Nam Chính Là Trùm Phản Diện

Chương 123: Ba ba luyến đồng X con gái thiểu năng

Chân trời sáng lên không bao lâu, liền sẽ bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng.

Vào mùa đông khắc nghiệt, trời tối rất sớm.

Trên người Lôi Hách mang theo hàn khí, bước vào biệt thự.

Thiết bị sưởi trong nhà cung cấp cho chủ nhân một môi trường thoải mái ấm áp 24/24, hơi ấm bao bọc lấy Lôi Hách, nhưng vẫn không làm dịu đi đường nét lạnh lẽo khắc sâu trên gương mặt hắn.

Thân cao 1m97, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dài màu đen.

Lúc này hắn mới cởϊ áσ khoác, đưa cho quản gia trẻ tuổi bên cạnh.

Hắn mặc một chiếc áo vest màu xám đậm vừa vặn, áo sơ mi trắng sạch sẽ chỉnh tề, một chiếc cà vạt kẻ sọc màu rượu đỏ được thắt tỉ mỉ quanh cổ áo, ngay cả những chiếc cúc áo vest cũng đều lộ ra vẻ nghiêm túc và trang trọng.

Chiếc quần tây cùng màu với áo vest càng tôn lên đôi chân thon dài mạnh mẽ của hắn.

Thân hình thẳng tắp, như một ngọn thông xanh sừng sững trang nghiêm, khắp nơi đều lộ ra vẻ uy nghi lạnh lùng không thể nhìn thẳng.

Quản gia đã nhậm chức hơn mười năm ở Lôi gia, nnhưng thỉnh thoảng vẫn bị khí thế của tiên sinh làm kinh sợ.

Cậu ta lão luyện mà lại cẩn thận treo chiếc áo khoác lên giá treo áo, Lôi Hách đã đi thẳng đến phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế sofa bọc da đen.

Đôi chân thon dài thẳng tắp hơi mở ra, như thể đang thả lỏng, nhưng đường nét trên khuôn mặt không hề thả lỏng một chút nào.

Chưa từng có ai nhìn thấy dáng vẻ thả lỏng của hắn, dường như hắn trời sinh đã không có loại cảm xúc ấy.

Trong sân chơi trẻ em trên lầu hai Hoa Tưởng ngồi trong một đống hạt bã đậu, trong tay cầm một cái xẻng đồ chơi màu vàng, xúc bã đậu đổ vào một cái phễu, khóe miệng dính nước miếng trong suốt.

Thân phận của cô lần này là một cô bé thiểu năng, năm nay mười tuổi.

Năm ngoái vừa mới được góa phụ của người bạn cũ Lôi Hách mang từ cô nhi viện về Lôi gia. Thân phận lần này của Hoa Tưởng là Lôi Kiều, được dẫn về là bởi vì Vương Minh Lan muốn tìm bạn chơi cùng với con gái cô ta.

Lại không biết con gái của cô ta đã bị cướp đi sinh mạng trong một cơn sốt cao vào năm ngoái.

Hiện giờ sống trong cơ thể con gái cô ta, là một linh hồn đến từ thời gian và không gian khác.

Linh hồn này rất tà ác, cũng có thể nói là không phân biệt trắng đen, không rõ thiện ác, ở thế giới ban đầu cô ta thân là vì cổ nhân mà sinh. Cổ nhân, là vật chứa dưỡng cổ, cũng là thức ăn của cổ trùng.

Từ khi sinh ra đến khi chết đi, chỉ có thể vì cổ trùng mà sống. Lúc sống, huyết nhục, thân thể là vật đại bổ cũng như là vật chứa tẩm bổ cổ trùng, sau khi chết cũng bị tận dụng triệt để, ngay cả xương cốt cũng sẽ bị cổ trùng gặm nhấm sạch sẽ từng chút một, có thể nói là cực kỳ tàn ác.

Sau khi trọng sinh vào trong cơ thể Lôi Thi Thi, bởi vì tò mò liệu có thể quăng đồ từ tầng năm xuống tầng một đập chết Lôi Kiều hay không, thế nên cô ta chạy vào phòng cầm một bình hoa, từ lầu 5 quăng xuống người Lôi Kiều. Lôi Kiều bị đập đến choáng váng, rõ ràng mười tuổi, nhưng chỉ số thông minh chỉ dừng lại ở một hai tuổi.

