Tiểu bảo bối ầm ĩ muốn tắm rửa, Lôi Hách cũng chỉ có thể chiều cô, dù sao tắm rửa cũng coi như là một loại nghi thức.
Chỉ là trong quá trình tắm rửa, hai người không thể thiếu hôn hôn sờ sờ, suýt chút nữa đã làm chuyện tốt ngay trong phòng tắm.
Nhưng phòng tắm dẫu sao cũng không phải là một nơi tốt, lần đầu tiên của cô nhất định phải ở trong một hoàn cảnh thoải mái.
Thân thể Lôi Hách nóng bừng vì lửa dục trùng kích, dùng khăn tắm quấn lấy Hoa Tưởng, bế ngang cô lên, sải bước ra khỏi phòng tắm, đi thẳng đến giường lớn.
Gối, mền và ga trải giường trên giường toàn bộ đều đổi thành màu đỏ rực, mặc dù hôm nay hai người không thể kết hôn, nhưng nhất định phải có không khí của động phòng hoa chúc.
Hoa Tưởng không hề biết rằng Lôi Hách đã tỉ mỉ chuẩn bị cho điều này, lúc bị Lôi Hách đặt lên giường, tim đập thật nhanh.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng đêm nay cũng được như ước nguyện, có chút khẩn trương, lại có hơi thẹn thùng, ánh mắt căn bản căn bản không dám nhìn Lôi Hách đang nằm trên người cô.
Người đàn ông toàn thân trần trụi, mông vểnh eo cường, trước đó không biết bao nhiêu lần đong đưa mông trên người cô, còn lợi hại hơn cả môtơ chạy bằng điện.
Chỉ là người đàn ông lợi hại như vậy, rõ ràng là tên đã trên dây, nhưng khi nhìn thấy Hoa Tưởng như thế này lại không vội, cánh tay cường tráng hữu lực siết chặt eo thon của Hoa Tưởng, khóa chặt cô vào trong l*иg ngực, dịu dàng nhấm nháp đôi môi đỏ mềm mại của cô.
Trái tim cô gái nhỏ đập rất nhanh, vẻ mặt khẩn trương thì sao hắn có thể gấp được?
Cho dù nghẹn đến mức rất khó chịu, cho dù chờ đợi giờ khắc này đã rất lâu, hắn vẫn có thể dùng hết kiên nhẫn trấn an tiểu bảo bối của mình.
Thân thể Hoa Tưởng dần dần thả lỏng, theo đầu lưỡi người đàn ông xâm nhập vào trong khoang miệng, quấy chậm chọc nhẹ, thân thể liền mềm nhũn như cục bột, chóp mũi hừ ra âm điệu khiến người ta thương tiếc.
Đương nhiên, cũng khiến lửa dục người ta sôi trào, hơi thở của Lôi Hách trở nên nặng nhọc hơn rất nhiều, mất khống chế há to miệng mυ'ŧ lấy môi lưỡi Hoa Tưởng. Tư vị vừa thơm vừa ngọt mềm khiến người đàn ông hận không thể nuốt cô vào bụng.
Hoa Tưởng mơ mơ màng màng muốn đuổi kịp tiết tấu miệng lưỡi của hắn, nhưng không theo kịp, chỉ có bị ăn, bị cướp đoạt.
Nước bọt trong miệng bị người đàn ông tham lam nuốt vào, vυ' cũng bị bàn tay to thô ráp nóng hổi của hắn tùy ý xoa nắn. Hoa Tưởng có cảm giác như mình đã hóa thành một bãi nước xuân, không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể mặc hắn chiếm đoạt.
Nhưng rất thoải mái, hận không thể bị người đàn ông nuốt vào bụng, cùng hắn hòa làm một thể.
Bầu vυ' căng tròn trắng mềm bị xoa ra vệt đỏ, núʍ ѵú cũng bị đầu ngón tay kẹp xoa đến sưng to cứng ngắc, hình ảnh hương diễm lại da^ʍ mĩ. Hoa Tưởng ưỡn người lên, một bên đầṳ ѵú cùng với cả quầng vυ' đều bị Lôi Hách mυ'ŧ vào trong miệng, hắn ăn một cách dã man lại tham lam.
