vị trí trên đài quan sát đã có người ngồi.
Kim Trì duỗi người nghênh ngang mà xuất hiện, phía sau là Hadley cẩn thận đi theo, khi hắn ta nhìn thấy trên đài quan sát đã có người ngồi, liền mở miệng trào phúng nói. “Vội vàng tới xem như vậy, là đối với học sinh của mình không tin tưởng đến thế sao? Cố Hoàn thượng tướng, Sở Lẫm chuẩn tướng.”
Cố Hoàn và Chử Tinh Lẫm cơ hồ đồng thời cùng quay đầu qua, thần sắc lạnh băng mà nhìn hắn ta.
Kim Trì nhếch khóe miệng, cười hết sức đáng khinh.
Sắc mặt khó coi như vậy? Xem ra ba người quả nhiên vẫn là không được a, cả buổi tối đấu tranh về vấn đề đánh dấu đi, đều là một bộ dạng không ngủ được.
Khi các tổng huấn luyện viên ngồi xuống, người chủ trì phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu công việc của mình, màn hình phát sóng trực tiếp chuyển sang màn hình lớn.
“Như vậy, sau khi qua một đêm, chúng ta hãy nhìn xem nhân số hiện tại của hai bên.”
“Đội xanh 1000 : Đội hồng 568.”
“Thật không thể tin được, sau một ngày, Trường Quân Đội Đệ Nhị đã mất đi một nửa sức chiến đấu, còn đội xanh thì không tổn thất một người, nếu không có tình huống khẩn cấp, xem ra chiến thắng trong cuộc diễn tập này không ai khác chính là trường quân đội Đệ Nhất.”
Sau khi báo cáo ngắn gọn tình hình chiến đấu, màn hình phát sóng trực tiếp quay lại cảnh Nhϊếp Xuyên và những người khác bò về phía trước trong tuyết.
Biểu hiện của bọn họ tương đối thoải mái.
Không thiếu nơi ở, cái ăn cái uống, địch nhân còn có đồ ăn, còn có cuộc diễn tập nào tốt hơn như này.
Nghĩ đến chuyện phát sinh gần đây, học sinh trường quân đội đệ nhất đều cảm thấy có chút khó tin, đây là lần đầu tiên bọn họ lên chiến trường, từ nhập học không biết sợ hãi ký giấy sinh tử, đến lúc huấn luyện không ngừng oán thán, lại đến diễn tập đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bọn họ ai cũng không nghĩ tới chính mình có thể trưởng thành đến nước này.
“Không ai tụt lại phía sau.”
Nhϊếp Xuyên liếc nhìn màn hình trên cổ tay dùng để báo cáo tình hình chiến đấu, đội hồng ở thời điểm bọn họ nghỉ ngơi đang liên tục giảm nhân số, cậu ta biết trong đội hồng nhất định có người đầu hàng vì lạnh và đói vào ban đêm.
Nhưng mà đội xanh bọn họ tuyệt đối sẽ không.
Không chỉ bởi vì bọn họ tìm được chỗ ở và đồ ăn đầu tiên.
Còn bởi vì lần đó sau khi cậu ta mất tích trở về, Cố Hoàn quyết đoán đem những học sinh không báo cáo toàn bộ cho thôi học.
Những học sinh đó rời đi dưới sự giám sát của tất cả học sinh.
Đó là một sự tiễn đưa đặc biệt nhục nhã.
Tất cả học sinh đứng dưới tinh hạm đều nhớ tới những người đó khóc lóc không chịu rời đi, thậm chí ghi tạc trong lòng bộ dạng quỳ xuống trước Cố Hoàn, cũng nhớ kỹ những kẻ bỏ rơi đồng đội của mình không xứng làm quân nhân.
Cho nên mặc kệ là đồng đội trở nên suy yếu cỡ nào, bọn họ đều sẽ kéo lên tiếp tục đi, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ bất đắc dĩ đến mức phải đầu hàng.
“Chúng ta có thể là huyền thoại đầu tiên trong lịch sử mà cả đội còn sống sót nha.” Nhϊếp Xuyên đang cảm khái, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vo ve mà tai người gần như không thể nghe thấy.
Cậu ta cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì.
“Tôi bị ù tai sao?”
“Cậu nghe thấy gì không? Lớp trưởng.”
“Không.”
“Chắc là tôi bị ảo giác rồi.”
Nhϊếp Xuyên nhìn Hà Khải Tinh đã tháo kính đang loay hoay với khẩu súng năng lượng bắn tỉa, trộm ngắm vài lần, sau đó nhịn không được tiến lại gần, mượn đồ. “Lớp trưởng, cậu xem hiện tại cũng không có địch nhân, cậu cho tôi xem súng của cậu đi.”