Sau đó Lôi Thi Thi còn muốn biết kẻ ngốc có chết đuối hay không, nên đã đẩy Lôi Kiều xuống bể bơi, nhìn cô vùng vẫy trong nước, dần dần không còn tiếng động, liền lộ ra vẻ mặt vui sướиɠ đến cực điểm lại bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra sẽ chết nha.

Cổ nhân của cô ta đã chết.

Đúng vậy, Lôi Thi Thi coi Lôi Kiều là cổ nhân của mình, dùng cô để thí nghiệm các trò chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại nguy hiểm, hơn nữa còn làm không biết mệt.

Cô ta cũng là nữ chính trong sách. Lôi Hách, cha nuôi của cô ta là nam chính trong sách.

Lôi Hách xuất thân từ hắc đạo, sau này tẩy trắng, nhưng bản tính cũng vừa chính vừa tà, khi vui vẻ có thể vung hơn 1 tỷ chip trên chiếu bạc, làm cho đám dân cờ bạc đánh cược đỏ mắt tranh đoạt, vỡ đầu chảy máu.

Khi tức giận có thể lấy mạng sống người khác, bỏ qua luật pháp, bẻ gãy tay chân của những người khiến hắn không vui, ném xuống ao cá sấu cho cá sấu ăn.

Cô con gái nuôi Lôi Thi Thi không rành thế sự, ác không có lý do, vừa vặn hợp khẩu vị của hắn.

Hai người thưởng thức lẫn nhau, Lôi Hách dung túng cô ta hành hung làm ác, còn sẽ xử lý cái đuôi nhỏ mà cô ta lưu lại phía sau.

Thi thể Lôi Kiều chính là bị người của nam chính xử lý.

Hiện tại tiết điểm này, nếu cốt truyện không xuất hiện sai lệch, nam chính đã phát hiện ra sự khác biệt của nữ chính, nữ chính cũng bị nam chính hấp dẫn mà làm ra chuyện bò lên giường.

11 tuổi, đã bị nam chính ăn sạch sẽ.

“Em gái, em nói xem hạt bã đậu có thể nảy mầm trong cơ thể người không? Chị ăn vào có được không?” Lôi Thi Thi ngồi xổm xuống trước mặt Hoa Tưởng, trong lòng bàn tay nhỏ trắng như ngọc bao lấy một ít bã đậu, đưa cho Hoa Tưởng.

Hoa Tưởng không để ý tới cô ta, đề tài này không thu hút được hứng thú của cô.

Nhưng cô biết, Lôi Thi Thi không cần cô đáp lại.

Cô ta không đặt câu hỏi, nếu Lôi Kiều không chủ động, cô ta sẽ banh miệng Lôi Kiều ra đút cho ăn.

Giống như Lôi Thi Thi nói không biết nước này có làm bỏng tay nổi bọt nước hay không, em gái cho vào thử xem được không?

Lôi Kiều không có hứng thú, cô ta sẽ trực tiếp ấn tay Lôi Kiều vào trong nước sôi, nhìn Lôi Kiều đau đớn kêu to, giãy giụa, nước mắt nước mũi tung bay, trong lòng sẽ đặc biệt thỏa mãn.

“Sao em lại không để ý đến chị,” Lôi Thi Thi bóp chặt hai má cô, buộc cô há miệng, bởi vì tay chạm phải nước miếng của cô, vẻ mặt Lôi Thi Thi có chút chán ghét, nhưng giọng nói lại rất ngọt ngào mềm mại, “Ăn đi, em gái, ăn hết đi.”

Cô ta cầm bã đậu đang muốn nhét vào miệng Hoa Tưởng, thì một tiếng kêu sợ hãi thốt lên từ phía sau: “Đại tiểu thư, cô đang làm gì thế!”

Một người phụ nữ thân hình cao gầy, diện mạo xinh đẹp hai ba bước xông tới, nắm lấy cổ tay Lôi Thi Thi, ấn mạnh một cái. Cổ tay Lôi Thi Thi tê rần, bàn tay đang bóp má Hoa Tưởng cũng vô thức buông ra.

Cô ta tiếc nuối thả mớ bã đậu đang nắm chặt trong tay kia rơi xuống đất, vẻ mặt không vui. Từ khi người phụ nữ này đến, cô ta không thể chơi trò chơi cùng cổ nhân nữa, thật không thú vị.

Độ Nga nhíu mày, cô ấy chỉ đi vệ sinh một lát, không nghĩ tới Lôi Thi Thi đã đến rồi, còn muốn đút bã đậu cho Lôi Kiều.