Thậm chí Lôi Hách còn cảm thấy vυ' cô có thể to như vậy, cũng có công lao của hắn. Thường xuyên xoa, thường xuyên ăn, còn có thể không lớn sao?
Đầu ngón tay kẹp lấy một núʍ ѵú khác của Hoa Tưởng, xoa nắn, lôi kéo, yêu thương Hoa Tưởng theo đủ mọi hướng.
Cô quả thực là dục tiên dục tử, ôm đầu người đàn ông, nâng eo mình lên cao, tận lực dâng bản thân vào trong miệng, trong tay Lôi Hách. Kɧoáı ©ảʍ tê dại không ngừng truyền từ vυ' xuống toàn thân, cửa huyệt càng lúc càng chảy ra nhiều dâʍ ɖị©ɧ hơn, hình thành một ngấn nước da^ʍ mĩ ở rãnh mông.
Cho dù đã ướt thành như vậy, đã chuẩn bị tốt, người đàn ông cũng không ngay lập tức dùng lão nhị cắm vào trong cô.
Hắn miệng đắng lưỡi khô, nắm lấy đôi chân thon dài trắng nõn của Hoa Tưởng, không cho từ chối mở chúng ra, vùi đầu há to miệng ngậm mυ'ŧ đóa kiều hoa giữa hai chân Hoa Tưởng, thậm chí chóp mũi còn chìm vào trong rừng rậm đen nhánh xoăn xoăn của cô.
Hoa Tưởng sướиɠ đến sắp khóc, hơi nóng và sự mềm mại của đôi môi xâm nhập trực tiếp vào da thịt cô, hơn nữa liếʍ mυ'ŧ một cách không hề giữ lại, khiến người ta dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được.
“Ba ơi~” Hoa Tưởng dùng đôi tay trắng nõn gẩy gẩy môi âʍ ɦộ lớn mum múp đầy lông của mình, “Ăn ngon không? Hử~”
“Ăn ngon,” Lôi Hách vô cùng hưởng thụ sự chủ động của cô, nhìn khe thịt nhỏ hồng hào dính nhớp óng ánh, không ngừng chảy nước trước mắt, “Ba ăn thế nào cũng không đủ, Tiểu Kiều Kiều phun nhiều nước chút, nướ© ŧıểυ cũng được, đêm nay con đút cho ba cái gì, ba cũng ăn hết.”
Hoa Tưởng run rẩy toàn thân, sắp bị hắn dung túng mà khóc.
A a a!
Đây là lần đầu tiên có người trong điều kiện chưa từng uống qua nướ© ŧıểυ của cô, mà lại bảo cô tè ra cho hắn uống.
Hoa Tưởng biết hắn đang muốn triệt để tiêu trừ sự khẩn trương của cô, để cô không rảnh bận tâm đến đau đớn khi bị phá thân, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù.
Nhưng nếu cố ý đi tiểu, cô cũng tiểu không ra nha, sao cô có thể làm thế với hắn, hơn nữa hiện tại cô cũng không có loại ham mê này.
Lôi Hách cũng không phải thật sự muốn uống nướ© ŧıểυ của cô, chỉ là muốn dùng ngôn ngữ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô mà thôi, nhưng nếu cô đi tiểu thật, hắn cũng sẽ uống.
Cô gái nhỏ ngày thường không tắm rửa cũng đã bị mình ăn huyệt, cũng không phải chưa từng ăn qua một ít vật tàn lưu.
Hoa Tưởng bị Lôi Hách trêu chọc đến muốn chết, lúc Lôi Hách tiến vào trong cô, cô cũng không cảm thấy đau đớn lắm… mới là lạ. Vẫn là rất đau, dù sao vật thô như vậy cắm vào trong cô, huyết sắc trên mặt Hoa Tưởng rút hết đi, khóe mắt treo những giọt lệ mỏng manh trong suốt.