“Không cho.” Hà Khải Tinh lạnh nhạt trả lời. “Cậu chơi hỏng mất.”
“Chậc.” Nhϊếp Xuyên bĩu môi. “Cậu keo kiệt.”
“……” Hà Khải Tinh thờ ơ.
Chậc cũng vô dụng, cậu ta không tin lời Nhϊếp Xuyên nói.
Sau một hồi thảo luận nhàm chán, Nhϊếp Xuyên sờ đầu lại nghĩ ra chủ ý khác.
“Như vậy đi, lúc trở về tôi cho cậu mượn tự truyện do chính tổng huấn luyện viên ký tên. Cậu cho tôi mượn ngắm một cái đi.”
Nghe thấy cậu ta nhắc tới tổng huấn luyện viên, Hà Khải Tinh mím môi, cuối cùng đưa mắt về phía Nhϊếp Xuyên, ánh mắt có chút dao động.
“Thật sao?”
“Đương nhiên!”
Hà Khải Tinh lại trầm mặc một giây, lăn sang một bên, nhường vị trí ngắm bắn của mình.
Cắn răng, rất không tình nguyện nói.
“Chỉ xem một cái, cậu đừng đem đến chỗ khác.”
“Được.” Nhϊếp Xuyên đi tới trước súng năng lượng bắn tỉa, sau đó nhìn vào kính bắn tỉa.
Vốn là khóe miệng nhếch lên, nhưng mà không biết nhìn thấy cái gì, cậu ta đột nhiên hạ khóe môi, hơi hé miệng, nhịn không được sờ sờ ống ngắm bắn tỉa.
Hà Khải Tinh nhìn thấy khẩn trương mà chặn lại nói. “Không phải bảo cậu đừng nhúc nhích sao?”
Nhϊếp Xuyên dừng tay lại, lật người nằm úp sấp trên mặt đất, run giọng nói.
“Lớp trưởng, cậu lại đây nhìn xem, là kính ngắm bắn của cậu có vấn đề, hay là tôi bị hoa mắt thế.”
Giống với Nhϊếp Xuyên còn có những tay súng bắn tỉa khác nhìn thấy hình ảnh trong phạm vi bắn tỉa.
“Chuyện này không có khả năng!”
“Không thể nào……”
“Điên rồi sao! Chỉ là diễn tập mà thôi, tôi còn không muốn mất mạng đâu!”
“Hà chỉ huy! Hà chỉ huy!”
Hà Khải Tinh cau mày, quay lại lần nữa và nhìn qua khẩu súng năng lượng bắn tỉa của mình.
Đầu tiên, đập vào trong mắt chính là một mảnh đen nhánh.
Sau một lúc lâu, hệ thống thông minh trên súng năng lượng lại điều chỉnh tiêu cự, lộ ra mọi thứ trước mặt Hà Khải Tinh.
Cho dù thông minh như cậu ta, đồng tử cũng nhịn không được đột nhiên co rút lại.
Quái vật hình trùng trên người tràn đầy dịch nhầy, đen thùi lùi, chỉ có đồng tử là đỏ tươi, đang không ngừng bò lổm ngổm ở đây.
Không phải Trùng tộc thì còn có thể là cái gì.
Mắt cậu ta dời khỏi ống ngắm.
Sau khi tính toán khoảng cách và chênh lệch thời gian gần đúng giữa khoảng cách trước và sau khi thu phóng, đưa ra kết luận.
Khoảng cách với bọn họ không quá xa, hơn nữa tốc độ cực nhanh, tuyệt đối không phải là tốc độ có thể đạt tới của Trùng tộc ấp trứng như trong sách giáo khoa nói.
“Làm sao bây giờ! Hà chỉ huy!” Mọi người đều đang ầm ĩ, nhưng trong phát sóng trực tiếp, giống như chỉ là đang nói chuyện mà thôi.
Để ngăn chặn gian lận. Phòng phát sóng trực tiếp của tinh tế không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của học sinh trong sân.
Cho nên, chỉ cần camera không chụp được hình ảnh của Trùng tộc, tổng huấn luyện viên của bọn họ khả năng còn không biết có Trùng tộc xuất hiện.
Trên tay bọn họ chỉ có súng năng lượng diễn tập, một thanh kiếm ánh sáng trông giống như một thanh kiếm đồ chơi, đối phó với một con Trùng tộc không trong thời kỳ ấp trứng, cho dù bọn họ có một nghìn người, cũng không thể làm gì được.