Cô ấy rất không thích Lôi Thi Thi, vừa không chú ý liền muốn bắt Kiều Kiều làm chuyện nguy hiểm.

Vừa rồi là cô ấy bất cẩn, nghĩ Lôi Thi Thi không ở trên lầu, Kiều Kiều lại chơi cát đến vui vẻ, nên lúc đi vệ sinh không dẫn cô theo cùng, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, Lôi Thi Thi đã xuất hiện.

Độ Nga hối hận kiểm tra miệng Hoa Tưởng, sau khi xác định bên trong không có bã đậu còn không yên tâm, gọi điện thoại liên lạc với bác sĩ gia đình.

Về phần Lôi Thi Thi, đã sớm nhân lúc Độ Nga không chú ý đến cô ta, vẻ mặt không cam lòng mà rời đi.

Khóe miệng Hoa Tưởng sạch sẽ, nước miếng còn sót lại trên khóe miệng cũng đã được Độ Nga lau sạch, chỉ là trên má lại có vài vết đỏ do bị Lôi Thi Thi véo ra.

Làn da cô trắng nõn, trơn bóng như trứng gà bóc, gương mặt mang theo chút phúng phính của trẻ con, lông mi dày cong vυ't như chiếc quạt nhỏ, đôi mắt to tròn lộ ra nét ngây thơ có thể cảm hóa trái tim dơ bẩn của con người.

Phía sau là hai bím tóc đuôi ngựa, tóc suông mượt như thác nước, đen bóng như lông chim.

Độ Nga trực tiếp bế cô xuống lầu, muốn đợi bác sĩ tới.

Hoa Tưởng có chút lơ mơ, cô có thể nhìn ra người phụ nữ rất lo lắng cho mình, nhưng trong trí nhớ, cô không tìm ra được một gương mặt xinh đẹp không gì sánh được như thế này.

Bên cạnh Lôi Kiều cũng không có ai quan tâm cô bé như vậy, những người thường chăm sóc cô bé đều là người của Vương Minh Lan, lấy mẹ con Vương Minh Lan như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Vương Minh Lan đặt một đĩa cá hấp lên bàn ăn, sau đó thướt tha đi đến cửa nhà ăn, ánh mắt chạm vào bóng người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, tim đập loạn xạ.

Cô ta đã thích người đàn ông này hơn mười năm, khi chồng còn sống, cũng đã thích.

Nhưng lại không dám thổ lộ phần yêu thích này, sau khi chồng mất, cô ta quỳ xuống van xin Lôi Hách chăm sóc cho mẹ con họ, cũng cầu xin Lôi Hách tạm thời làm cha Lôi Thi Thi, cô ta không muốn một đứa bé nhỏ như thế mà đã không có cha.

Lôi Hách đồng ý.

Cô ta vào ở Lôi gia, vốn nghĩ rằng có thể lâu ngày sinh tình, nhưng nhiều năm như vậy qua đi, cô ta vẫn không thể mở cửa trái tim lạnh cứng như thép của người đàn ông này.

Cô ta nỗ lực làm một “Hiền thê lương mẫu”, nhưng ánh mắt của Lôi Hách trước nay chưa bao giờ dừng lại trên người cô ta nửa giây.

Một người đàn ông uy nghi cường đại, không gì không làm được như thế này, ai có thể để hắn dừng lại nửa phần đây?

Vương Minh Lan vừa thật cẩn thận mà hy vọng xa vời, vừa lại sợ hãi rụt rè mà lui bước.

Cô ta bày ra vẻ dịu dàng đẹp đẽ, thấu hiểu lòng người của bản thân như một con bướm bên cạnh Lôi Hách, nhưng Lôi Hách lại cực kỳ không hiểu phong tình.

Cô ta si ngốc liếc mắt nhìn Lôi Hách một cái, ngay sau đó khắc chế thu liễm tâm tư của mình, nở một nụ cười dịu dàng nhã nhặn: “Đói bụng rồi phải không, còn một món cuối cùng là có thể ăn được rồi.”

Lôi Hách khẽ ừ một tiếng, không nhiều lời nữa.

Một người bình thường, góa phụ của bạn cũ xuống bếp, thế nào cũng phải khách khí nói một tiếng vất vả hay gì đó, nhưng Lôi Hách trước nay chưa từng nói.