Nếu như trực tiếp đối chiến, để người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy Trùng tộc, sau đó phái người đến cứu viện, nhất định sẽ có người bỏ mạng.
Cho dù có chạy trốn cũng không thoát khỏi con Trùng tộc có tốc độ dị thường này.
Cho nên chỉ có thể đầu hàng sao? Đầu hàng…… Mới có thể khiến cho phòng phát sóng trực tiếp chú ý, mới có thể sống sót.
Tiếng ồn ào xung quanh đều lắng xuống, đầu óc Hà Khải Tinh đang quay cuồng, cậu ta không muốn thua, đã làm nhiều như vậy rồi, không thắng thì sao được chứ.
Nhϊếp Xuyên lúc này cũng đã bình tĩnh lại, cậu ta ôm lấy súng của mình, đảo mắt, trên khuôn mặt tuấn tú hiện rõ sự chân thành. “Lớp trưởng. Tôi tin tưởng tướng quân.”
Cậu tin tưởng tướng quân vẫn luôn làm bạn với bọn họ sẽ hiểu bọn họ.
Ngay cả khi không dùng ngôn ngữ cũng có thể hiểu bọn họ.
Hà Khải Tinh giật mình, cười một chút. “Tôi sao lại không nghĩ tới a, kỳ thật rất đơn giản.”
Đôi khi mạch não thẳng của Nhϊếp Xuyên thỉnh thoảng có thể truyền cảm hứng cho cậu ta.
Hà Khải Tinh vung tay cao giọng hỏi. “Có người nào muốn đầu hàng không?”
Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía cậu ta, không ai nói chuyện, trên nét mặt của bọn họ đều có một loại kiên trì nào đó.
“Xem ra là không có rồi.” Hà Khải Tinh cười nói, đột nhiên nghiêm túc lại, “Vậy thì chạy trốn a, sao lại ngẩn người, chạy đi! Đều chạy cho tôi!!”
Chỉ cần có thể khiến tướng quân đang xem phát sóng trực tiếp ở bên ngoài phát hiện ra khác thường của bọn họ, tướng quân khẳng định sẽ đến cứu người!
…………
“Đội xanh bỏ cứ điểm, đang điên cuồng chạy về phía sau.”
Nữ MC thấy hình ảnh học sinh trường quân đội đệ nhất không ngừng chạy như điên về hướng ngược lại trong phát sóng trực tiếp, nghĩ đến sự đa mưu túc trí của bọn họ lúc trước, tự cho là thông minh giải thích nói.
“Căn cứ kinh nghiệm lần trước, đội xanh lui lại nhất định là tính toán của bọn họ. Rất có khả năng là muốn vòng một vòng lớn từ phía sau đánh lén đội hồng.”
Cư dân mạng nghe xong như lọt vào trong sương mù.
Đánh lén?
Ngay cả khi nhân số 1:1 đội hồng cũng không thể đánh thắng đội xanh, hiện tại nhân số 2:1, đội xanh còn cần phải đánh lén?
Nhìn thấy hình ảnh phát sóng trực tiếp, Cố Hoàn từ trên chỗ ngồi đứng lên, giơ tay lên cao.
Nhìn thấy tướng quân giơ tay, hai bên huấn luyện viên trong đội giám sát lập tức chạy tới.
“Thượng tướng đại nhân, có chuyện gì sao?”
“Tôi thỉnh cầu flycam mở rộng phạm vi tìm kiếm, tôi hoài nghi vừa rồi phương hướng của đội xanh có dị thường.”
“Này……”
Huấn luyện viên Trường Quân Đội Đệ nhị bên cạnh đáp. “Tướng quân, ngài cứ yên tâm đi, ngoại trừ phía trên học sinh lắp đặt flycam, chúng tôi còn lắp đặt rất nhiều flycam ở những nơi thoáng đãng, hình ảnh của những camera này cũng không có gì dị thường.”
Thượng tướng lạnh lùng cau mày, như là đang bất mãn thỉnh cầu của mình bị người ta cự tuyệt.
Kim Trì cười một tiếng, vuốt mái tóc bóng mượt ra sau hỏi. “Cố Hoàn thượng tướng, cậu yêu cầu như vậy là làm khó đội giám sát a, không có bằng chứng gì mà để cho bọn họ điều tra, cậu chẳng lẽ muốn thừa dịp camera đều đi lục soát dị thường cậu nói, khi không có camera, trộm gian lận sao?”
Không cần Cố Hoàn nói gì cả.
Ngay cả Hadley đối với cách nói của Kim Trì cũng cảm thấy cạn lời.
Chỉ cần nhìn con số trên máy đếm, Cố Hoàn tướng quân bọn họ cũng không cần phải làm vậy a.
Cố Hoàn không có ý muốn cùng hắn ta tranh chấp, nghiêng người vung tay lên, từ trong áo choàng lộ ra đầu ngón tay trắng nõn, ngữ khí lạnh lùng mà ra lệnh cho đội giám sát.
“Đi điều tra.”
“Nếu cái gì cũng không tra được, đội xanh chúng tôi sẽ chủ động nhận thua.”
“Không được.” Kim Trì hừ lạnh một tiếng, cũng đứng lên, “Cố Hoàn tướng quân, yêu cầu của cậu làm ảnh hưởng đến tính hoàn chỉnh của trận thi đấu này, nếu mọi người đáp ứng thỉnh cầu của cậu, cuối cùng cái gì cũng không tìm được cho nên đầu hàng, thì mặt mũi của trường quân đội đệ nhị của chúng tôi để ở đâu, ngay cả khi thắng cũng sẽ có người nói chúng ta thắng không trong sạch.”
Hadley xấu hổ ló đầu ra, đưa hai tay ra trước mặt định khuyên can nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Bởi vì anh ta biết tướng quân của mình khẳng định đã làm động tác nhỏ gì đấy, bằng không không có khả năng toàn lực ngăn cản như vậy.
Ngay tại thời điểm hai bên giằng co, tất cả flycam đột nhiên run lên, rơi xuống dưới, lúc bay lên lần nữa, đã rối tung rối mù.
Một số bay lên trời, một số đập xuống đất, không cái nào bay đúng cách.
Phát sinh loại sự cố này, MC nữ cũng không khỏi kinh ngạc, khẩn trương liên hệ với người quan sát chiến đài.
“Flycam có thể là bị lỗi rồi, đang mất khống chế!”
Cố Hoàn ngẩng mặt lên và nhìn vào màn hình lớn
Mặt Kim Trì cứng đờ, cũng khẩn trương mà nhìn hướng bay của flycam trên màn hình. Sau khi flycam mất khống chế, làm gián đoạn quỹ đạo chuyến bay, khả năng quay chụp các khu vực khác với khu vực cố định rất cao, hắn ta thật sự sợ sẽ quay được đồ vật không nên quay kia.
Xác suất?
Đây đương nhiên không phải là vấn đề xác suất, nếu có người cẩn thận, có lẽ sẽ phát hiện trong những flycam bay lung tung đó, có mấy cái không giống, tuyến đường của bọn nó, chính là phương hướng bay đi mà Cố Hoàn vừa rồi muốn quay.
Cố Hoàn lạnh băng mà nhìn flycam, nắm thật chặt áo choàng trên người.
Nhưng cũng may nhờ người nào đó tin lời mình.
Người đàn ông tóc đen từ đầu đến cuối không nói một lời nào nghiêng người dựa vào ghế, nhìn bóng lưng thon dài trước mặt đang ngẩng đầu nhìn màn hình, hơi hơi nhếch cằm, lộ ra chiếc cằm cứng rắn, gần như không thể kiểm soát được mà lộ ra một chút bá đạo.
Nhóm kỹ sư, hacker bên trên tinh hạm kia rất vất vả bận rộn.
“Tối qua vì sao điện hạ lại hạ lệnh cho chúng ta hack camera diễn tập.”
“Không biết, khả năng là không muốn nhìn học sinh của Cố Hoàn thắng đi.” Nghiên cứu viên đeo kính gọng đen lớn nói.
“Aiz, điện hạ làm như vậy là quá đáng a, bọn họ kết thù oán, nhưng học sinh vô tội nha.”
“Kỳ thật tôi còn rất thích học sinh trường quân đội đệ nhất lần này, bọn họ làm rất tốt, nếu có hứng thú, có thể gia nhập vào đặc vệ quân của Thái Tử a.”
“Xem trình độ si mê đối với Cố Hoàn của bọn họ, cho dù Cố Hoàn không tiếp tục, những người này cũng sẽ gia nhập đội đột kích cơ giáp của Cố Hoàn.”
“Điện hạ sao có thể để Cố Hoàn tiếp tục kiêu ngạo như vậy được.”
Đang nói chuyện, một số kỹ sư đột nhiên ngừng lại, nghiên cứu viên đeo kính đen trầm mặc mà đứng lên.
Cùng lúc đó, binh lính trên chiến trên đài quan sát cũng thấy được hình ảnh tương tự.
Đội giám sát nhìn màn hình tràn ngập màu đen, không biết là ai từ trong ngẩn ngơ tỉnh lại trước, không dám tin mà đặt câu hỏi.
“Đó là cái gì……”
“Đó là.”
“Trùng tộc!”