Nếu có ai bởi vì chuyện này mà chỉ trích hắn, phỏng chừng trong lòng hắn còn có thể hoang mang, người hầu trong nhà nhiều như vậy, tviệc nhà hoàn toàn không cần Vương Minh Lan nhúng tay vào, cô ta làm như vậy, sẽ không phải là muốn để người khác chỉ trích hắn đấy chứ?

Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc nham hiểm.

“Tiên sinh.” Độ Nga ôm Hoa Tưởng đến phòng khách, không thèm nhìn Vương Minh Lan ở cửa nhà ăn lấy một cái.

Cô ấy là thuộc hạ cũ của Lôi Hách, lúc trước đi theo hắn cùng nhau đánh thiên hạ, bởi vì mắc bệnh cũ, không thể sinh con, lúc Lôi Hách tìm người chăm sóc trẻ con, cô ấy liền xung phong nhận việc.

Rất chướng mắt Vương Minh Lan, cô ấy là phụ nữ, mắt lại cực độc, đương nhiên biết Vương Minh Lan ôm tâm tư gì đối với Lôi Hách.

Nhưng vì chồng của Vương Minh Lan và Lôi Hách là huynh đệ sống chết cùng nhau, nên cô ấy cũng không tiện vạch trần suy nghĩ của Vương Minh Lan, miễn cho làm Lôi Hách khó xử.

Điều đáng nói là lúc trước khi Vương Minh Lan quỳ xuống cầu xin Lôi Hách, Độ Nga cũng ở hiện trường, đó là lúc cô ấy nhìn ra được tâm tư của Vương Minh Lan, chồng mới vừa qua đời, cô ả đã muốn leo lên người khác.

Hơn nữa cô ả này lựa chọn thời cơ cũng rất thích hợp, làm trò quỳ xuống trước mặt tiên sinh cùng một đám người đi theo, xin tiên sinh thu nhận, đây hoàn toàn là đang gây áp lực cho tiên sinh.

Lôi Hách nghiêng đầu nhìn về phía Độ Nga, động tĩnh trên lầu không thể thoát khỏi tai mắt của hắn, nếu Độ Nga không kịp thời ngăn cản, Lôi Hách cũng sẽ không trơ mắt mà nhìn Hoa Tưởng bị đút bã đậu.

Từ nhỏ hắn đã biết, mình đang đợi một người.

Còn dựa vào một ít tin tức tiềm thức mình đưa ra, có được một đáp án.

Người mình chờ, sắp dùng thân phận Lôi Kiều để đến.

Vì vậy, khi Lôi Kiều bị Lôi Thi Thi đập bể đầu, để tránh bị thương một lần nữa Lôi Hách đã mời Độ Nga trở về bên người để chăm sóc Lôi Kiều.

Hắn không thể chăm sóc, yêu thương đứa bé này, nhưng có thể để ai đó chăm sóc tốt cho cô, không để cô bị bắt nạt.

Độ Nga đặt Hoa Tưởng xuống, để cô ngồi lên ghế sô pha, vừa giải thích vì sơ suất của mình mà có thể làm Hoa Tưởng ăn phải bã đậu.

Hoa Tưởng yên lặng lắng nghe, vừa cầm một cái chuông lắc lư bên tai mình, bởi vì kế thừa cảm xúc và ký ức của Lôi Kiều, cô rất thích những món đồ chơi này.

Lôi Hách đứng dậy, đi về phía Hoa Tưởng, và ngồi xuống bên cạnh Hoa Tưởng.

Độ Nga cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy tiên sinh gần gũi đứa bé này.

Khi vừa được mời về chăm trẻ, Độ Nga còn tưởng rằng đứa bé này được tiên sinh nhìn với một con mắt khác, nhưng sau đó mới biết không phải, tiên sinh không mấy để ý đến đứa bé này, nhưng cô lại biết tiên sinh cho người làm rất nhiều quần áo của bé gái, kích cỡ được đối chiếu với thân thể Lôi Kiều, nhưng chúng không phải cho Lôi Kiều mặc. Những bộ quần áo đó hiện đang đặt trong phòng để quần áo của tiên sinh, cũng không biết tiên sinh muốn làm gì.

Hoa Tưởng tập trung vào việc lắc lắc cái chuông bảy màu, như thể hoàn toàn không quan tâm người ngồi bên cạnh là ai, thế nhưng trong lòng lại sợ hãi, dẫu sao người nam chính này phong cách hành sự vừa chính vừa tà, ai biết một giây sau hắn có thể ném mình cho cá sấu ăn hay không.